Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 2:Vượt Qua Chướng Ngại-P2

Phiên bản Dịch · 3063 chữ

3.Lời nói từ trái tim

Đó không phải là do quên đi, mà là nhờ có được sức mạnh để đi tiếp.

Jessica Leal

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Mặc dù có nhan đề thật dễ thương và đầy sáng tạo, nhưng bộ sách Nuôi dưỡng Tâm hồn vẫn không thể thuyết phục tôi rằng chúng thật sự có thể “chữa lành” những vết thương tâm hồn. Hãy khoan vội phản đối. Tôi rất thích những câu chuyện trong bộ sách Nuôi dưỡng Tâm hồn, chỉ vì đã tìm được cảm giác vui vui và ấm lòng - mãi cho đến khi chia tay người bạn trai đã quen được hai năm thì tôi mới nghiệm ra được những ảnh hưởng sâu sắc đích thực của chúng.

Brendan là bạn trai đầu tiên đúng nghĩa của tôi. Tôi mến Brendan vì anh có nhiều đức tính đáng quý. Không những ham sống, anh còn có nhiều đam mê khác nữa, chẳng hạn như ca hát và chơi bóng đá. Tôi cũng chưa từng gặp ai vui tính như Brendan. Vì thế anh có nhiều bạn bè và thật tâm tử tế với tất cả. Hơn thế nữa, anh còn luôn phấn đấu cho những mục tiêu của đời mình. Chính những khát vọng ấy của anh đã lôi cuốn tôi và khiến tôi nghĩ rằng mình cũng nên có những hoài bão lớn lao như thế.

Lần đầu tiên hai đứa tôi gặp nhau là hồi học lớp mười. Lúc ấy Brendan trông thật buồn cười nên tôi cũng chẳng ưa anh gì mấy. Brendan chỉ biết ca ngợi có mỗi cô bạn Tara học cùng lớp, cô nàng mà anh đang để ý. Brendan tò tò theo Tara suốt nhiều tháng liền để cố hẹn hò với cô nàng cho được. Thế nhưng chưa kịp vui mừng khi Tara gật đầu đồng ý, thì hai tiếng sau, Brendan đã tiu nghỉu và xấu hổ không biết để đâu cho hết vì cô nàng đã oang oang công bố “đá” Brendan. Thấy tội nghiệp quá, tôi đến an ủi và kiên nhẫn nghe Brendan trút hết nỗi lòng. Và chỉ vài ba tuần sau đó, hai đứa tôi đã hiểu thấu lòng nhau. Không bao lâu chúng tôi đã trở thành một đôi thân thiết. Trong những tháng đầu tiên quen nhau ấy, tôi đã luôn mỉm cười, đến nỗi có người dọa là chắc chắn tôi sẽ sớm có nhiều nếp nhăn. Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm, đang yêu mà! Tôi tự hào khi nghe bạn bè tấm tắc khen hai đứa thật xứng đôi. Thật ra, không phải không có sóng gió gì, có điều chúng tôi luôn biết suy xét phải trái sau những bất đồng và những lần cãi cọ nho nhỏ. Nhờ vậy, mỗi ngày chúng tôi càng thêm hiểu nhau và trưởng thành hơn. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp như thế được gần hai năm.

