Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 3:Cảm ơn các bạn!-P2

Phiên bản Dịch · 4184 chữ

4.Không phải là người duy nhất

Tôi sẽ luôn nhớ mãi sự ngọt ngào của lòng yêu thương để đi tiếp.

Rachel Obenchain

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Tôi thích mê tủ sách Dành cho tuổi mới lớn ngay từ cuốn đầu tiên. Những cuốn sách ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều và giúp tôi biết rằng tôi không phải là người duy nhất phải đối mặt vi những giai đoạn khó khăn, và vì thế tôi xin cám ơn các bạn. Trong những cuốn sách ấy, tôi yêu thích nhất phần nói về các mối quan hệ. Tôi đặc biệt tìm thấy niềm an ủi trong câu chuyện Đánh mất bản thân kể về một chuyện tình tan vỡ. Dường như tôi có thể thấy rõ bóng dáng mình trong câu chuyện đó sau khi chấm dứt một mối quan hệ.

Tôi nhớ hoài cái lần đầu tiên hai đứa tôi gặp nhau và cả những lời đầu tiên hai đứa đã nói với nhau. Lúc đó tôi đang ngồi trên ghế đá ở khu vui chơi dành cho thanh thiếu niên. Hôm ấy trời rất lạnh, vì thế hễ có ai đi ngang qua là tôi lại hét lên, “Brừ... brừ, lạnh quá!” Nhưng chẳng ai thèm đáp lại cả, vì thế tôi tự chế giễu mình, “Chà, mình lạnh thế mà chẳng ai thèm quan tâm cả.” Rồi anh bỗng nhìn tôi bằng đôi mắt nâu to dịu dàng và nói, “Mình quan tâm, Abbie à.” Thật kinh ngạc khi anh biết tên tôi. Lúc đầu, hai đứa tôi nói chuyện còn e dè, nhưng sau đó thì bắt đầu sôi nổi thảo luận về đủ thứ chuyện.

Vài ngày sau, anh gọi điện tôi và hai đứa trò chuyện như thể đã là bạn thân thiết của nhau hàng bao năm rồi. Sau đó tôi đánh bạo hỏi anh có muốn đi tham dự một buổi khiêu vũ sắp tới ở trường tôi không, và anh đồng ý ngay tức thì. Trong buổi khiêu vũ ấy, hai đứa tôi đã trao nhau nụ hôn đầu tiên. Tôi cảm thấy như thể mình đang bay bổng trên thiên đàng và hôn một thiên thần vậy. Rồi mỗi ngày trôi qua sau đó đều là một niềm vui. Khoảng một tuần sau anh tỏ ý muốn hai đứa gắn bó với nhau mãi mãi, và tôi đã sung sướng nhận lời. Kể từ đó tôi như sống trong một thế giới khác, trong một tâm trạng khác, lúc nào cũng lâng lâng bay bổng cùng với niềm hạnh phúc ngọt ngào. Anh hay viết những lời yêu thương nồng nàn và trao cho tôi vào lúc đổi tiết. Khi đi ngang qua và nhìn thấy tôi trong lớp, anh thường gọi tôi ra chỉ để âu yếm thầm thì với tôi, rằng tôi có ý nghĩa với anh thế nào, rằng anh đã dành trọn trái tim cho tôi ra sao.

Dù chỉ bên nhau có bốn tháng, nhưng bốn tháng ấy với chúng tôi lại là cả cuộc đời. Thế rồi vào một sáng thứ bảy nọ, đúng hôm kỷ niệm bốn tháng yêu nhau, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại. Anh gọi đến. Giọng thật khác lạ. Anh nói với tôi là anh đã phải lòng một người khác - bạn thân của anh. Rồi anh bảo tôi, “Tối qua tại một bữa tiệc bọn anh đã nói chuyện với nhau, và rồi bọn anh hôn nhau.” Tôi khuỵu ngay xuống. Rồi cả hai chúng tôi cùng khóc. Hai ngày sau chúng tôi chia tay, hứa sẽ làm bạn với nhau mãi mãi và sẽ luôn quan tâm đến nhau. Nhưng sau khi nói lời chia tay, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau dễ phải đến ba tháng. Tim tôi đã nát tan rồi, còn sức đâu mà nói chuyện với anh nữa chứ, vì thế tôi yêu cầu anh cho tôi thêm thời gian.

