Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Phiền Toái 1

Phiên bản Dịch · 1965 chữ

Trên đường vừa đi vừa nghỉ, rõ ràng nửa tháng có thể đi tới Sùng Thuận, đoàn người của Đại Nhi đi ước chừng một tháng. Qua một khu rừng phía trước chính là Sùng Thuận, đã vài ngày không nhìn thấy người, bọn họ nhìn chằm chằm cánh rừng xanh mơn mởn ngoài cửa sổ trông mong đếm đếm, không có khách điếm bình dân thật sự là quá khổ sở rồi.

Đối với mấy vị sống trong nhung lụa thần tiên dĩ nhiên là như thế. Ở bên ngoài làm lao động, Thảo Diệp càng thêm buồn bực không thôi, hắn không nói một câu, có cần trả thù tập thể với hắn như vậy hay không? Huống chi hắn nói cũng là lời thật có được hay không, cưỡi ngựa dong ruỗi một ngày đã đến Sùng Thuận. Còn một đường không khí bão tố như thế thật buồn chán.

Lần này chỉ có thể nói, hắn thật sự quá khinh thường đám người đang trong trạng thái vô cùng nhàm chán, đối với một người thường lấy nghiền ép làm niềm vui thú, có người tự động đưa tới cửa tuyệt đối chỉ có thể giết nhầm không thể bỏ qua. Sau khi Đại Nhi nghiền ép Thảo Diệp xong, hai ngày nay tâm tình không tệ.

Đoàn người của Đại Nhi đều là người hưởng thụ, sẽ không vì chuyện gì mà khuất tất mình, điểm này không thể nghi ngờ. Chỉ nhìn tư thế của bọn họ là có thể nhìn ra.

"Tiểu thư, tỷ thật không muốn nghe?" Những lời này là kể từ sau khi Dao Kỳ nghe được tin tức, mỗi ngày đều tự hỏi lòng. Nguyên nhân là vì chuyện này thật rất lớn.

"Dao Dao, ngươi biết bây giờ tiểu thư ta đang nghĩ cái gì không?" Nằm ngang ở giữa Dao Kỳ và Tiểu Vũ, hai chân Đại Nhi bắt chéo đặt ở trên vách bên trong xe ngựa, mắt nhìn chằm chằm cánh rừng cây xanh um tươi tốt bên ngoài màn xe.

"Nghĩ cái gì?" Dao Kỳ bắt chước tư thế bất nhã của Đại Nhi, tò mò hỏi.

"Đang suy nghĩ phải dùng thuốc gì hạ độc ngươi." Lời này là Tiểu Vũ nói, cũng bắt chước tư thế của Cung Bắc Thiếu một chân cong, một chân gát lên phía trên, nghe Dao Kỳ nhắc tới, trong lòng không khỏi trợn trừng mắt.

Nếu Nhi tỷ tỷ không muốn nhắc tới Bách Phi Thần, ngươi cũng đừng nói ra, tại sao phải tự tìm phiền não. Hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi không nói, nàng cũng không biết sao. Tiểu Vũ dám đánh cuộc, trước đó Bách Phi Dương đột nhiên mất tích có thể được tìm được cũng là thủ đoạn của người này, ngươi đừng nhìn nàng không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết ngủ ngon, trong lòng nàng rõ ràng hơn so với ai khác.

"Người hiểu ta chỉ có Tiểu Vũ." Vẻ mặt Đại Nhi giản ra, vẫn là Tiểu Vũ hợp khẩu vị của mình.

". . . . . ." Dao Kỳ im lặng, được rồi, ta sẽ không nói ra, chỉ là về sau nếu có chuyện gì ta không phụ trách.

"Ta ngửi thấy mùi thịt." Đại Nhi chợt ngồi dậy, mở ra một hốc tối trên xe châm thêm một ly trà mới ình, xoay người không nói.

"Ừm, là có một mùi thịt tươi." Cung Bắc Thiếu nằm thoải mái, nhưng bộ dạng không muốn ngồi dậy.

"Mùi thịt gì?" Dao Kỳ mê man không biết vì sao, đi theo một đám người thông minh thích đánh đố như vậy, nàng chỉ có bị khinh bỉ.

"Mùi thịt người lạ." Hiện tại dường như Tiểu Vũ rất ưa thích đả kích Dao Kỳ. Lấy thông minh chà đạp một nữ tử làm thú vui, không hổ là người hợp với Đại Nhi, cũng có hứng thú tệ hại như vậy.

