Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Hậu Đoạt Quyền (2)

Phiên bản Dịch · 3341 chữ

Bách Phi Thần chợt mở mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Đại Nhi đang ngủ có chút hoảng hốt, trong đầu đột ngột xuất hiện một hình ảnh.

Một nữ tử mềm mại nằm trên giường lớn, ngủ rối tinh rối mù. Đôi mắt đào hoa quyến rũ đang lúc ngủ hàng lông mi như cây quạt phủ bóng mờ ở trên mặt, sóng mũi cao hơi nhíu lại, đôi môi vểnh lên như cánh hoa mềm mại, mái tóc dài màu đen xõa ở phía sau, có mấy sợi không an phận chảy xuống đến vành tai rơi vào trước ngực, đôi tay nằm nghiêng rũ ở trên giường. Chăn chỉ đến bên eo, vóc người xinh đẹp, ở trong ánh sáng dạ minh châu chiếu rọi càng lộ vẻ mê người.

Mình đang ở đâu? Hắn không rõ ràng lắm. Nhưng thế lại nhớ, cái giường kia cùng hắn vẫn ngủ ở Ngự Thư Phòng kể từ khi Hinh Tuyết vào ở Lộ Hoa Điện. Rất muốn đem những mảnh vụn kia chắp nối, hắn muốn nhớ lại gương mặt đó, nhưng lực bất tòng tâm.

"Dao Kỳ, mang chăn." Bách Phi Thần của chúng ta thấp giọng nói.

"Vâng" Dao Kỳ xoay người, vẻ mặt cười ra nước mắt.

Thì ra cho dù Hoàng thượng mất trí nhớ, nương nương vẫn ở sâu trong lòng hắn chưa bao giờ quên.

Ngụy Trung Hiền mịt mờ nhìn Bách Phi Thần một chút, sau đó cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Khi Đại Nhi tỉnh lại đã là giờ Thìn ngày hôm sau. Phát hiện mình nằm ở trên giường lớn mềm mại của mình, lăn qua lộn lại, ngáp, duỗi duỗi lưng mỏi, cảm thấy thoải mái khác thường. Quả nhiên phải bảo đảm giấc ngủ a.

"Nương nương." Dao Kỳ nghe được động tĩnh gõ cửa.

"Hôm nay phải ra khỏi cửa, cầm áo bào trắng." Đại Nhi nhũn như con chi chi từ trên giường bò dậy, dường như vẫn còn ngáy ngủ, mang hài.

Dao Kỳ đẩy cửa đi vào, cung nữ nối đuôi đi theo phía sau, phục dịch Đại Nhi rửa mặt.

Mặc một bộ y phục màu xanh, Đại Nhi vẫn uể oải ngồi ở trước bàn trang điểm để mặc cho Dao Kỳ loay hoay.

"Nương nương, ngài cũng không hỏi một chút ngày hôm qua làm sao vào nhà sao?" Dao Kỳ vốn cho rằng nương nương nhà nàng nhất định sẽ hỏi chuyện này trước tiên, thế nhưng chải đầu gần xong vẫn còn buồn ngủ như vậy.

Nương nương, đây là ngài thực sự không quan tâm hay là thế nào ?

Đại Nhi dụi mắt, rất thỏa mãn nguyện vọng của Dao Kỳ, hỏi: "Ta làm sao vào nhà được?"

Trong nháy mắt Dao Kỳ có một cảm giác bị thất bại, nương nương, công lực ngài quá sâu.

"Vừa qua khỏi giờ Dậu, lúc Hoàng thượng sắp đi thấy ngài còn chưa tỉnh liền ôm ngài trở lại."

"À."

"Nương nương, ngài cũng không kỳ quái tại sao Hoàng Thượng quen thuộc đường sao? Hoàng Thượng mất trí nhớ có được hay không."

"Đúng vậy a, vậy tại sao hắn quen thuộc đường như vậy?"

". . . . . . Nương nương, xem như nô tì chưa nói."

"Trông nhà thật kỹ, ta đi đây." Đại Nhi cười cười hài lòng, nụ cười kia luôn có chút mùi vị tà ác.

Nương nương, ngài cố ý. . . . . . .

Khi Đại Nhi xuất hiện tại Thiên Nhai Túc Quán, vẻ mặt cười hì hì của An tiểu nhị nhất thời liền sụp đổ.