Tôi vẫn yêu anh và ngày nào cũng nghĩ đến anh, nhưng mọi thứ sẽ chẳng bao giờ như trước nữa. Anh vẫn đi tiếp cuộc sống của mình, và tôi cũng bắt đầu đi tiếp cuộc sống của tôi. Đó là một trong những điều khó khăn nhất mà tôi từng gặp phải.

Tôi muốn cám ơn các bạn cũng như cám ơn Lia Gay - một biên tập viên củaNuôi dưỡng tâm hồn tuổi mới lớn - rất nhiều vì việc biết mình không đơn độc là một an ủi rất lớn vào thời điểm tôi cần đến nó nhất.

Thân ái,

Abbie Stra

5.Hành trình của chúng ta

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Mùa hè này, tôi sẽ bước sang tuổi hai mươi, và thế là tôi không còn ở tuổi mới lớn nữa. Điều này khiến tôi có suy nghĩ đôi chút, bảy năm tuổi thiếu niên, một giai đoạn quan trọng của cuộc đời, đã đến hồi kết thúc. Tôi đã dành hầu hết thời gian đó để viết những câu chuyện cho loạt sách Nuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn, và khi xem những trải nghiệm của bản thân là một ân huệ thật sự, tôi đã trải được lòng mình trên những trang viết. Điều đó rất có ý nghĩa đối với tôi ở cương vị là một người cầm bút, nhưng trên hết, nó rất có ý nghĩa với tôi ở cương vị là một con người. Nhìn thấy tên mình trong các trang sách và trên bìa sách quả thật rất thú vị. Tuy nhiên, những cánh thư tuyệt vời của độc giả mới chính là niềm vui thật sự mà tôi nhận được trong suốt bốn năm viết cho loạt sách này.

Học kỳ đầu tiên của tôi ở bậc trung học thật là một giai đoạn khủng hoảng. Thầy cô, bạn bè, môi trường đều khác, và việc học tập thì đầy những khó khăn thách thức (và mãi cho đến giờ cũng vẫn vậy). Ngay bài kiểm đầu tiên, tôi đã bị lãnh một điểm C. Vừa thất thểu lê bước về ký túc xá, tôi vừa cảm thấy vô cùng thất vọng về chính bản thân mình. Tôi nghĩ, có lẽ mình chẳng thể là một học sinh xuất sắc được; có lẽ mình chẳng thể làm một nhà văn thành công được; và có lẽ mình sinh ra là để thất bại. Về tới ký túc xá, tôi vội kiểm tra thư từ. Có một bức thư do văn phòngNuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn gửi cho tôi. Đó là một bức thư bày tỏ lòng biết ơn vô cùng xúc động của một bạn gái mười lăm tuổi gửi đến nói rằng tôi đã “thay đổi cuộc đời bạn ấy”. Thật ra bạn ấy đâu có biết rằng, chính bạn ấy mới là người đã làm thay đổi cuộc đời tôi.

Tôi vẫn giữ bức thư ấy và nhiều bức thư khác giống như vậy nữa; những khi buồn hay những lúc gặp khó khăn, tôi lại lấy chúng ra đọc. Điều ấy mới tuyệt diệu làm sao! Những cuốn sách đã tạo thành một sân chơi, tập hợp và kết nối những bạn trẻ tuổi mới lớn lại với nhau. Bởi vậy, không chỉ có tác giả mới đem lại điều bổ ích cho độc giả, mà tất cả mọi người đều có thể giúp đỡ lẫn nhau. Cuộc sống của tôi đã thay đổi, đó là nhờ tôi đã đọc và viết cho những quyển sách ấy, nhờ những bạn đã chân thành mở rộng lòng mình, bày tỏ những lo sợ, hay những ước mơ của mình.

Tôi cố gắng hồi đáp tất cả những bức thư tôi nhận được, nhưng phải thừa nhận rằng cũng có những lúc tôi đã lơ là việc đó. Tôi thành thật xin lỗi những bạn nào đã không nhận được thư trả lời của tôi. Đối với tôi, được tiếp tục làm một thành viên tích cực của cộng đồng đáng yêu này, được hòa nhập với những con người thật sự muốn khám phá chính bản thân mình và bản thân người khác là một điều hết sức quan trọng, và cũng là một dịp may. Khi nói được rằng “Hãy giúp tôi!” đã là rất can đảm rồi, nhưng phải có một ý chí thật mạnh mẽ thì người ta mới viết được điều ấy ra. Cám ơn các bạn đã viết thư cho tôi, và cám ơn các bạn đã cùng với tôi đi qua những năm tháng của tuổi mới lớn ấy; giờ đây tôi biết rằng tôi thật sự chẳng bao giờ đơn độc nữa.