Không đợi Dao Kỳ hỏi ra tiếp, sẽ làm cho chỉ số thông minh của hắn bị tổn hại, xe ngựa đã vững vàng dừng lại. Bên ngoài, vẻ mặt khó chịu, Thảo Diệp lạnh lùng nhìn mấy người trước mắt giống như kẻ cướp, ngồi ở trên xe ngựa không chút cử động. Đoạn đường này hắn cũng đã nghĩ rõ ràng, mấy người vô lương kia đang nhàm chán muốn tìm mình làm mục tiêu vui thú, không có gì kỳ quái, hôm nay niềm vui thú đưa tới cửa nếu hắn tiện tay giải quyết, hắn dám cam đoan ba người bên trong kia, Dao Kỳ không tính, nhất định sẽ thay đổi phương pháp hành hạ hắn. Vì vậy Thảo Diệp sáng suốt lựa chọn trầm mặc.

Đó là năm hán tử tay cầm đại đao, xếp thành một hàng cứ đứng như vậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Thảo Diệp, hình như đang suy nghĩ nên mở miệng nói gì.

Đại Nhi không kịp chờ đợi từ trên xe ngựa nhảy xuống, làn váy màu xanh lá theo bước chân di động nhẹ bập bềnh, chỉ vì đầu thu sau giữa trưa, ánh mặt trời rất tốt.

Cung Bắc Thiếu và Tiểu Vũ theo ở phía sau, thấy Đại Nhi lắc đầu một cái, bộ dáng bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Đánh cướp?" Đại Nhi cau mày, giặc cướp nơi này IQ cũng thấp như vậy? Có câu người không thể nhìn bề ngoài, mà đôi mắt Đại Nhi cho dù bất kì người nào nhìn qua cũng có thể hiểu rõ, cái gọi là thiên tài là như thế. Đại Nhi cho rằng, đừng quá mức tin tưởng vào hai mắt của nàng.

"Vậy thì thế nào? !" Một người trong đó vẻ mặt hung dữ, dường như là thủ lĩnh rất kiêu ngạo nói. Đánh cướp vẫn kỳ cục như thế, đây là giặc cướp đặc biệt sao?

". . . . . ." Sau lưng Đại Nhi, Dao Kỳ im lặng. Người này kiêu ngạo cái gì? Không phải tiểu thư nhà ta chỉ hỏi một câu sao?

Như vậy có thể thấy được, Dao Kỳ đã bị Đại Nhi đồng hóa. Nếu như là trước kia, Dao Kỳ nhất định sẽ châm chọc Đại Nhi nói nhảm, mà không phải xấu hổ đối diện với giặc cướp thiếu não.

Đại Nhi thấy bọn giặc cướp nói những lời hùng hồn khẳng khái như thế, trái tim nhỏ của Đại Nhi tan nát dưới đất. Thì ra kiêu ngạo cũng có thể dùng như vậy. . . Thật là, thật là quá lật nghiêng hình tượng kiêu ngạo trong lòng Đại Nhi. . . . . .

Tên giặc cướp này nhìn thấy đôi mắt hoa đào long lanh của Đại Nhi nhìn hắn, nhướng mày rất khó chịu nói: "Đại gia chỉ cướp tiền, không cướp sắc. Lão đại của chúng ta nói rồi, phải làm giặc cướp có nguyên tắc."

Những lời này làm cho năm người trong sống ngoài khét. Nghe nói giặc cướp có nguyên tắc sao? Không có. Chuyện trước mắt là thế nào?

Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp hai người càng buồn bực, trước kia làm giặc cướp rõ ràng là tiếng xấu, hôm nay tại sao nói đến nguyên tắc?

"Lão đại của các ngươi tàn sao?" Lúc Đại Nhi chưa đặt câu hỏi, Dao Kỳ tò mò hỏi trước.

"Không có, lão đại của chúng ta đi đứng rất tốt. Hơn nữa ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng." Vẻ mặt của tên giặc cướp này rất tự hào nói.

"Nàng nói là thiếu não." Đại Nhi tiếp lời.

". . . . . . Lão đại của chúng ta thông minh tuyệt đỉnh làm sao lại thiếu não! Nói nhảm nhiều như vậy, nhanh giao tiền rồi đi khỏi, bọn Tiểu Vinh vẫn chờ về nhà xem bệnh cho lão nương đấy." Tên giặc cướp này đắc ý một hồi vẫn không quên nhiệm vụ lúc đầu, hung tợn nói.