Vị tổ tông này tại sao lại tới? Lần trước ăn cơm chùa hại mình bị tên khốn kiếp Liễu Phàm nghiền ép, lần kế tiếp mang theo Cổ Thiên Hồn không tới biết hạ thuốc gì cho hai người bọn họ ngây ngốc nhìn hai người đi vào, cả người không nhúc nhích được, mẹ nó, người ước chừng một khắc đồng hồ mới trở lại bình thường, thiếu chút nữa bị ánh mắt môn chủ bầm thây. . . . . .

Ở trong lòng An tiểu nhị, chỉ số nguy hiểm của Bách Tử Tà đã bị Đại Nhi thay thế hoàn toàn. Nhìn thấy Đại Nhi, so với nhìn thấy quỷ hắn còn cảm thấy đáng sợ hơn. Hắn còn biết quỷ sợ cái gì có chiêu trị, thế nhưng vị. . . . . . Người ta mấy câu nói cũng có thể làm cho ngươi hỏng mất chớ nói chi là phản kháng.

Ngoài mặt An tiểu nhị cười nhưng trong lòng không cười, nghênh đón, ân cần giống như cô nương thanh lâu trăm năm không thấy nam nhân. Còn thiếu chút nữa đem khăn lau bàn vắt trên vai làm thành khăn tay nắm ở trong tay vung lên trước, buồn nôn nói một câu: A, khách quan, ngài đã tới. . . . . . .

Đại Nhi buồn nôn trực tiếp nhấc bước chân không nhìn An tiểu nhị, trực tiếp bỏ lại một câu liền đi về phía nội viện.

An tiểu nhị đáng thương của chúng ta, vẻ nịnh nọt trên khuôn mặt cứng lại, vừa lúc bị Liễu Phàm đi ra ngoài trở về thấy. Sắc mặt kia đen hơn phân nửa, còn một nửa biến thành trắng. Tiền công tháng này cứ như vậy ‘không cánh mà bay’ rồi.

Lại nói Đại Nhi mới vừa bước vào nội viện còn chưa kịp xoay người chỉ thấy Mãnh Liễu mặc hồng y chuẩn bị hành trang, mặt mày tiều tụy đi thẳng tới.

Mãnh Liễu, người nói muốn từ nay về sau làm người xa lạ.

Mãnh Liễu hoàn hồn nhìn thấy Đại Nhi ở phía trước cách đó không xa, theo bản năng muốn rút người ra đi khỏi nhưng bước chân không chuyển động nổi. Cứ lẳng lặng nhìn như vậy. Trong ánh mắt không một chút bại lộ cảm xúc ở trước mặt của Đại Nhi.

Bất đắc dĩ, rối rắm, khổ sở. . . . . . Đại Nhi chớp mắt một cái, lần nữa giương mắt lộ ra một nụ cười ấm áp. Rồi sau đó không nói một câu nào quẹo cua, đi khỏi.

Mãnh Liễu sững sờ, nụ cười đó nàng quá quen thuộc, mỗi khi Đại Nhi có chuyện vui đều sẽ cười như vậy, cười như ánh nắng ấm áp.

Đây là, tha thứ cho nàng sao?

Chung quy Tiểu thư vẫn mềm lòng. . . . . .

Những lời này nếu để cho Triển hồ ly nghe được nhất định sẽ phản bác có phải đầu óc của Mãnh Liễu có vấn đề hay không. Nàng mềm lòng chỗ nào a, là bởi vì cho tới bây giờ vẫn không có gì chuyện gì, người nào đáng để nàng tức giận. Tin tưởng ta, nàng và ta là cùng một loại người, thậm chí có hơn chứ không kém. Người xúc phạm vào ranh giới cuối cùng hoặc chỗ hiểm của nàng, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ chết còn thảm thiết hơn bất cứ cái gì, càng sống không bằng chết.

"Sư phụ." Đại Nhi đi tới gian phòng của Bách Tử Tà đẩy cửa liền đi vào.

"Tiểu Tứ, ngươi tới rồi. Tại sao lâu như thế không đến thăm sư phụ." Cổ Thiên Hồn nhìn trời ngẩn người mắt nháy một cái hoàn hồn ngoan ngoan ngồi xuống.

"Sư phụ, chẳng lẽ ngươi không biết trong cung có chuyện gì xảy ra?" Đại Nhi buồn bực, không biết đã bao lâu hắn không có bước ra khỏi cửa phòng nửa bước . . . . . .

"Chuyện gì? Ta sợ ta vừa đi ra ngoài, Tiểu Tà trở lại sẽ tìm ta không được." Cổ Thiên Hồn nói rất đương nhiên. Ý tứ trong đó chính là ‘một tháng căn bản ta không có ra khỏi cửa, làm sao biết tin tức gì’.