Tôi vẫn thường nói rằng, “Tôi không thể chờ cho đến khi qua tuổi mới lớn mới làm điều gì đó được.” Nhưng giờ thì tôi không còn nói như thế nữa, và đã quên hẳn suy nghĩ đó rồi. Thật kỳ lạ làm sao! Bảy năm qua là bảy năm có nhiều quyết định và những kinh nghiệm quan trọng nhất của đời tôi. Vì thế tôi tự hứa với lòng sẽ cố gắng không bao giờ quên những cảm xúc ấy, để một ngày nào đó tất cả chúng ta sẽ được mọi người thấu hiểu.

Hãy mơ những giấc mơ lớn!

Xin chân thành cám ơn,

6.Món quà tình yêu

Và trái đất vẫn quay. Một sự kiện của một cá nhân nào đó không thể làm cho vòng quay của trái đất thay đổi được, nhưng nó tạo ra sự khác biệt cho cuộc đời và cho trái tim của những ai biết quan tâm. Đó là những người đã biến tình yêu thành một trong những thứ cảm xúc quý giá nhất, ấm áp nhất, xúc động nhất, sống động nhất trên thế gian này.

Joanna Taylor

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Tôi đang học năm cuối cấp bậc phổ thông, và năm tới tôi sẽ bước vào đại học. Đây là một năm đặc biệt khó khăn đối với tôi khi bước vào giai đoạn chuyển tiếp từ trung học phổ thông sang đại học. Bạn tôi có giới thiệu cho tôi quyển sáchNuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn, và thật lòng mà nói, quyển sách ấy đã giúp ích cho tôi rất nhiều.

Trước đây tôi thường đọc các tiểu thuyết hình sự hoặc thần kỳ, ấy thế mà mỗi khi cầm quyển sách này lên, tôi không thể nào bỏ xuống được nếu chưa đọc hết. Tôi đã ngồi trên giường và khóc thật lâu khi nhận ra rằng mình không hề đơn độc, và rằng còn có nhiều người khác cũng có hoàn cảnh giống như tôi. Khi đọc cuốn sách này, hẳn các bạn s cảm thấy mình như được nhận một món quà tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì khác - món quà tình yêu. Bạn sẽ cảm nhận được tình yêu cứ tỏa sáng lung linh trong từng câu chuyện, và khám phá ra rằng có rất nhiều người luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn. Nếu không nhận biết được điều đó, thì chỉ là vì đôi khi bạn nhìn chưa đúng hướng đó thôi.

Ngay sau khi đọc xong cuốn sách, tôi đã có đủ dũng khí để nói với người bạn trai thân nhất của mình, rằng tôi yêu bạn ấy, và tôi sẽ mãi nhớ đến bạn dù cho sau này chúng tôi có đi theo những ngả đường riêng của mình. Tôi dẹp bỏ tự ái để nói với em gái rằng tôi yêu nó, cho dù hai chị em khó mà thân thiện với nhau được. Tôi cũng bắt đầu đối xử với bạn bè và những người không quen biết theo cái cách mà họ xứng đáng được nhận - tôn trọng và tử tế - hệt như tôi trông đợi cái cách mà họ sẽ đối xử với tôi vậy. Tôi đã nhận ra rằng ai cũng có lúc gặp khó khăn, và rằng những ấn tượng ban đầu không phải lúc nào cũng đúng. Tôi biết được rằng, có người dù không giống ai cả thì họ cũng không phải là người kỳ dị. Chính sự khác biệt làm cho họ thêm dũng cảm, mạnh mẽ và thú vị.

