Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn cứ số chín

Phiên bản Dịch · 3104 chữ

Địa Cầu, kỷ nguyên mới, căn cứ số chín.

- Không thể nào!

Địa Cầu, kỷ nguyên mới, căn cứ số chín.

- Không thể nào!

Một giọng nói mất khống chế đột nhiên vang lên trong lớp học yên tĩnh, giống như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người.

Giọng nói vang lên quá đột ngột khiến thầy Jade đang giảng bài trên bục giảng cũng bị khẽ giật mình.

Những học sinh khác đều ngẩn cả ra, hít một hơi khí lạnh, trong lòng cảm thấy điềm xấu. Bọn họ đều cúi thấp đầu, có ai trong học viện không biết tính tình của thấy Jade chứ? Quấy rầy ông ta giảng bài? Kẻ đó chán sống rồi! Đừng nói là việc hét lớn trong lớp như vậy.

- Không thể nào, không thể nào…

Thế nhưng giọng nói mất khống chế kia vẫn liên tiếp vang lên trong học viên.

Sắc mặt Jade xanh xám như gan heo, từng sợi tóc đên trên đầu dựng thẳng đứng, thiếu chút nữa là xịt khói đen. Lão không dễ dàng tha thứ cho những kẻ dám to gan quấy rấy lão giảng bài, huống chi đây là lần nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.

Giờ phút này, ở dãy cuối phòng học, đột nhiên có một học sinh đứng bật dậy. Hắn hít thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy sự sợ hãi.

Hãy mở nắp quan tài rồng trên núi tuyết, thấy được Chân Long trong truyền thuyết, thế nhưng người cùng mai táng với Chân Long lại giống hắn như đúc!

Tô Viêm không quên được vẻ mặt không chút màu máu kia, mọi thứ vẫn như đang xảy ra trước mắt hắn.

Trái tim Tô Viêm đập thình thịch, hắn thở hổn hển. Ngay sau đó, não hắn đột nhiên cộng hưởng, những cơn đau đớn kịch liệt liên tiếp ập tới!

Đầu hắn đau đớn tới mức muốn nổ tung, trán Tô Viêm túa mồ hôi lạnh.

Những mảnh ký ức xa lạ liên tiếp đánh tới, khiến đầu Tô Viêm muốn nổ tung, hoàn cảnh xa lạ xung quanh khiến hắn phải hoảng hốt.

Chuyện gì đã xảy ra? Đây là nơi nào?

- Đồ khốn!

Jade giận dữ khẽ gầm nhẹ, thế nhưng Tô Viêm không nghe lọt tai từ gì, hoàn toàn không để ý tới lão ta. Jade thở hồng hộc, bàn tay đánh nổ bục giảng, nổi giận đùng đùng, nhanh chóng rời đi.

Lực tàn phá mạnh mẽ của chuyện này khiến đám học sinh hít một hơi khí lạnh:

- Hỏng rồi, tên Tô Viêm này đúng là tìm chết, hiếm lắm thầy Jade mới giảng một tiết võ đạo cho chúng ta, giờ bị hắn chọc giận bỏ đi. Giờ phải làm sao chứ, chỉ còn một tháng nữa là tới ngày kiểm tra rồi?!

Đa số đám học sinh đều tuyệt vọng kêu rên.

- Điên rồi, hắn điên rồi!

Đám học sinh hùng hổ rời khỏi phòng học, không ai thèm để ý tới Tô Viêm. Toàn bộ học viện Băng Tuyết có ai không biết tiếng tăm của Tô Viêm chứ?! Hắn đã thức tỉnh, nhưng trong hai năm này điên điên khùng khùng, thường xuyên nói những lời linh tinh, lần này lại dám gào thét trong giờ học.

- Chuyện gì đã xảy ra? Ta đang ở đâu? Chẳng lẽ đây là một giấc mơ?

