Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiếu Tử Đến Cùng

Phiên bản Dịch · 1211 chữ

"Cường giả Thần Tàng ngũ cảnh!" Một lão giả áo đen hoảng sợ nói ra, vì vừa rồi một sát na kia ông ta đã có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng mà trên thân Diệp Thu phát tán ra.

Đó chính là lực lượng mà Thần Tàng ngũ cảnh mới có!

"Từ lão, ngươi đang nói cái gì vậy?"

"Thần Tàng ngũ cảnh sao?"

Mặt mũi Tiêu Dật tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, hắn không thể tin được Diệp Thu lại là một vị Cường giả Thần Tàng ngũ cảnh.

Ngay cả Tiêu gia của hắn là dạng gia tộc to lớn, nhưng cũng khó khăn lắm mới có được hai vị Cường giả Thần Tàng ngũ cảnh.

Diệp Thu còn trẻ như vậy mà lại hắn cũng chính miệng tự nói là mình xuất thân bần hàn, vậy hắn làm sao có thể là Cường giả Thần Tàng ngũ cảnh được?

"Thiếu gia, nhóm chúng ta lần này sợ là đã gây ra đại hoạ rồi." Sắc mặt Từ lão trắng bệch nói ra.

Tu vi của ông ta mặc dù là Vô Cự cảnh và tại Tiêu gia có địa vị cực cao. Nhưng khi đối mặt với loại đối thủ kinh khủng Thần Tàng ngũ cảnh thì đừng nói là ông ta, mà ngay cả gia chủ của Tiêu gia cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc.

Từ lão không nghĩ ra tại bên trong cái tiểu trấn Hoang Nguyên nho nhỏ này mà lại có thể có một vị Cường giả Thần Tàng ngũ cảnh.

Mà lại đối phương vừa rồi phát ra cỗ kiếm ý mang tính hủy diệt kia cho dù là gia chủ của Tiêu gia thì chỉ sợ cũng khó mà ngăn cản.

Quá mạnh!

Nghe Từ lão nói xong thì sắc mặt Tiêu Dật lập tức hoàn toàn trắng bệch. Cho dù hắn đã nghiêm túc dò xét qua nhưng vẫn không nghĩ tới chính mình đã trêu chọc người không nên dây vào.

"Tiêu công tử, ngươi sao đấy? Ngươi mới vừa nói cái gì ta không có chú ý nghe, ngươi lặp lại lần nữa xem nào?" Lúc này trên mặt Diệp Thu lộ ra một nụ cười ngoạn vị hỏi.

Sắc mặt Tiêu Dật đã hoàn toàn trắng bệch và trong lòng thầm mắng.

Nói lại cái con mẹ ngươi!

Bà mẹ nó ngươi đang cố ý giả heo ăn thịt hổ phải không? Còn để cho ta lặp lại lần nữa là sao? Ngươi nghĩ ta bị ngớ ngẩn à?

Vãi thật, hiện tại cao thủ đều ưa thích chơi trò núp lùm như vậy ư?

Tiêu Dật hối hận đến ruột đều xanh. Trước khi ra cửa phụ thân hắn đã dặn dò qua, lần hung thú bạo động này các đại tiên sơn thánh địa đều xuất động rất nhiều cường giả, nên hắn cần phải khiêm tốn một chút. Nếu hắn đắc tội những cao nhân kia thì gia tộc hắn cũng đảm đương không nổi trách nhiệm.

Ngay từ đầu Tiêu Dật còn không tin và coi là phụ thân hắn đang chuyện bé xé ra to nên mới cố ý nói ra lời như vậy để hù dọa hắn. Thẳng đến khi đi tới toà cổ trấn Hoang Nguyên này thì Tiêu Dật mới ý thức được lão phụ thân của hắn không có nói sai.

Nhìn Diệp Thu trước mắt đang ngoạn vị nhìn mình mà nội tâm Tiêu Dật mười phần tuyệt vọng.

Ngay từ đầu hắn chỉ coi đối phương là một cái thằng hề mặc người chém giết, kết quả đến cuối cùng mới phát hiện hắn mới là cái thằng hề kia.