Mới gần đây tôi được nhận vào Đại học bang Oregon. Có rất nhiều cảm xúc khuấy động tâm hồn tôi, nhưng cảm xúc nhức nhối nhất chính là nỗi buồn. Tôi sẽ phải rời xa một người rất đỗi thân thiết - bạn trai của tôi. Dù hai đứa tôi mới gắn bó với nhau chỉ bảy tháng thôi, nhưng có một mối dây kỳ lạ đã buộc chặt tôi với bạn ấy. Khi đọc câu chuyện Tình yêu đầu tiên của Mary Ellen Klee, tôi đã khóc hết nước mắt. Suốt mấy tháng qua, càng ngày tôi càng lo lắng sẽ mất liên lạc với bạn ấy, mà không nhận ra rằng lúc này đây chính là khoảng thời gian bên nhau tuyệt vời nhất của hai đứa tôi. Tôi biết rằng dù có rẽ sang hai ngả, nhưng hai đứa tôi sẽ không bao giờ lạc mất nhau. Cám ơn các bạn đã cứu tôi khỏi cơn đau tim vì những lo lắng không đâu.

Tôi đang ôm cuốn sách này sát nơi trái tim mình. Dù ngày mai tôi phải trả sách lại cho người bạn, nhưng những câu chuyện trong cuốn sách này sẽ sống mãi trong tim tôi. Mỗi khi va vấp trên đường đời, tôi sẽ nhớ đến tất cả những con người dũng cảm và mạnh mẽ trong cuốn sách này. Tôi khẳng định rằng, nếu họ đã làm được thì tôi cũng có thể làm>

Thân ái,

Kristen Morris

7.Anh đã trở về

Chẳng điều gì có thể làm mọi thứ bình thường trở lại sau một trải nghiệm khó khăn, nhưng chỉ một cái ôm hôn giản dị có thể đem người ta đến gần nhau hơn.

Hannah Boyd

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Tôi viết lá thư này để cám ơn các bạn vì đã đăng câu chuyện của Cecile Wood có tựa Hàn gắn bằng tình yêu trong ấn bản Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn III. Ngay khi bắt đầu đọc dòng đầu tiên, những từ “trường cải tạo” như nhảy bật ra khỏi trang sách, và tôi biết là mình có thể nhập vai trong câu chuyện này.

Năm ngoái, anh trai kế tôi lỡ nghiện ma tuý nên phải vào một trung tâm cai nghiện dành cho thanh thiếu niên để kiểm tra và điều trị. Lúc đó anh mới mười tám tuổi, và khi anh bước qua tuổi mười chín, trung tâm đã biến anh thành một con người hoàn toàn mới. Trước khi anh đi, gia đình tôi chẳng ai có thể trò chuyện với anh được. Nếu chúng tôi hỏi anh có khỏe không thì câu trả lời của anh sẽ chỉ là một cái gật đầu. Thậm chí anh chẳng bao giờ nói “Chào!” hay “Tạm biệt!” với ai trong nhà. Ai cũng cảm thấy như mình đã hoàn toàn bị bứng khỏi cuộc đời anh.

Trong ba tuần đầu trị liệu, anh tôi không được phép gặp gỡ người nhà. Sau thời hạn ba tuần ấy, cả nhà tôi náo nức đi thăm anh. Anh đã đứng đợi sẵn bên ngoài phòng khách và ôm hôn thật chặt lần lượt từng người một. Tôi rất bàng hoàng và không thể nào che giấu điều đó được. Tôi hỏi anh rằng người ta đã làm gì với anh, và câu trả lời của anh là anh đã “trưởng thành”.

Cả ngày hôm ấy anh mải mê kể về cuộc sống vui thích ở trung tâm và cám ơn ba mẹ đã gửi anh đến đó. Tôi rất mừng cho anh, và cho cả tôi nữa, cuối cùng anh tôi cũng đã trở về với gia đình, trở về bên tôi.

Trong câu chuyện Hàn gắn bằng tình yêu, Cecile kể chuyện cô đến thăm em mình tại trung tâm, và trong bữa cơm, cô đã không thể nào cầm được nước mắt. Tôi cũng gặp tình huống tương tự. Hôm ấy, khi dùng bữa trưa với anh và những người cai nghiện khác, tôi phải cố hết sức để ngăn không cho nước mắt tuôn trào. Thật buồn khi nhìn những bạn trẻ phải cố gắng hết sức để xích lại gần nhau và nâng nhau cùng đứng dậy. Tôi tự hỏi cái gì đã đẩy những con người ấy xuống vực sâu như thế.