Khi chỉ còn vài tuần nữa là đến ngày kỷ niệm hai đứa quen nhau thì Brendan bắt đầu cư xử với tôi có phần khác lạ. Thoáng chút lo ngại, nhưng tôi lại nghĩ chỉ cần cố gắng chút xíu là đâu cũng vào đấy như mấy lần hờn giận trước đây thôi. Nhưng dần dần, tôi nhận thấy dù mình có cố gắng làm lành thế nào chăng nữa, Brendan vẫn cứ cố tình xa lánh tôi. Suốt thời gian đó, tôi chẳng thể làm được việc gì cho ra hồn, chỉ biết dồn hết tâm trí để nghĩ mọi cách nối lại những ngày vui vẻ với Brendan. Không hiểu sao tôi rất mệt mỏi và chỉ muốn ngủ thôi, nghĩ rồi lại ngủ. Tôi không thể tập trung vào việc học nên đã bỏ học mất bốn tuần. Brendan và tôi lại càng xa nhau hơn. Tôi bắt đầu nghe bạn bè đồn đại về Brendan và Tara. Cuối cùng, đến một tối nọ, tôi gọi cho Brendan để nói rằng có lẽ đã đến lúc phải chấm dứt mọi thứ giữa hai đứa tôi, và Brendan đã đồng ý. Đêm đó, nghĩ đến chuyện chúng tôi không còn là một đôi nữa, tôi cứ khóc suốt, và mất ít nhất bốn tiếng đồng hồ nức nở qua điện thoại với nhỏ bạn thân Lindsay. Đến nước này rồi mà tôi vẫn không thể tin được là mọi chuyện đã thực sự kết thúc.

Qua nhiều tuần sau, tôi thật sự suy sụp. Tôi không thể quên được Brendan. Tôi cứ hay tâm sự với Lindsay rằng tôi vẫn còn thích Brendan và tôi nhớ anh ấy biết dường nào. Hẳn tôi đã làm cho Lindsay muốn phát điên, nhưng bạn ấy vẫn kiên nhẫn nghe và tế nhị khuyên tôi những lời tử tế. Một ngày nọ, lúc đang ở trường, Lindsay trao cho tôi một cái túi và bảo tôi hãy mở ra khi về đến nhà. Thì ra đó là quyển sách Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn, trong đó đính những tờ ghi chú giới thiệu những chuyện Lindsay đã đọc. Lindsay cũng tặng tôi một quyển sổ để viết nhật ký, trang bìa trong có ghi một thông điệp giản dị, “Ai nói sống như tuổi mới lớn là dễ?” Trong cái túi ấy còn có một tờ giấy ghi rằng Lindsay sẽ luôn ở bên tôi, và giúp tôi bằng hết khả năng. Lindsay bảo rằng, dù bây giờ tôi không tin, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ không còn đau khổ nữa mỗi khi nghĩ về chuyện đã qua. Một ngày nào đó tôi sẽ thôi không còn khóc lóc mỗi khi nhìn bức ảnh chụp chung với Brendan nữa. Một ngày nào đó tôi sẽ mỉm cười khi nhớ lại những ngày mới biết yêu này. Và một ngày nào đó tôi sẽ quên được Brendan thôi.

Đúng vậy, thời gian dần trôi qua và tôi cũng dần hồi phục lại. Tôi không còn quan tâm đến Brendan nữa và bắt đầu cười nhiều như trước. Tôi đã cám ơn Lindsay vì sự ân cần của bạn ấy thật sự giúp tôi rất nhiều. Lindsay nói rằng bạn ấy cũng đã từng được giúp đỡ như thế, và tôi có thể trả ơn bạn ấy bằng việc sẽ giúp một ai đó khi họ cần đến. Quả thật sau đó, tôi đã ở bên cạnh hai người bạn thân khác của tôi khi họ trải qua khó khăn trong cuộc sống. Một quyển sách Nuôi dưỡng Tâm hồn nho nhỏ, mấy tờ ghi chú và những lời lẽ tốt lành từ một trái tim có thể làm cho bạn mình cảm thấy được an ủi nhiều l

Cám ơn các bạn đã biên soạn bộ sách Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn. Chúng thật sự là những cuốn sách sờn cũ nhất trên kệ sách của tôi - vì đọc đi đọc lại và cho mượn không biết bao lần - và cũng là những cuốn sách đã giúp chữa lành vết thương lòng của nhiều người.