Nghĩ tới đây Tiêu Dật hận không thể tát cho mình một bàn tay.

Cái mao bệnh háo sắc của hắn đến bao giờ mới có thể thay đổi đây? Loại nữ tử có khí chất tuyệt trần kia là người bình thường như hắn có thể có được sao?

Trong lòng Tiêu Dật thầm mắng chính mình, mắt thấy Diệp Thu càng ngày càng tới gần thì trong nháy mắt hắn liền đảo ngược một trăm tám mươi độ mà lập tức quỳ xuống.

"Tiền bối, là ta có mắt không thấy Thái Sơn nên đã mạo phạm tiền bối! Mong rằng tiền bối xem ta tuổi còn nhỏ, trong nhà còn có lão song thân cần phải chiếu cố mà tha cho ta một mạng!"

"Phụt!"

Cái tình thế đảo ngược vội vàng không kịp chuẩn bị này đã trực tiếp để cho Lâm Thanh Trúc phì cười.

Đây chính là cảm giác áp bách do cường giả mang tới sao?

Sư tôn cũng quá vô sỉ đi, nhưng mà ta thích!

Hì hì, ta cảm giác tràn đầy an toàn!

Nhìn xem Tiêu Dật quỳ trên đất mà khóe miệng Diệp Thu giật một cái và có chút thất vọng.

Hắn vốn cho rằng tên tiểu tử này còn có thể quật cường một điểm mà tiếp tục đe dọa hắn, thậm chí có thể dời ra lão tổ tông nhà mình để hù dọa hắn. Nhưng kết quả chênh lệch quá lớn.

Tên đệ tử hoàn khố này cũng quá kém đi!

"Xem ra Tiêu công tử vẫn rất hiếu thuận nha!"

"Ừm, không tệ! Riêng ta thì rất thưởng thức loại người hiếu thuận trưởng bối như ngươi!"

"Được rồi, lần này ta liền không so đo với ngươi!"

Nghe được Diệp Thu nói vậy mà nội tâm Tiêu Dật lập tức kích động và thở phào một hơi, cuối cùng hắn cũng trốn qua một kiếp.

Nhưng Tiêu Dật thật không nghĩ tới Diệp Thu đột nhiên lại nói: "Ta sẽ dành thời gian tự mình đi Tiêu gia của Ly Dương Cổ Tộc một chuyến để nhìn xem Tiêu công tử hiếu thuận lão song thân như thế nào!"

"Cái gì?!!" Tiêu Dật giật mình một cái và trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất.

Cái này… cái này… cái này…

"Tiêu công tử tốt nhất đừng gạt ta, nếu như ta đi Tiêu gia mà phát hiện sự tình không hề giống như Tiêu công tử đã nói thì… Ha ha ha, vậy chính là ngươi đã lừa gạt ta, mà ta đời này ghét nhất bị người khác lừa gạt."

"Vả lại ta đối với loại người này sẽ lấy thủ đoạn không phải dành cho người thường để dằn vặt hắn đến chết."

Lời này vừa nói ra thì nội tâm Tiêu Dật lập tức lạnh thật lạnh.

Xong! Ta xong!

"Phụt! Ha ha ha!"

Giờ khắc này, Lâm Thanh Trúc đã nhịn không được nữa mà trực tiếp cười ra tiếng.

Đây vẫn là lần đầu nàng phát hiện sư tôn của mình còn có một mặt xấu bụng như thế.

Chỉ mấy câu ngắn ngủi mà đã có thể để lại cho Tiêu Dật bóng ma tâm lý cả đời. Bởi vì hắn căn bản không biết rõ Diệp Thu sẽ tại thời điểm nào đi tới Tiêu gia.

Coi như Tiêu Dật muốn làm hí kịch thì cũng không làm được mà chỉ có thể một mực đem chính mình làm thành một vị hiếu tử đến cùng.

Bạn đang đọc Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư - Dịch của Tố Dữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 1135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.