Không phải tất cả những bạn trẻ đó đều thui thủi một mình vào cuối tuần đâu, một số cũng được ba mẹ đến thăm. Các bậc phụ huynh dường như thật sự hạnh phúc và tự hào về con mình. Rất nhiều cái ôm hôn, rất nhiều nước mắt đã tuôn rơi.

Những ngày sau đó, anh trai và tôi gắn bó với nhau hơn. Mỗi tuần anh tôi gọi cho tôi một lần, và hai anh em nói chuyện hàng giờ với nhau không biết chán. Thế mà khi đặt máy xuống, tôi nghĩ hai anh em tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn kể cho nhau ng

Giờ đây anh tôi đã mười chín tuổi và chương trình điều trị của anh cũng đã chấm dứt. Hầu như suốt cả năm qua anh không hề đụng đến một giọt rượu nào và đã bỏ hẳn ma tuý. Tôi thấy rất mừng cho anh, và cả nhà tôi lại gắn bó với nhau hơn bao giờ hết. Hôm qua tôi đã đưa cho anh đọc câu chuyện Hàn gắn bằng tình yêu. Anh đọc thật to cho ba mẹ và anh trai lớn của tôi nghe. Nhưng đến giữa chừng, anh bật khóc nức nở và không thể nào đọc tiếp được nữa. Tôi nghĩ thật khó để hình dung và nhớ cho hết tất cả những khó khăn mà anh đã phải đấu tranh để trở thành con người như anh hôm nay. Thế là tôi giúp anh đọc nốt phần còn lại. Cả nhà tôi ai cũng xúc động, nhờ câu chuyện này mà gia đình tôi càng phải biết tạ ơn việc anh trai tôi đã có thể được “hàn gắn bằng tình yêu”. Xin cám ơn các bạn một lần nữa vì một câu chuyện chứa chan tình yêu và niềm hy vọng ấy.

Thân ái,

Lissa Desjardins

8.Trưởng thành

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Cám ơn các bạn vì những câu chuyện nâng đỡ tinh thần mà các bạn đã xuất bản. Tôi có hai cuốn sách nâng đỡ tinh thần là Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn và Nuôi dưỡng Tâm hồn Người Công giáo. Đó là những câu chuyện viết về những gì mà thế giới này cần phải hướng

Vốn là một kẻ nghiện rượu và ma túy ở tuổi mười ba, tôi cảm thấy mình không thể để người khác xúc phạm được, và thế là tôi nổi loạn. Hồi ấy tôi không tài nào hiểu được thứ kỷ luật mà ba mẹ tôi vẫn hay áp dụng với tôi. Ba mẹ bắt tôi tin rằng: nếu hành động sai trái, người ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Vài tháng trước, trong gia đình tôi, một bi kịch đã xảy đến. Mẹ tôi đã ra đi vì bệnh tim. Tôi có cảm giác như mình bị bứng khỏi thế giới này và Chúa đã trừng phạt tôi. Bạn bè giúp đỡ tôi nguôi ngoai nỗi đau, nhưng như một con sóng, nỗi đau ấy vẫn quay trở lại úp chụp lấy tôi. Mỗi lần nhìn quanh ngôi nhà tìm bóng dáng thân yêu của mẹ, tim tôi lại nhói đau. Không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng tôi phải đến ở nhờ nhà một người bạn trong gần sáu tháng. Tôi muốn khỏa lấp nỗi đau mất mẹ bằng những mối lo khác để tâm trí không còn rảnh mà nghĩ đến mẹ nữa. Từ tận đáy lòng mình, tôi biết rằng, đến một lúc nào đó tôi sẽ phải nhìn thẳng vào sự thật, rằng mẹ không còn nữa, để nhận ra những tình cảm và cảm xúc thật của mình. Và tôi đã không phải chờ đợi lâu.