Thân ái,

Jackie Johnstone

4.Đêm huyền diệu(3)

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Tên tôi là Nikie Walker, mười sáu tuổi. Cũng như bao bạn tuổi mười sáu khác, tôi thật sự rất thích ngôi trường của mình và được tất cả các bạn cùng trang lứa yêu quý. Tôi được tín nhiệm giữ chức chủ nhiệm của nhiều câu lạc bộ trong trường. Mẹ tôi luôn miệng than thở rằng suốt ngày mẹ chẳng bao giờ thấy mặt mũi tôi đâu. Tôi cứ mất dạng ở đâu đó, nếu không phải ở trường học, chỗ làm thêm, thì cũng nơi tập huấn hoặc chỗ thực tập nào đấy. Nhưng tôi vẫn cố gắng bằng nhiều cách để hoàn thành bài vở, nên kết quả không tệ và cũng không bị gửi thư mời phụ huynh lần nào.

Vào buổi sáng ngày 27 tháng 10 năm 1999, tôi tan học sớm để dự một buổi họp hội đồng sinh viên. Tôi lùi xe ra khỏi lối đi của bãi giữ xe và chạy ra đường. Khi đi được khoảng hơn hai trăm mét thì có một con chó đột nhiên phóng ra từ cái rãnh ở bên đường. Thoạt tiên, tôi cứ tưởng đó là một đ trẻ nên đã vội vàng đạp thắng gấp khi đang chạy khá nhanh. Không may đoạn đường ấy rất gồ ghề và đầy đá dăm trơn, thế là xe hơi của tôi bắt đầu trượt đi, lao qua bên kia đường rồi đâm sầm vào một đoạn vỉa hè. Hậu quả là xe của tôi lăn hai vòng rưỡi và lật chỏng bốn bánh lên trời. Mặc dù có đeo thắt lưng an toàn, nhưng nó đã bị tuột ngay từ vòng lăn đầu tiên, khiến tôi bị gãy lưng, dập cột sống và bị liệt từ eo trở xuống.

Tại bệnh viện, tôi phải trải qua một cuộc giải phẫu kéo dài sáu tiếng đồng hồ. Đêm đó các bác sĩ bảo rằng tôi sẽ không bao giờ có thể đi lại được nữa khiến tôi rất sốc. Vốn là một cô gái năng động, thế mà giờ đây đời tôi sẽ mãi mãi dính liền vào một chiếc xe lăn.

Lúc còn đang nằm viện, bà ngoại và dì tôi đã mua cho tôi hai tập đầu tiên của Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn và cuốn Nhật ký để tôi đọc trước khi đi ngủ. Sau khi đọc hết tất cả những câu chuyện giàu ý nghĩa ấy, tôi đã được khích lệ để có quyết tâm phải chứng minh là các bác sĩ đã nói sai. Vào ngày 13 tháng 12, tôi bắt đầu đợt trị liệu. Ngày hôm đó tôi đi được năm bước! Mỗi ngày qua đi, tôi lại tiến bộ thêm một chút, và cho đến hôm nay tôi đã đi được hơn năm mươi mét. Các bác sĩ đã đưa tên tôi vào tài liệu ngành y như là một chuyện lạ. Cho nên tôi thấy cần phải cám ơn những quyển sách của các bạn. Nếu mỗi đêm không được khích lệ bằng câu chuyện về một người dũng cảm nào đó vượt qua nghịch cảnh, có lẽ ngày hôm nay tôi đã không thể nào nhấc nổi một bước chân. Mục tiêu kế tiếp là tôi phải khiêu vũ trong buổi vũ hội cuối năm học ở trường vào ngày 13 tháng 5 tới! Nhất định tôi sẽ đạt được mục tiêu đó. Tôi thật sự biết ơn những câu chuyện diệu kỳ của các bạn! Chúng đã có ảnh hưởng rất lớn đến đời tôi.