"Sư phụ a, ngươi sống ở chỗ này không buồn bực sao, không thấy mặt trời sẽ lên mốc." Đại Nhi nói là đầu óc, sư phụ của nàng vốn không thông minh, nếu ở nơi mốc meo này đầu óc có thể bị phá hủy.

"Không có a." Nói xong ngửi xung quanh người."Mỗi ngày ta đều tắm rữa, nơi này mỗi ngày đều có người tới đưa quần áo mới, còn có người giúp đỡ giặt quần áo đấy."

. . . . . . Sư phụ a, ngươi có cần thần kinh như vậy hay không.

Lúc Đại Nhi im lặng vang lên tiếng gõ cửa, sau khi mở cửa, một bàn lớn món ăn lập tức bày ra, Đại Nhi nghe mùi rau cải thơm bốn phía nhất thời động lòng. Thuận tay đốt lên Tần Hương ngăn cách thám thính vào trong liền bắt đầu tế miếu ngũ tạng của mình.

Nhìn Đại Nhi ăn như hổ đói, Cổ Thiên Hồn nhất thời cảm giác bụng mình cũng đã đói, cầm lên đôi đũa cũng bắt đầu ăn mạnh.

"Trong cung đã xảy ra chuyện gì?" Có thể để cho Tiểu Tứ tự mình đến tìm mình chuyện cũng không nhỏ. Đầu óc Cổ Thiên Hồn có thể cứu chữa.

"Hinh Tuyết bị giam vào tử lao." Đại Nhi thuần thục lấy đi xương cá, miệng nói rõ ràng.

"Đây là chuyện tốt a." Cổ Thiên Hồn không hiểu nói.

"Nhưng được Bách Phi Thần tự mình phóng thích."

"Tại sao?" Bách Phi Thần ngu?

"Bách Phi Thần mất trí nhớ, quên toàn bộ chuyện không nên quên."

Thật là khó giải quyết a.

"Hắn muốn phế hậu. Cả kinh thành cũng truyền khắp nơi."

"Tại sao?" đầu óc Cổ Thiên Hồn cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Chuyện phế hậu như vậy cũng không phải nói một chút là được, hơn nữa Bách Phi Thần. . . . . .

"Ta biết rõ còn tới tìm ngươi làm gì." Đại Nhi liếc hắn một cái, tiếp theo đem triệu chứng của Bách Phi Thần từ đầu tới đuôi nói lần nữa. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

"Tất cả sách thuốc độc, sách có liên quan dược tính Túc Phượng Cúc ta đều điều tra, căn bản nghĩ không ra đầu mối, cho nên nghĩ có phải là cổ độc hay không."

Lúc này Cổ Thiên Hồn mới nặng nề nhíu mày. Loại bệnh trạng này giống như thật sự đã có gặp qua ở nơi nào.

"Phong Ma thú. . . . . ." Cổ Thiên Hồn lẩm bẩm nói ra ba chữ như vậy, ngay sau đó liền bắt đầu kích động.

"Tiểu Tứ, ngươi có nhớ Phong Ma thú trong Thần Chế không? Cách mỗi một tháng nó sẽ quên tất cả mọi chuyện ngoại trừ thủ hộ Thần Điện, cho nên rất nhiều người xông tới đó lần thứ hai, vì Phong Ma thú không nhớ rõ giao tình với bọn họ, Tiểu Nhất đã bị thua thiệt."

Đại Nhi cau mày: "Phong Ma thú đó nằm ở lối duy nhất đi vào Thần điện ?"

Cái đó cũng không phải là BOSS bình thường a, muốn đưa ra giao tình cũng khó khăn như vậy. Đây cũng là nguyên nhân mọi người thích trò chơi này, không biết có tồn tại thật hay không, tóm lại bên trong NPC bao gồm BOSS, quái thú …. cũng vô cùng nhân tính hóa. Cho tới khi tiến vào Phục Thần điện điều kiện tiên quyết chính là phải có giao tình với Phong Ma thú, vì Phong Ma thú đánh không chết, cho nên muốn đi vào, chỉ có một phương pháp duy nhất.

Hơn nữa Thần Chế Open Server vào buổi tối, ban ngày ngươi căn bản không vào được.

Phong Ma thú là trò chơi quan trọng trong hệ thống quản lý.

