Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Thầm Cười Trộm

Phiên bản Dịch · 1173 chữ

Thấy Tiêu Dật không để ý tới mình, Lâm Phong lập tức khó chịu mà tiếp tục âm dương quái khí, nói: “Có chuyện gì xảy ra thế? Là ai mà không nể mặt như vậy khi khiến cho Tiêu công tử của chúng ta mất hết mặt mũi? Tiêu công tử, ngươi nói cho ta biết là ai để ta giúp ngươi trút giận!”

Tiêu Dật khinh thường liếc LâmPhong một cái.

“Ngừng…”

Đúng lúc Tiêu Dật đang muốn phản bác thì có hai bóng người màu trắng chậm rãi từ bên cạnh bước tới và đi ngang qua bọn hắn.

Tiêu Dật vừa quay đầu nhìn một cái thì trong lòng đột nhiên giật thót.

“Chết tiệt! Lại là hắn!”

Từ lão bên cạnh cũng giật mình giống như Tiêu Dật mà thì thầm giải thích bên tai Vương Hải.

Vương Hải nghe xong liền quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thu vừa tới, trong lòng hắn trầm xuống và muốn điều tra một chút về Diệp Thu.

Đột nhiên một luồng kiếm khí im lặng đánh tới để cho Vương Hải suýt chút nữa thì bị luồng kiếm khí đó đả thương.

“A…”

“Đạo kiếm khí này có sức mạnh thật kinh người! Trình độ kiếm pháp của người này vậy mà đã đạt tới cảnh giới cao như thế!”

Vương Hải đã hoàn toàn chấn kinh.

Lúc này Diệp Thu đã hoàn toàn thông thạo kiếm pháp, cả người giống như một thanh kiếm, nhìn qua không có chút dao động nào, và cũng không có bất kì khí tức nào lưu động. Tuy nhiên, nếu như ngươi dám mạo hiểm tấn công thì chắc chắn sẽ rơi vào sự phản kích của kiếm khí.

Mà điều đáng sợ nhất chính là loại kiếm khí này có thể tự chủ phát động không cần Diệp Thu điều khiển.

“Thái Cổ di chủng, Luyện Ngục Cự Viên!” Nhìn con quái vật khổng lồ phía dưới mà Diệp Thu lẩm bẩm nói.

Bên trong Nguyên Thuỷ Chân Giải có ghi chép về loại quái vật này, những vấn đề liên quan đến bảo vật truyền thừa cùng với các loại điểm mạnh và điểm yếu của nó đều có sơ đồ giải thích rõ ràng.

Lúc này Cự Viên đã đánh mất lý trí, nó giống như bị một lực lượng quỷ dị nào đó tác động mà hoá thành Ma Viên, điên cuồng chém giết ở bên trong Hoang Nguyên.

Lâm Phong hô lên: “Tiêu công tử, các ngươi muốn đi đâu vậy?”

Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói để cho Diệp Thu tò mò nhìn sang.

“Ồ!”

Cách đó hơn mười mét có hai lão nhân cùng với một thanh niên khôi ngô tuấn tú đang quay lưng về phía Diệp Thu và lén lút chuẩn bị rời đi. Diệp Thu vừa nhìn liền phát hiện ra thân phận của đối phương vì đây chẳng phải là Tiêu công tử hay sao.

“Mẹ kiếp!” Sắc mặt Tiêu Dật bây giờ còn khó nhìn hơn so với nuốt phải phân. Hắn mang ánh mắt sát khí bừng bừng mà nhìn xem Lâm Phong.

Bà mẹ nó, lão tử với ngươi thân quen lắm sao?

Ta đi đâu mà cần phải giải thích với ngươi à?

Xong rồi! Tàn đời rồi!

Lần này Tiêu Dật trốn không thoát vì Diệp Thu đã phát hiện ra hắn.