Tô Viêm hít thở nặng nề, cưỡng ép mình phải tỉnh táo lại. Hắn như mất hết sức lực, ngồi ở trên ghế, trong đầu xuất hiện những ký ức xa lạ khiến tinh thần hắn rối loạn.

Hắn cố gắng tiêu hóa những ký ức này, toàn thân run run. Hắn đã bị dọa sợ.

Kỷ nguyên mới, một trăm năm!

- Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Nơi này vẫn là Địa Cầu hay sao?

Tô Viêm bối rối sờ lên cổ, mặt dây chuyền vẫn đeo ở đó. Hắn thở phào nhẹ nhõm, may vẫn còn!

- Đây không phải là xuyên qua, ta vẫn là ta, nhưng hiện giờ ta là ai?

Hắn cố gắng tiêu hóa số ký ức này. Hắn từng nhìn thấy thần thoại xảy ra, còn chuyện gì ly kỳ hơn những thứ hắn đã trải qua khi ở núi tuyết?

Sau khi tiêu hóa xong số ký ức này, toàn thân Tô Viêm nổi da gà. Đã một trăm năm, thời gian một trăm năm đã trôi qua!

- Một trăm năm, một trăm năm, vậy chẳng phải hiện giờ ta đã hơn một trăm tuổi rồi sao?

Da đầu Tô Viêm tê dại. Hắn vội vàng nhìn tay mình, vẫn căng mềm, không hề có dấu hiệu bị lão hóa, bàn tay hắn run run cầm lấy tấm gương ở trên bàn. Hình người hiện lên trong gương khiến Tô Viêm phải há lớn miệng, to tới mức có thể đút vừa một quả trứng ngỗng.

Hình ảnh phản chiếu bên trong quá mức quen thuộc, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen nhánh, mái tóc đen óng, lúc này trong đôi mắt tràn ngập vẻ khó tin, bởi vì trong gương chính là khuôn mặt khi hắn mới mười bảy mười tám tuổi.

Hai tay Tô Viêm run run sờ lên mặt, cảm thấy hít thở không thông. Hắn đã phản lão hoàn đồng, trẻ đi năm sáu tuổi!

- Tại sao lại có thể như vậy? Rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì?

- Một trăm năm trước, toàn cầu tận thế!

Ký ức được xây dựng lại, Tô Viêm kinh hãi. Một trăm năm trước, toàn cầu tận thế?!

Tính toán thời gian chính xác thì toàn cầu tận thế xảy ra vào sau ngày hắn leo lên đỉnh Chomolungma, mở quan tài rồng trên đỉnh núi tuyết.

Thế giới nhân loại tận thế sao có thể lãng quên? Mọi chuyện đã được ghi rõ ràng vào trong chương trình học môn lịch sử.

Một trăm năm trước, Địa Cầu như đã mở ra lồng giam gông xiềng, lực lượng vô hình ẩn giấu trong vũ trụ tập kích toàn bộ Địa Cầu, vô số người bình thường đã chết thảm vì không thể chịu đựng được lực lượng vũ trụ áp bách. Đây là thời đại đại diệt tuyệt, dân số toàn cầu nhanh chóng giảm xuống, có quá nửa số người đã chết đi.

Trải qua ngày vũ trụ tận thế đầu tiên, có một nhóm người may mắn còn sống sót, thân thể của bọn họ xuất hiện biến dị, trở nên vô cùng mạnh mẽ, những người như vậy được xưng là người Thức Tỉnh!

Sau khi trải qua nghiên cứu đã phát hiện ra trên Địa Cầu xuất hiện một loại năng lượng thần bí, con người có thể hấp thu loại năng lượng này để cường hóa thân thể. Thân thể được năng lượng này cường hóa qua trở nên rất mạnh mẽ, có thể so với sắt thép.

- Thân thể biến dị, người Thức Tỉnh!

Tô Viêm hít một hơi khí lạnh, trừng lớn hai mắt, giọng run run:

- Đây… đây chẳng phải là văn minh Thần Ma hay sao? Con người mạnh mẽ tới mức có thể rời núi lấp biển! Trời ơi! Địa Cầu lại biến thành như vậy!