"Sư phụ, ngươi chơi games đến ngu rồi. . . . . . ." Mặc dù trong games có thể sử dụng năng lực của bản thân, nhưng BOSS trong games là hư cấu làm sao có thể trúng độc? Nhưng cũng rất trùng hợp a, dược liệu nơi này giống trong games như đúc. Đây cũng quá trùng hợp rồi. Chẳng lẽ nơi đó có bảo tàng gì?

"Không phải, ta chỉ nói là trước kia ta xông vào một lần dòm ngó đầu óc của hắn sao, dường như có ghi lại cái này." Cổ Thiên Hồn là bậc thầy dùng cổ thuật, dùng cổ tới thăm dò lòng người cũng không phải rất khó.

"Cổ đó, gọi là phục cổ. Ở trong thân thể người ân cần săn sóc, chỉ cần không khởi động cũng không có chút tác dụng. Sau khi trúng độc sẽ từ từ cắn nuốt trí nhớ, mà chút trí nhớ còn sót lại hoàn toàn là trí nhớ khắc sâu nhất. Hơn nữa khi cổ (con sâu độc) trưởng thành, người thi cổ phát ra mệnh lệnh thứ nhất, trong nháy mắt trong lòng hắn sẽ có ấn tượng sâu sắc, để cho hắn tin tưởng không nghi ngờ. Tính sai lệch là trước khi cổ trưởng thành trong ý thức của Bách Phi Thần vẫn giãy giụa. Đây chính là chỗ đáng sợ của cổ độc này. Làm cho người chống đỡ vô cùng khổ sở, luôn phản kháng rất kịch liệt.

Cho nên loại cổ độc này đối với bản thân không có hại, chỉ là sẽ chọn cách cắn nuốt trí nhớ. Dĩ nhiên, mấu chốt đánh thức loại cổ độc này phải là Túc Phượng Cúc rồi, nhưng nói như vậy lại không đầu đủ. Bởi vì ở trước đó Bách Phi Thần chăm sóc Túc Phượng Cúc ba năm cũng không có việc gì, cố tình chờ ngươi trị hết phi hoa tiêu diệt mới thi cổ." Cổ Thiên Hồn nói tới chỗ này dừng lại một chút, phần sau, thông minh như Đại Nhi nên rõ ràng thôi.

"Nói như vậy đây là liên hoàn kế. Mà ta còn ngây ngốc nhảy vào." Đại Nhi nhíu mày chặt hơn, xem ra chính là hậu thủ. Không trách được Hinh Tuyết có thể ở tử lao an ổn chờ đợi. Sớm biết như vậy lúc đầu nghi ngờ

nên phá hủy này Túc Phượng Cúc, đều do mình quá sơ suất.

Nhưng mặc dù như thế, nếu cổ độc đã khởi động cũng không phải phá hủy một vài chậu Túc Phượng Cúc là có thể tránh khỏi.

Như vậy không cần tốn nhiều sức sẽ phá hủy Bách Vương triều, tâm cơ thật giỏi. Chỉ là vì sao trước kia không trực tiếp sử dụng? Nói như vậy người nọ còn chưa muốn chôn vùi Bách Vương triều.

"Người giật dây có tâm cơ như thế, là Hinh Tuyết còn hữu dụng hay là có kế hoạch khác? Nếu nói như vậy tại sao những ngày qua Hinh Tuyết yên lặng cũng không có làm gì? Hay là có người không muốn để cho nàng chết? Lần này nàng trở về cũng chỉ là vì muốn mạng của người ta mà thôi?"

"Mấu chốt là phải biết người đứng sau màn này là ai mới có thể có truy tìm phương hướng."

"Sư phụ, ngươi đã biết cổ này, vậy có thể giải không?" Đại Nhi cẩn thận hỏi. Theo sự hiểu biết của Đại Nhi đối với Cô Thiên Hồn, nếu hắn có thể giải đã sớm đắc chí, làm sao còn dùng bộ dáng này. Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.

"Không thể." Cổ Thiên Hồn gọn gàng linh hoạt trả lời: "Cổ này không thể giải."

Không thể giải....

Đại Nhi nhìn chằm chằm Cổ Thiên Hồn, giống như muốn nhìn thủng hắn. Cẩn thận nhìn cũng biết, ánh mắt của Đại Nhi căn bản không ở trên người Cổ Thiên Hồn, ở trong mắt nàng chỉ là trống rỗng vô tận, mờ mịt, không có điểm dừng.

"Nếu như người hạ động chết thì sao?" Một hồi lâu, giọng nói của Đại nhi cơ hồ nghe không còn hơi sức, giống như trong nháy mắt sẽ tiêu tán.