Mãi mãi yêu các bạn,

Nikie Walker

Một khoảng thời gian sau phòng biên tập Nuôi dưỡng tâm hồn tuổi mới lớn đã nhận được bức thư của Nikie Walker viết về Đêm huyền diệu của bạn ấy. Chúng tôi rất vui và xin đăng lại để chia sẻ cùng bạn đọc. height="0" width="36" align="justify">

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Tôi rất hạnh phúc khi được báo cho các bạn biết rằng tôi đã tham dự buổi vũ hội cuối năm, một đêm vũ hội thật tuyệt vời. Adam, bạn trai tôi, trông cực kỳ lịch lãm trong bộ tuxedo của anh. Bài hát khai mạc, cũng là chủ đề của vũ hội trong buổi tối ấy, là ca khúc “Wonderful Tonight” (tạm dịch: Đêm huyền diệu), tình cờ cũng là bài hát mà Adam và tôi yêu thích. Adam giúp tôi bước ra khỏi ghế và chúng tôi cùng khiêu vũ, nghĩa là phải đứng cho đến khi bài hát kết thúc. Thật kỳ diệu! Tôi đã cố gắng khiêu vũ chừng nào tôi còn có thể đứng được, nhưng tôi bắt đầu thấy mệt, vì thế sau đó tôi vừa ngồi trên xe lăn vừa khiêu vũ. Bạn bè vây quanh tôi thành một vòng tròn thật lớn, tay nắm tay và nhảy cùng tôi. Adam thật dễ thương khi nghĩ ra cách ngồi trên một chiếc ghế ngang tầm với tôi để khiêu vũ. Trong vòng tay bạn bè và đặc biệt là với tình yêu chân thành của Adam, vũ hội năm nay đã trở thành một buổi tối không thể nào quên đối với tôi.

Một lần nữa xin cám ơn các bạn,

Nikie

5. Tôi là một chiến binh

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Khi đọc những quyển sách Nuôi dưỡng Tâm hồn, tôi mới hiểu ra rằng tất cả chúng ta đều quan trọng và. Không cần phải là một người nổi tiếng hay một siêu anh hùng thì mới tác động lên cuộc đời người khác. Những câu chuyện trong loạt sách Nuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn đã giúp tôi hiểu rõ chính mình hơn. Tôi cũng có một câu chuyện để kể, một câu chuyện hẳn sẽ làm các bạn trẻ cảm thấy vơi bớt cô đơn.

Càng lớn tôi càng nhận ra rằng có rất nhiều người phải đánh vật với nhiều nỗi khó khăn trong cuộc sống. Xã hội thường quan tâm đến chuyện phải dẹp bỏ các tệ nạn, các băng nhóm tội phạm, hoặc bạo lực, nhưng hiện còn có một loại tranh đấu khác, cũng gay gắt không kém, đang âm thầm diễn ra mà ít ai biết đến. Tôi cũng như những bạn trẻ khuyết tật khác đang phải chiến đấu để tồn tại, chiến đấu để được là một cá nhân trong một xã hội không thể chấp nhận “những khác biệt” này.

Lên năm tuổi, tôi được chẩn đoán mắc bệnh viêm ruột - dạ dày. Thế là tôi trở thành bệnh nhân, chịu đựng đủ kiểu kiêng khem ngặt nghèo và những liệu pháp truyền chất dinh dưỡng qua tĩnh mạch. Lúc ấy do còn quá nhỏ nên tôi không hiểu hết ý nghĩa của những từ này - nhưng có một điều tôi hiểu, những cơn đau chính là do nó gây ra. Vài năm sau, tôi lại được chẩn đoán là mắc một chứng rối loạn dị hình xương gây suy yếu, chứng bệnh đã làm tôi phải dính với cây nạng suốt cả năm trước.