“Hi hi, tiền bối, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Đoán chừng có chạy cũng không thoát nên Tiêu Dật dứt khoát to gan quay lại chào hỏi Diệp Thu, vừa nói vừa cười bỉ ổi.

“Hừ, đây không phải là người con hiếu thảo Tiêu công tử sao? Thật trùng hợp khi chúng ta lại gặp nhau nhỉ?” Diệp Thu gian xảo cười một tiếng, không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, mới đi một vòng mà lại gặp nhau. “Tiêu công tử đang muốn đi đâu vậy? Vừa nhìn thấy ta mà đã vội bỏ đi thế à? Trông ta đáng sợ lắm sao?”

“Tiền bối nói gì vậy chứ? Ngài ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, khí độ phi phàm, cho dù là thời điểm ta đỉnh cao nhất thì cũng phải thua kém ba phần! Không biết có bao nhiêu mỹ nhân say đắm ngài thì sao ngài lại có thể đáng sợ được?” Tiêu Dật tâng bốc Diệp Thu lên tận mây xanh.

Chỉ cần còn mạng thì hắn còn cần gì mặt mũi, tôn nghiêm nữa, bỏ hết ra sau đi thôi.

Diệp Thu tuy buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn mang bộ dáng ung dung thong thả, có một loại khí chất uy nghiêm điềm tĩnh, Tiêu Dật nhìn thấy mà không khỏi toàn thân ớn lạnh.

Cũng không biết Vương Hải có thể đánh thắng hắn hay không? Bà mẹ nó, tại sao ta đi đến đâu cũng gặp tên này nhỉ? Đúng là xui xẻo tám kiếp mà!

Lúc này bên tai Tiêu Dật lại truyền đến một giọng nói âm dương quái khí, không cần nghĩ cũng biết là Lâm Phong.

“Chậc chậc… Ngươi thật không có tiền đồ! Đường đường là đại thiếu gia của Tiêu gia thế mà lại phải đi nịnh nọt tâng bốc người khác!”

Lâm Phong kiêu ngạo bước tới và nhìn thẳng về phía Diệp Thu.

Hắn không lùi một bước nào vì sau lưng hắn còn có hai vị Thần Tàng ngũ cảnh, vậy sao hắn cần phải sợ ai chứ?

Chủ yếu là khi Lâm Phong trông thấy Tiêu Dật sợ hãi Diệp Thu như thế thì liền muốn giả vờ giả vịt trước mặt Tiêu Dật để lên mặt.

Diệp Thu liếc nhìn Lâm Phong một cái rồi nhíu mày nói: “Ồ, nói như vậy có nghĩa là ngươi rất dũng cảm đúng không?”

“Làm ơn đi, ta vô cùng vô cùng dũng cảm đó có được không?” Lâm Phong kiêu ngạo nói.

Nhìn thấy cảnh này thì Tiêu Dật liền cảm thấy vui vẻ, trong lòng hắn âm thầm cười trộm.

“Ha ha ha, ngươi nói như vậy thì sẽ chọc giận hắn là cái chắc! Ha ha ha ha...”

“Ta sẽ chống mắt lên xem ngươi chết như thế nào!”

Ngay lúc này lại có một luồng khí tức dao động, bên cạnh Diệp Thu bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng người xinh đẹp thướt tha.

Sự xuất hiện của nàng ngay lập tức thu hút ánh mắt của Lâm Phong và Tiêu Dật.

“Chết tiệt! Đại ma đầu tới!”

“Lại thêm một đại mỹ nhân đến nữa, nhưng đáng tiếc bản công tử lại không có duyên với nàng!”

Trong lòng Tiêu Dật hiểu rõ vị mỹ nữ này hắn không trêu chọc nổi, nhưng mà hắn lại rất vui lòng để cho Lâm Phong đi trêu chọc, tốt nhất là đắc tội với cả hai người bọn họ, vì đến lúc đó cả cái Lâm gia sẽ coi như xong.

Bạn đang đọc Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư - Dịch của Tố Dữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 1105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.