Một ngày bình thường lại bắt đầu như mọi ngày, cho đến khi tôi bật radio lên. Giai điệu của bài Amzing Grace vang vang bên tai tôi. Đó chính là ca khúc được hát lên trong tang lễ của mẹ. Ngay tức thì tôi đổ sụp xuống. Đầu tiên tôi bắt đầu trách mẹ, rồi trách tôi, kế đến là trách Chúa. Cuối cùng, những rào chắn trong tâm trí tôi đổ sập xuống, để tôi phải đối diện với sự thật, rằng mẹ tôi không còn trên đời nữa. Mẹ sẽ chẳng bao giờ quay trở về, và tôi chẳng thể làm gì được để thay đổi tình hình đó. Tôi khóc lóc, rồi cầu nguyện, xong lại khóc nữa, khóc mãi không thôi. Thật không công bằng! Những người tôi quen biết đều có mẹ, và tôi không muốn mình khác biệt với mọi người. Thế nhưng thực tế phũ phàng vẫn rành rành ra đó: tôi là đứa mồ côi mẹ. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, tôi vẫn còn đau đớn, nhưng cũng nhờ đó mà tôi mới trở thành tôi của ngày hôm nay được. Tôi vẫn thường mường tượng ra nụ cười rạng rỡ của mẹ, và tôi biết ở trên thiên đàng, mẹ luôn mỉm cười rạng rỡ như thế.

Những quyển sách của các bạn thật sự rất đặc biệt. Tận đáy lòng mình tôi muốn nói lời CÁM ƠN CÁC BẠN!!!! Thế giới này luôn đầy những tấn bi kịch, sự tàn phá, nỗi sợ hãi, căm hận, giận dữ và dày vò hối tiếc. Nhưng may sao, những

Yêu,

Amanda L. Poff

9.Phao cứu sinh

Nuôi dưỡng hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Tháng Một năm 1996, khi tôi bắt đầu bước vào bậc trung học thì ba tôi tự sát. Suốt hai năm trời tôi chôn giấu mọi tình cảm tận sâu đáy lòng, không bao giờ để cho ai biết tôi nhớ ba đến mức nào. Thật đau đớn khi từ đây hai cha con tôi sẽ chẳng bao giờ còn có những phút giây êm đềm bên nhau nữa. Ba sẽ chẳng bao giờ còn được nhìn thấy “Gấu con” của ba ngày đầu tiên bước vào trung học, hay nhìn thấy nụ cười chiến thắng của “Gấu con” khi cưỡi trên lưng con ngựa mới.

Suốt hai năm sau đó, tôi mắc bệnh trầm cảm và cuộc sống của tôi dần khép kín lại. Tôi thấy thật khốn khổ và không thể nhớ được thế nào là cảm giác hạnh phúc. Tất cả những gì tôi cảm nhận được chỉ là nỗi buồn và cảm giác lạc lõng trống trải.

Năm 1998, tôi phải gặp chuyên gia tư vấn tâm lí và được đưa đi trị liệu. Tôi phải uống thuốc suốt sáu tháng trời. Và sau sáu tháng ấy, tôi vẫn cảm thấy suy kiệt cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi thử ngưng uống thuốc, và thế là tôi rơi trở lại vực thẳm tr

Thế rồi lần đầu tiên tôi nghe nói đến những quyển sách của các bạn. Mẹ tôi tặng quyển Nuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn đầu tiên vào dịp sinh nhật tôi. Tôi đã đọc mê say không thể buông cuốn sách ấy xuống. Tôi cảm thấy mình có thể vượt qua được tình trạng vô vọng và lại nghĩ về tương lai. Cuối cùng tôi bắt đầu cảm thấy đủ mạnh mẽ để ngưng thuốc và dừng việc điều trị. Sau một năm được giúp đỡ, tôi đã tự mình xoay xở được.

Bốn năm đã trôi qua, và chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày giỗ ba tôi. Tôi đã trải qua một quãng thời gian dài chồng chất khó khăn, nhưng nhờ gia đình, bạn bè và Nuôi dưỡng Tâm hồn giúp đỡ, giờ đây tôi lại thấy biết ơn tất cả những khó khăn mà mình đã gặp phải. Những trải nghiệm gai góc ấy giúp tôi tin rằng mình đã trưởng thành cả trong suy nghĩ lẫn tâm hồn.

Tôi tin chắc rằng các bạn thanh thiếu niên khắp nơi trên thế giới cũng như tôi, đều muốn cám ơn công việc của các bạn. Như chiếc phao cứu sinh, những quyển sách này giữ cho ta nổi trên biển đời. Tôi muốn bày tỏ sự đồng cảm với các bạn về những khó khăn khi thực hiện những cuốn sách này. Công trình của các bạn rất đáng được ân trọng và cảm kích. Cám ơn các bạn.

Thân mến,

Kristi Kay

Bạn đang đọc Đây là mùa của tình yêu của Jack Canfield
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.