Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất tông tội (2)

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Trong nhà, tiểu Trang thấy ngoài cửa xảy ra xung đột, lập tức ngăn Tần Vũ lại, hô to trấn áp một câu:

- Đừng manh động, có chuyện gì cứ từ từ nói.

Bọn trẻ con đói đến mức không còn biết sợ là gì, chỉ biết bám lấy Tần Vũ, còn những người lớn phía sau đã từ trong kẽ hở chen lên.

 

Tần Vũ thân hình cường tráng, đưa chân tay ra chắn ở đó cũng đủ tạo thành một cái cửa vững chãi, trừng lớn hai mắt quát:

- Ta chỉ sống cho bản thân, các ngươi đừng ép ta!

Nhóm người vẫn điên cuồng xông về phía cửa, không ai để ý đến lời nói của Tần Vũ.

 

Tần Vũ bị mấy đứa nhỏ thấp bé kéo ra khỏi cửa, nhưng hắn thật sự không dám đâm thật, chỉ có thể giãy giụa thân thể, chuẩn bị đối phó đám người lớn xông tới.

 

- Chú, cho cháu một bát cơm thôi cũng được.

 

- Cút!

 

Khi một đứa trẻ chừng mười tuổi dùng sức với tay đến chỗ Tần Vũ, hắn lùi về sau lắc mạnh cánh tay định vùng ra, không ngờ đứa trẻ bị đám đông đang lao tới ở sau đẩy làm cho mất đà, bước chân loạng choạng rồi ngã ngửa xuống dưới đất, cả cơ thể nó lọt qua khoảng trống trên hàng rào sắt vốn không hề kiên cố.

- Aaaaa!

 

Tiếng hét kinh hoàng của đứa trẻ vang vọng hồi lâu, sau đó là một tiếng “bịch” nặng nề vang lên.

 

Ngay sau đó, dưới lầu vang lên tiếng thân thể ngã dính xuống đất.

Tần Vũ và tiểu Trang đồng thời sửng sốt, thở dồn nhìn về phía lan can sắt, ngay lúc ấy bối rối không biết nên làm gì.

 

Đám đông im lặng, khu vực cầu thang trở về trạng thái yên ắng lạ thường.

- Đứa bé đó… nó ngã xuống dưới rồi.

Tiểu Trang là người rống lên đầu tiên, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

 

Liền sau đó mấy chục cái đầu đồng loạt quay lại nhìn cảnh tượng dưới lầu, thần sắc trống rỗng, trầm mặc không đến hai giây, kế đó đồng loạt quay đầu lại. Còn mẹ của đứa trẻ thì sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, vừa khóc tức tưởi vừa lao nhanh xuống lầu.

 

Tần Vũ sững sờ.

 

- Đồ ăn đâu.

 

- Đứa trẻ đã ngã xuống rồi, không đưa đồ ăn ngươi sẽ không rời khỏi đây được đâu.

 

- Cướp của hắn đi.

 

- …!

 

Tiếng hét lớn và uy nghiêm ngút trời kéo sự chú ý của tất cả dồn về Tần Vũ, bọn họ không quay đầu nhìn đứa trẻ rơi xuống lầu mà tiếp tục túm tụm xông vào.

Tiểu Trang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm đám người chen chúc, trong lòng biết rất rõ, hôm nay nếu không bỏ ra chút đồ nhất định phải liều mạng, vì vậy bèn liếm môi lớn tiếng nói:

- Được rồi, các ngươi giỏi lắm, ta thua, ta chấp nhận... đi lấy cho các ngươi là được chứ gì.

 

Nghe thấy vậy, Tần Vũ lập tức với lấy cánh tay tiểu Trang, trầm giọng ra lệnh:

- Không được đưa, dù là một chút cũng không.

 

Tiểu Trang nhìn đám người làm loạn ngoan cố không buông ở ngoài cửa, trợn to mắt vặc lại:

- Dù sao cũng đã lộ rồi, nếu không cho chúng một ít, đám người này nhất định không buông tha cho chúng ta.

- Ngươi mà cho sẽ còn phiền phức hơn.

Ngữ khí Tần Vũ vô cùng nghiêm túc đáp:

- Ta thà liều mạng chứ nhất quyết không buông tay.

 

- Nói xàm!

Tiểu Trang không có chung góc nhìn với Tần Vũ, hắn kiên quyết nói:

- Hai chúng ta chỉ có mình cậu nói là xong à, bên ngoài đông người như vậy, cậu có dám chắc khống chế được hết không? Nếu như không chặn nổi, chúng ta nhất định vẫn bị cướp, bọn họ đỏ cả con mắt lên rồi không thấy sao?

- Ngươi cứ nghe ta là xong, ta quay về lấy vũ khí.

 

- Tiểu Vũ, ngươi không nhìn thấy sao? Đứa trẻ kia ngã bọn họ cũng không rời đi, những người này đều mất đi lý trí rồi...

Tiểu Trang hất tay Tần Vũ ra, thấp giọng nói:

- Chúng ta cũng ăn đủ nhiều rồi, đổi lấy tiền được cũng đổi rồi, cho bọn họ bát gạo cũng không phải là mất mát quá lớn đối với chúng ta, ta không muốn lấy mạng mình ra đánh cược, chỗ lương thực này có một nửa là của ta, nên có quyền quyết định sử dụng nó như thế nào.

Tần Vũ nghe xong không nói nên lời.