Thế nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, loài người biến dị nhưng dã thú biến dị mạnh mẽ hơn!

Tất cả các thành phố đều bị dã thú tập kích, các loại vũ khí đã rất khó tạo thành vết thương trí mạng đối với dã thú. Cho dù là vũ khí lực sát thương lớn cũng khó lòng tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với dã thú.

Quan trọng hơn nữa là dã thú trưởng thành quá nhanh, chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã đạt tới mức độ đạn không thể xuyên qua da thú được nữa!

Tậm chí khi biến dị, bọn chúng sinh ra trí tuệ rất cao, phát động những đợt công kích quần thể đối với loài người!

Đây là một năm đen tối đối với loài người, mỗi ngày đều có rất nhiều người bị dã thú giết hại, quá nửa các thành thị đều bị dã thú chiếm đóng!

Mãi sau một năm, cường giả thức tỉnh của nhân loại liên kết với nhau thành lập liên minh Hoa Hạ, xây dựng những căn cứ sắt thép, ngăn cả dã thú tấn công, từ đó mới miễn cưỡng kéo dài truyền thừa cho nhân loại!

Nhân loại và dã thú chiến đấu ròng rã suốt năm mươi năm chưa từng dừng lại. Trong thời đại này, nhân loại vô cùng gian khổ, thường xuyên có thú triều vô tận tấn công căn cứ, rất nhiều cường giả đã ngã xuống!

Mỗi thời kỳ chiến tranh đều có những con người anh dũng ngã xuống, dùng xương máu để đổi lấy hòa bình!

Trải qua vô số khó khăn bọn họ mới giết ra một con đường máu, anh dũng hi sinh vì bảo tồn văn minh nhân loại!

Trải qua năm mươi năm, nhân loại dần có được thực lực mạnh mẽ, xây dựng được mười căn cứ sắt thép. Nhưng như vậy cũng chỉ miễn cưỡng sinh tồn được, không cách nào tiêu diệt được thế lực dã thú.

Một giọng nói mất khống chế đột nhiên vang lên trong lớp học yên tĩnh, giống như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người.

Giọng nói vang lên quá đột ngột khiến thầy Jade đang giảng bài trên bục giảng cũng bị khẽ giật mình.

Những học sinh khác đều ngẩn cả ra, hít một hơi khí lạnh, trong lòng cảm thấy điềm xấu. Bọn họ đều cúi thấp đầu, có ai trong học viện không biết tính tình của thấy Jade chứ? Quấy rầy ông ta giảng bài? Kẻ đó chán sống rồi! Đừng nói là việc hét lớn trong lớp như vậy.

- Không thể nào, không thể nào…

Thế nhưng giọng nói mất khống chế kia vẫn liên tiếp vang lên trong học viên.

Sắc mặt Jade xanh xám như gan heo, từng sợi tóc đên trên đầu dựng thẳng đứng, thiếu chút nữa là xịt khói đen. Lão không dễ dàng tha thứ cho những kẻ dám to gan quấy rấy lão giảng bài, huống chi đây là lần nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.

Giờ phút này, ở dãy cuối phòng học, đột nhiên có một học sinh đứng bật dậy. Hắn hít thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy sự sợ hãi.

Hãy mở nắp quan tài rồng trên núi tuyết, thấy được Chân Long trong truyền thuyết, thế nhưng người cùng mai táng với Chân Long lại giống hắn như đúc!

Tô Viêm không quên được vẻ mặt không chút màu máu kia, mọi thứ vẫn như đang xảy ra trước mắt hắn.

Trái tim Tô Viêm đập thình thịch, hắn thở hổn hển. Ngay sau đó, não hắn đột nhiên cộng hưởng, những cơn đau đớn kịch liệt liên tiếp ập tới!

Đầu hắn đau đớn tới mức muốn nổ tung, trán Tô Viêm túa mồ hôi lạnh.