"Người hạ độc dùng mạng để đổi, cổ bị phá người hạ độc chết. Người trúng độc sẽ Cửu Tử Nhất Sinh."

"Cả đời vẫn có cơ hội." Đại nhi đã hoàn toàn thu lại cảm xúc nói một cách chắc chắn. Nếu không thể giải, như vậy thì chỉ có cách phá cổ.

"Nói là nói như vậy, nhưng cũng có ngoại lệ." Cổ Thiên Hồn cũng không muốn đả kich nàng, chủ yếu là muốn cho nàng biết tính nghiêm trọng của chuyện này để đưa ra phán đoán chính xác nhất.

"Như vậy hắn sẽ làm người thứ nhất." Đại Nhi cố chấp nói.

Lần đầu tiên, nàng có ý giết người.

Đối mặt với những sát thủ tới giết nàng, nàng chưa từng có ý định này.

Thì ra ngươi quan trọng đã vượt quá tưởng tượng của ta.

"Aiz, như thế thì ra tay thôi. Những cọc ngầm kia ta đều tiếp xúc qua rồi vì để tránh cho dính dấp, giữa bọn họ không liên lạc nhau, lúc có nhiệm vụ dùng ám ngữ để thay thế." Đây là ám kỳ được bố trí lúc vào cung chữa bệnh cho Thái hậu, cuối cùng cần dùng đến rồi.

"Ừm, ta sẽ an bài, nói, ngươi làm sao biết?" Lúc này Đại Nhi mới phản ứng được.

"Ha ha...Ha ha không có gì, không có gì, chỉ là lúc nhàm chán dùng thuật thôi miên với người khác mà thôi." Cổ Thiên Hồn cười có chút không tự nhiên. Nếu để cho Tiểu Tứ biết mình hạ thôi miên với nha hoàn cận thân của nàng, vậy không phải nàng giết hắn sao.

"Dao Kỳ bị ngươi dùng thuật thôi miên?" Đại nhi một lời nói trúng... Biết danh sách những người kia ngoại trừ Bách Phi Thần và mình, cũng chỉ có mấy ám vệ. Mà người để Cổ Thiên Hồn chỉ có thể tiếp xúc với Dao Kỳ nên dễ dàng xuống tay.

"Đây không phải là nhàm chán nha, bây giờ nhìn lại còn là chuyện tốt đấy." Cổ Thiên Hồn bĩu môi thì thào nói.

"Ừm, là chuyện tốt." Đại Nhi đứng dậy duỗi lưng một cái, vô tình trải qua một giờ, cũng nên ăn cơm trưa, thế nhưng mới vừa vặn giải quyết điểm tâm a.

"Ah?" Cổ Thiên Hồn có chút kỳ quái phản ứng của Đại Nhi. Không thể không nói, thật đúng với câu nói kia của Cổ Thiên Hồn "Mặc dù ta thiên chân vô tà nhưng không ngốc". Phải không ngốc, chỉ có thể cảm thấy không đúng.

"Sư phụ a, nhìn ngươi mập rồi, phải nên giảm cân."

"Không có, ta cảm thấy rất tốt." Cổ Thiên Hồn vươn tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình, người người oán trách, bộ dáng không hiểu.

"Ta đi thông báo tiểu nhị để cho bọn họ về sau đổi đưa đậu hũ nước lọc, nhất định sẽ gầy xuống!" Nói xong không để ý tới Cổ Thiên Hồn kêu rên ở sau lưng, tự nhiên đi khỏi.

Thay mận đổi đào, xem ra là thời điểm ra tay đối với những ám vệ kia.

Lúc Đại Nhi hồi cung qua khỏi buổi trưa, gọi tới đám ám vệ Triển gia tiến hành nghiệm thu thành quả.

Từng người mặc áo đen đứng thắng ở trước mặt Đại nhi, trong thần thái kiêu ngạo kèm theo một chút sợ hãi không biết tên.

"Như thế nào?" Đại Nhi nói một câu không đầu không đuôi làm cho bọn họ thật không hiểu.

Chỉ thấy trên trán đám người kia rịn ra mồ hôi hột, nhất tề nhìn về phía người thủ lĩnh đứng ở bên trái. Trên mặt ám vệ Triển gia cũng che khăn vải đen, cực kỳ chặt chẽ, cho dù dùng sức kéo cũng không nhất định có thể tháo ra....

"Tay nghề của Kim sư phụ không tệ chứ?" Một câu nói này đủ giết bọn họ trong nháy mắt.

Bạn đang đọc Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên của Mạc Hoả Tiểu Mạt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.