Mặc dù đã cố đem hết khả năng để cho tôi một cuộc sống tốt nhất, nhưng ba mẹ tôi vẫn không thể làm mất đi cái nhìn soi mói của đám bạn cùng trang lứa với tôi. Càng lớn, cuộc sống càng khắc nghiệt với tôi hơn. Tôi không thể ăn uống như những người bình thường, và cũng không thể chơi đùa cùng bạn bè được. Thầy cô thường than phiền rằng sao tôi cứ hay nghỉ học. Ai cũng cười chê chứ chẳng chịu hiểu cho tôi. Tuy cố gắng mạnh mẽ hòa vào cuộc sống, nhưng tôi cứ cảm thấy như mình đang bị bỏ rơi trong thế giới riêng nhỏ bé của mình, cô đơn và không người thấu hiểu.

Với mọi nỗ lực muốn kiểm soát được cơ thể và bệnh tật, tôi bắt đầu tìm hiểu về bệnh trạng của mình. Tôi lánh mình trong internet, nơi mà tôi không bị buộc phải chường mặt ra để trở thành mục tiêu cười cợt hàng ngày. Tôi gia nhập một “forum” do một bạn trẻ ở Ohio đang mắc chứng hư xương điều hành. Nhóm bạn này cùng nhau chia sẻ những buồn vui và “dốc bầu tâm sự” ở “chat room”. Chúng tôi kể cho nhau nghe những chuyện bị ức hiếp, bị chặn đường trêu chọc, bị gọi là “tên què” hay “kẻ nói dối”. Nhóm dần dần lớn mạnh hơn, và không bao lâu sau chúng tôi đã biết mỉm cười khi gặp những chuyện tương tự mà trước đây vốn từng khiến chúng tôi bật khóc.

Trong thời gian ấy, hầu như lúc nào tôi cũng có tư thế của một chiến binh, nhưng đôi khi cuộc sống lại dồn tôi đến chỗ quá sức chịu đựng. Tôi không muốn bị đưa vào thống kê. Theo tờ báo của Hiệp hội Y khoa Mỹ, mỗi năm có khoảng 4.000 thanh thiếu niên mắc bệnh trầm cảm do tàn tật. Và tôi đã cố hết sức để không phải nằm trong số đó.

Được những nhóm bạn như nhóm bạn mà tôi tìm được trên internet tiếp sức, những bạn trẻ tàn tật từ khắp mọi miền trên thế giới đã có thể kiên cường vượt qua thái độ chế giễu dọa nạt của những người xấu tính cùng trang lứa. Chúng tôi đã bảo nhau rằng, ai cũng có một cơ hội để được biết đến con người bên trong của người khác chứ không phải qua diện mạo bên ngoài.

Hoàn cảnh đã khiến cho tôi trở nên mạnh mẽ hơn các bạn lành lặn cùng lứa tuổi. Tôi là một chiến binh. Tôi dũng cảm, chín chắn và thông minh. Tôi đang tồn tại. Tôi sẵn sàng bênh vực những em nhỏ khuyết tật khác. Tôi luôn thúc đẩy mình tạo ra sự khác biệt.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng, không giống mọi người cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng là một con người. Những quyển sách của các bạn đã cho tôi biết rằng tôi quan trọng, và tôi cũng có một câu chuyện để kể. Tôi là một chiến binh, và tôi đang sống thực sự. Tôi là tôi.

Thân ái,

Rachel A. Morgan

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Tôi viết lá thư này để cho các bạn biết rằng tôi rất thích đọc sách của các bạn. Những câu chuyện về lòng dũng cảm thật sự đã làm tôi xúc động. Chúng giúp tôi nhận ra rằng, tôi cũng có một câu chuyện quan trọng có thể sẽ khích lệ tinh thần để các bạn trẻ cố gắng hơn và biết ơn những gì họ có được. Tôi hy vọng câu chuyện của tôi có thể giúp các bạn trẻ khác vượt qua được những năm tháng khó khăn này. Qua bài viết của mình, tôi cảm thấy tôi có thể giúp bản thân khám phá ra được tôi thật sự là ai, và tôi khao khát được trở thành người như thế nào.

Bạn đang đọc Đây là mùa của tình yêu của Jack Canfield
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.