Những mảnh ký ức xa lạ liên tiếp đánh tới, khiến đầu Tô Viêm muốn nổ tung, hoàn cảnh xa lạ xung quanh khiến hắn phải hoảng hốt.

Chuyện gì đã xảy ra? Đây là nơi nào?

- Đồ khốn!

Jade giận dữ khẽ gầm nhẹ, thế nhưng Tô Viêm không nghe lọt tai từ gì, hoàn toàn không để ý tới lão ta. Jade thở hồng hộc, bàn tay đánh nổ bục giảng, nổi giận đùng đùng, nhanh chóng rời đi.

Lực tàn phá mạnh mẽ của chuyện này khiến đám học sinh hít một hơi khí lạnh:

- Hỏng rồi, tên Tô Viêm này đúng là tìm chết, hiếm lắm thầy Jade mới giảng một tiết võ đạo cho chúng ta, giờ bị hắn chọc giận bỏ đi. Giờ phải làm sao chứ, chỉ còn một tháng nữa là tới ngày kiểm tra rồi?!

Đa số đám học sinh đều tuyệt vọng kêu rên.

- Điên rồi, hắn điên rồi!

Đám học sinh hùng hổ rời khỏi phòng học, không ai thèm để ý tới Tô Viêm. Toàn bộ học viện Băng Tuyết có ai không biết tiếng tăm của Tô Viêm chứ?! Hắn đã thức tỉnh, nhưng trong hai năm này điên điên khùng khùng, thường xuyên nói những lời linh tinh, lần này lại dám gào thét trong giờ học.

- Chuyện gì đã xảy ra? Ta đang ở đâu? Chẳng lẽ đây là một giấc mơ?

Tô Viêm hít thở nặng nề, cưỡng ép mình phải tỉnh táo lại. Hắn như mất hết sức lực, ngồi ở trên ghế, trong đầu xuất hiện những ký ức xa lạ khiến tinh thần hắn rối loạn.

Hắn cố gắng tiêu hóa những ký ức này, toàn thân run run. Hắn đã bị dọa sợ.

Kỷ nguyên mới, một trăm năm!

- Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Nơi này vẫn là Địa Cầu hay sao?

Tô Viêm bối rối sờ lên cổ, mặt dây chuyền vẫn đeo ở đó. Hắn thở phào nhẹ nhõm, may vẫn còn!

- Đây không phải là xuyên qua, ta vẫn là ta, nhưng hiện giờ ta là ai?

Hắn cố gắng tiêu hóa số ký ức này. Hắn từng nhìn thấy thần thoại xảy ra, còn chuyện gì ly kỳ hơn những thứ hắn đã trải qua khi ở núi tuyết?

Sau khi tiêu hóa xong số ký ức này, toàn thân Tô Viêm nổi da gà. Đã một trăm năm, thời gian một trăm năm đã trôi qua!

- Một trăm năm, một trăm năm, vậy chẳng phải hiện giờ ta đã hơn một trăm tuổi rồi sao?

Da đầu Tô Viêm tê dại. Hắn vội vàng nhìn tay mình, vẫn căng mềm, không hề có dấu hiệu bị lão hóa, bàn tay hắn run run cầm lấy tấm gương ở trên bàn. Hình người hiện lên trong gương khiến Tô Viêm phải há lớn miệng, to tới mức có thể đút vừa một quả trứng ngỗng.

Hình ảnh phản chiếu bên trong quá mức quen thuộc, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen nhánh, mái tóc đen óng, lúc này trong đôi mắt tràn ngập vẻ khó tin, bởi vì trong gương chính là khuôn mặt khi hắn mới mười bảy mười tám tuổi.

Hai tay Tô Viêm run run sờ lên mặt, cảm thấy hít thở không thông. Hắn đã phản lão hoàn đồng, trẻ đi năm sáu tuổi!

- Tại sao lại có thể như vậy? Rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì?

- Một trăm năm trước, toàn cầu tận thế!