"Muốn bao nhiêu?" Ngoài dự liệu của mọi người, trong miệng Đại Nhi nhảy ra mấy chữ như vậy.

Tiểu thư xuất cung không tới mấy ngày đầu óc bị bệnh sao, theo tính tình của tiểu thư, nhất định sẽ nói: Ừm, người có thể lấy được tiền từ trong tay bản tiểu thư còn chưa ra đời đấy.

"Cái này. . . Các ngươi có bao nhiêu, cho chúng ta một nửa là tốt rồi, lão đại của chúng ta nói rồi, làm giặc cướp có nguyên tắc, không thể đuổi tận giết tuyệt, tránh cho lần sau gặp mặt khó nói, mọi việc phải lưu lại một đường, sau này vẫn còn có thể tiếp tục làm ăn." Tên giặc cướp này nói đạo lý rõ ràng, vẻ mặt tràn đầy sùng bái đối với lão đại của hắn.

Lần sau gặp mặt khó nói. . . . . .

Mọi việc phải lưu lại một đường. . . . . .

Tiếp tục làm ăn. . . . . .

Giặc cướp và người bị cướp có thể buôn bán tình nghĩa, chẳng lẽ lần sau người ta còn có thể ngoan ngoãn để cho ngươi cướp sao? Đám giặc cướp này, thật là quá kì quái rồi. Nhất là tên lão đại kia, rốt cuộc là có bao nhiêu công lực mới tẩy não đám người kia thành cái bộ dáng này a.

"Nếu là tiền của ta, phải cho ta biết dùng để làm gì, nếu không cũng sẽ rất thiệt thòi, buôn bán cũng không phải dễ làm như vậy." Hiện tại đây là chuyện Đại Nhi cảm thấy hứng thú nhất.

"Ừm, nói cũng phải, chính là dùng để tiếp tế một số gia đình ở phụ cận, đều là người già yếu, không có gì nghề nghiệp, tiền cướp được phần lớn cũng phân cho bọn họ." Tên giặc cướp này nói đến lão đại nhà hắn, vẫn tự hào.

"Đần." Vẫn trầm mặc Tiểu Vũ lên tiếng.

"Ngươi nói cái gì!" Tên giặc cướp nghe được giọng nói khinh thường của Tiểu Vũ, vẻ mặt lập tức thay đổi, chuyện mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị một tiểu tử khinh bỉ, có thể không tức giận sao.

"Ta nói ngươi đần, mỗi ngày đánh cướp sau đó tiếp tế, lúc nào thì đủ, nguy hiểm không nói, làm như vậy ăn núi cũng lỡ, phương pháp xử lí cũng chỉ có ngươi nghĩ ra được, chung quanh khu rừng này trong vòng một ngàn dặm hoang tàn vắng vẻ, nhưng người lui tới rất nhiều, mở mấy quán rượu, khách điếm bình dân so với cái nghề này còn nhiều tiền hơn, còn bảo đảm được sinh mạng. Các ngươi không phải đần là cái gì." Nói xong vừa đáng yêu trợn trắng mắt, nhìn tên giặc cướp này đang nghiến răng.

Thầm nghĩ, ngươi cho rằng lão tử không muốn sao, nếu tiền bạc là một vấn đề như vậy, lão đại cũng sẽ không cướp bất luận kẻ nào, trừ phi là có tiền, vẫn không thể cướp toàn bộ. . . Tóm lại, rất buồn bực.

"Dao Dao, cho bọn hắn một nửa tiền tài của chúng ta." Đại Nhi thấy lúc tên giặc cướp kia nói chuyện sắc mặt đỏ lên, không khỏi cảm thán, nếu toàn bộ giặc cướp cũng có bộ dáng như vậy, như vậy thiên hạ rất thái bình.

"Vâng"

Khi Dao Kỳ đem một đống lớn ngân phiếu đưa cho bọn giặc cướp, bọn cướp mắt trợn, mắt lồi ra ngoài, run rẩy nhận lấy một đống tiền mặt trị giá một vạn, vô số ngân phiếu, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Sững sờ nói: "Chúng ta chỉ cần một nửa. . . . . ." Ánh mắt lại không rời khỏi hơn mười tờ ngân phiếu.

Bạn đang đọc Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên của Mạc Hoả Tiểu Mạt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.