Tiểu Trang đứng thẳng người, trừng mắt nhìn người đàn ông cường tráng quát:

- Khu vực quy hoạch cũng có đạo lý sinh tồn, cầm lấy gạo đừng làm loạn nữa, cút ra ngoài!

 

- Không thể chết vì đói được, xong việc là cút ngay không phải đuổi.

Gã đàn ông vạm vỡ gật đầu.

 

Tiểu Trang nghe xong bèn lui ra ngoài, đi vào phòng lấy một bát gạo lớn, để đánh cộp một cái xuống đất:

- Mau cút đi.

 

Mấy chục người nhìn bát gạo trên mặt đất thèm thuồng không rời, nhưng không có người nào chủ động bước ra lấy.

 

Người đàn ông cường tráng dẫn đầu trầm mặc vài giây, đưa tay kéo túi vải buộc bên hông xuống, sau đó không một động tác thừa đổ gạo vào trong.

 

- Cút đi!

Tiểu Trang mất kiên nhẫn gầm lên.

 

Đám người đứng yên ở cửa, gã đàn ông dẫn đầu nhóm nhìn hai người bọn họ, trên trán nhễ nhại mồ hôi cẩn thận buộc túi gạo quanh eo, nhưng chưa rời đi luôn.

 

- Ta bảo các ngươi đi, nghe không hiểu sao?

Tiểu Trang cau mày, lại một lần nữa đuổi.

 

Trầm mặc hồi lâu, trong đám người bỗng có kẻ kêu to:

- Mẹ kiếp, hắn có thể cho chúng ta một bát gạo, ít nhất vẫn phải còn một bao gạo lớn!

 

- Cho thêm chút đi, người nhiều như này, cho mỗi tí ăn không đủ.

 

- Đưa gạo đây!

 

- Nếu không đưa thì vào cướp, phí lời nhiều làm gì.

 

- ...!

 

Tiếng la hét và chửi rủa lại truyền khắp tòa nhà sáu tầng, nhưng lần này trong đám người kia đã có kẻ bí mật rút dao và hung khí, dùng ánh mắt u ám nhìn tiểu Trang, không hề có chút cảm kích nào...

 

Gã đàn ông dẫn đầu dang bàn tay ra vẻ bất đắc dĩ, trầm giọng nói:

- Ngươi cũng thấy đấy, những người này bị đói điên rồi, ta căn bản là không khuyên bảo được, hay là ngươi lấy bao gạo ra, chúng ta chia nhau một nửa là xong chuyện.

- Các ngươi là lũ khốn nạn...!

Tiểu Trang cũng bắt đầu nóng nảy, từ trong túi móc ra một con dao.

 

- Sao, muốn liều à?

 

- Bọn ta sợ ngươi chắc? Sắp chết đói rồi, còn sợ ba cái trò này sao?

 

- ...!

 

Đám người rõ ràng là không sợ tiểu Trang, họ cứ thế đi theo gã đàn ông cường tráng lao vào nhà.

 

Tiểu Trang sững sờ, đứng đó không biết phải làm gì. Hắn muốn động thủ làm liều ngay lúc ấy, nhưng lại không có đủ tự tin để đối phó với những kẻ điên cuồng đến giành giật thức ăn trước mặt, nhưng nếu không hạ quyết tâm làm, rõ ràng không thể bảo vệ đồ của mình.

 

“Cạch!”

 

Lúc này, Tần Vũ từ trong tủ lôi ra một khẩu súng lục cỡ lớn dài 20 cm cùng ba nòng nạp đạn quay, nhanh như cắt xoay lên nòng.

 

Khi đám đông nhìn thấy khẩu súng, bọn họ lập tức ngừng động tác lại theo bản năng.

 

Tần Vũ khuôn mặt không lộ chút biểu cảm từ trong ngăn tủ lấy ra một túi lớn lương thực ném xuống đất rồi hét lớn:

- Đồ ăn đều ở đây, muốn ăn thì lên đây lấy.

 

Đám đông im phăng phắc.

 

- Ngươi dọa ai?

Gã đàn ông dẫn đầu đỏ cả mắt, nói tiếp.

- Không có cơm ăn mới chết, ngươi giơ khẩu súng quèn kia ra nghĩ ta sợ chắc?

 

Tần Vũ nghiêng cổ nhìn đối phương, tay trái chỉ vào túi lương thực quát:

- Thức ăn ở đằng đó, có gan lên sẽ được ăn cả, ngươi lên mà lấy!

 

Gã đàn ông chỉ do dự nửa giây, sau đó quay người về sau hô lớn:

- Chúng ta đông như vậy, hắn lại chỉ có một khẩu súng, ta không tin hắn có thể giết hết chúng ta.

 

Nói xong, hắn hùng hổ tiến lên, vươn tay chộp lấy túi lương thực.

 

“Đùng!”

 

Súng nổ, bánh răng quay.

 

Sau khi gã đàn ông cường tráng bay ra xa nửa mét, máu đổ lênh láng trên sàn, trên ngực hắn đã bị bắn thủng một lỗ.

 

Tay phải cầm chắc khẩu súng, Tần Vũ thần sắc bình tĩnh hét lớn:

- Không có đồ ăn, mấy ngày nữa có thể chết đói. Nhưng bây giờ ai ra tay trước, ta sẽ nổ súng để người đó chết ngay lập tức.

Bạn đang đọc Đệ Cửu Đặc Khu (Dịch) của Nguỵ Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.