Ký ức được xây dựng lại, Tô Viêm kinh hãi. Một trăm năm trước, toàn cầu tận thế?!

Tính toán thời gian chính xác thì toàn cầu tận thế xảy ra vào sau ngày hắn leo lên đỉnh Chomolungma, mở quan tài rồng trên đỉnh núi tuyết.

Thế giới nhân loại tận thế sao có thể lãng quên? Mọi chuyện đã được ghi rõ ràng vào trong chương trình học môn lịch sử.

Một trăm năm trước, Địa Cầu như đã mở ra lồng giam gông xiềng, lực lượng vô hình ẩn giấu trong vũ trụ tập kích toàn bộ Địa Cầu, vô số người bình thường đã chết thảm vì không thể chịu đựng được lực lượng vũ trụ áp bách. Đây là thời đại đại diệt tuyệt, dân số toàn cầu nhanh chóng giảm xuống, có quá nửa số người đã chết đi.

Trải qua ngày vũ trụ tận thế đầu tiên, có một nhóm người may mắn còn sống sót, thân thể của bọn họ xuất hiện biến dị, trở nên vô cùng mạnh mẽ, những người như vậy được xưng là người Thức Tỉnh!

Sau khi trải qua nghiên cứu đã phát hiện ra trên Địa Cầu xuất hiện một loại năng lượng thần bí, con người có thể hấp thu loại năng lượng này để cường hóa thân thể. Thân thể được năng lượng này cường hóa qua trở nên rất mạnh mẽ, có thể so với sắt thép.

- Thân thể biến dị, người Thức Tỉnh!

Tô Viêm hít một hơi khí lạnh, trừng lớn hai mắt, giọng run run:

- Đây… đây chẳng phải là văn minh Thần Ma hay sao? Con người mạnh mẽ tới mức có thể rời núi lấp biển! Trời ơi! Địa Cầu lại biến thành như vậy!

Thế nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, loài người biến dị nhưng dã thú biến dị mạnh mẽ hơn!

Tất cả các thành phố đều bị dã thú tập kích, các loại vũ khí đã rất khó tạo thành vết thương trí mạng đối với dã thú. Cho dù là vũ khí lực sát thương lớn cũng khó lòng tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với dã thú.

Quan trọng hơn nữa là dã thú trưởng thành quá nhanh, chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã đạt tới mức độ đạn không thể xuyên qua da thú được nữa!

Tậm chí khi biến dị, bọn chúng sinh ra trí tuệ rất cao, phát động những đợt công kích quần thể đối với loài người!

Đây là một năm đen tối đối với loài người, mỗi ngày đều có rất nhiều người bị dã thú giết hại, quá nửa các thành thị đều bị dã thú chiếm đóng!

Mãi sau một năm, cường giả thức tỉnh của nhân loại liên kết với nhau thành lập liên minh Hoa Hạ, xây dựng những căn cứ sắt thép, ngăn cả dã thú tấn công, từ đó mới miễn cưỡng kéo dài truyền thừa cho nhân loại!

Nhân loại và dã thú chiến đấu ròng rã suốt năm mươi năm chưa từng dừng lại. Trong thời đại này, nhân loại vô cùng gian khổ, thường xuyên có thú triều vô tận tấn công căn cứ, rất nhiều cường giả đã ngã xuống!

Mỗi thời kỳ chiến tranh đều có những con người anh dũng ngã xuống, dùng xương máu để đổi lấy hòa bình!

Trải qua vô số khó khăn bọn họ mới giết ra một con đường máu, anh dũng hi sinh vì bảo tồn văn minh nhân loại!

Trải qua năm mươi năm, nhân loại dần có được thực lực mạnh mẽ, xây dựng được mười căn cứ sắt thép. Nhưng như vậy cũng chỉ miễn cưỡng sinh tồn được, không cách nào tiêu diệt được thế lực dã thú.

Bạn đang đọc Đế Đạo Độc Tôn (Bản Dịch) của Nhất Diệp Thanh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianghv94
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.