Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về Gặp Lại Chúng Nữ, Đặt Tiểu Vệ Tinh Theo Dõi Nhân Vật Chính ( Tiêu Viêm )

Tiểu thuyết gốc · 2069 chữ

Rắc~

Sau lưng Chúc Khôn hiện ra một thông đạo không gian, bên trong tràn ngập không gian chi lực, chỉ thấy lão ta đứng dậy gật đầu với Lâm Minh và Đế Đan, rồi nhìn Tử Nghiên tràn đầy tình yêu thương.

Rồi cũng tiếp vào thông đạo, thắng tiến tới Trung Châu đại lục.

Thiên Bách Nhị Lão, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn thân ảnh Chúc Khôn rời đi, nhìn cách lão ta sử dụng không gian như một món đồ chơi.

“ Ngươi đi theo Thiên Minh Thánh đều là cường giả chân chính của Đại Lục này!” Hai lão nhìn nhau, trong ánh mắt ấy đã nói lên hết suy nghĩ của hai người.

Của Tô Thiên thì không ngừng hâm mộ Lâm Minh, phải biết hắn đã ở đây suốt gần nửa đời ngươi chưa hề gặp phải kì ngộ gì, mà từ lúc Lâm Minh tới.

Liên tiếp kì ngộ tới với hắn, nào là phát hiện ra đoá ấu sinh thể, thích hợp bồi dưỡng, sau đó lại đến Linh Hồn của một vị Đấu Tôn, còn bây giờ hắn chỉ xuống bế quan một năm mà lôi lên hai đại cường giả.

Theo Tô Thiên suy đoán, hai người ngay cũng không kém gì với Lâm Minh, nếu vậy chắc chắn là Đấu Thánh cường giả.

“ Này này… ngươi tự xưng phụ thân ta đi đâu thế? “ Tử Nghiên dõi mắt theo cổng thông đạo mở lẫn đóng vào, liền nghi hoặc quay ra hỏi Lâm Minh.

“ Tiểu Nha đầu, lão già đó về trong tộc của nha đầu để giải quyết một số chuyện thôi! Yên tâm đi theo ta sẽ có ăn ngon!” Lâm Minh xoa lấy đầu của nàng, trêu ghẹo nói.

“ Hừ buông ra, không cho phép xoa đâu bổn tiểu thư!” Nàng liền né ra tránh thoát ma trảo của Lâm Minh.

Thấy mình chụp phải hư không, hắn cũng chỉ xoa mũi cười xoà cho qua.

“ Wow…Ha ha Bản Thiên Tôn, cuối cùng cũng đã được hồi sinh…ha ha….”

Đang xếp bằng ngồi yên tĩnh, thì tiếng cười của Thiên Hoả cười lớn, lão dần dần mở mắt ra. Trong ánh mắt, tràn đầy sự vui sướng kích động, không ngờ sống lại lão đã đạt tới cấp bậc Cửu Tinh Đấu Tôn, cấp bậc mà khi còn sống lão đã mơ ước có được.

“ Tỉnh rồi sao?” Đế Đan với Lâm Mình quan sát Thiên Hoả, đang cuồng tiếu cười lớn.

“ Lão gia hoả, đó có bị gì không vậy?” Tử Nghiên áp sát vào người Lâm Minh, chu mỏ lên nói.

“ Ta đoán là kích động quá thôi!” Lâm Minh cũng không dám chắc, sợ lão ta có vẫn đề sau này khó dùng a.

Trong không gian bị Lâm Minh bày ra, Thiên Hoả sau một trận cười lớn, mới chú ý tới Lâm Minh, chợt mặt lão biến sắc.

“ Ách~ Quả thực là Tiền Bối, không gian lẫn Hoả Đấu Khí nồng đậm một cách kinh ngươi!” Ánh mắt lão mở to nhìn Lâm Minh.

Rồi quay sang nhìn Đế Đan, lúc này Thiên Hoả như nhìn lên thiên khung vậy, toàn bộ áp lực kinh khủng đều đặt lên người lão.

Mà Đế Đan trong mắt Thiên Hoả, tựa như một vị thần đang cao cao tại thượng, liếc xuống nhìn hắn vậy.

Áp lực Đế Đan dành cho hắn, còn khủng kiếp hơn Lâm Minh tạo cho Thiên Hoả, đầu hắn giờ đầy mô hô, sống lưng liền lạnh xuống.

“ Ô xem ra đạt tới Cửu Tinh Đấu Tôn, lão ta đã thấy vài việc rồi đó!” Lâm Minh khẽ cười nói với Đế Đan.

Sau đó, nhấc tay hoá giải đi không gian đang bao trùm lấy Thiên Hoả, đồng thời cả hai người Đế Đan và Lâm Minh cũng thu hồi lại một ít khí thế.

Điều đó mới khiến cho Thiên Hoả, bớt áp lực hơn, lão liền chạy tới sau lưng Đế Đan, tận tuỵ đấm vai bóp lưng.

Đám người Thiên Bách nhị lão và Tô Thiên, thì mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.

“ Được mọi chuyện ở đâu cũng đã giải quyết xong, vậy bổn toạ cũng xin cáo từ, sau này có chuyện gì bất lợi cứ dùng cái này gọi cho bổn toạ!” Lâm Minh thấy mọi chuyện đã xong, hắn liền đứng dậy nói, sau đó né ra một viên kim tệ.

Bên trên chứa ấn kí không gian, chỉ cần người dùng bóp vỡ nó, tự khắc một đạo cổng không gian sẽ xuất hiện.

“ Đa Tạ Thiên Minh Thánh, đã giúp học viện ta suốt thời gian qua!” Thiên Bách chộp lấy viên kim tệ đó, rồi ôm quyền hãnh lễ cảm tạ.

“ Không khách khí, đều là đôi bên có lợi mà thôi!” Hắn khoác tay.

“ A có chuyện, ta sẽ đi Tử Nghiên đi theo, lên Tô Viên Trưởng yên tâm!”

“ Chuyện này! Nếu Vị Tiền Bối kia đã có lời, tiểu bối cũng chỉ nghe lệnh mà thôi!” Tô Thiên biết, để cho nàng đi theo Lâm Minh mới có tiền đồ được.

Còn nếu cứ ở trong nội viện chật trội này, nàng sẽ không phát triển tới tầm cao mới được.

“ Wow… vậy là ta được ra ngoài sau?” Tử Nghiên nghe được Lâm Minh sẽ dẫn mình đi, ánh mắt liền phát sáng, lấp lánh màu tím.

“ Nha Đầu nhớ nghe lời đó, không được tuy tiện đi bậy!” Tô Thiên nhắc nhớ nói.

“ Ha ha… ta biết rồi, Tô Lão đầu không cần phải dặn!” Nàng liền không thèm nhìn Tô Thiên, xua tay nói.

Mắt thấy chuẩn bị đã xong, Lâm Minh liền vạch ra một thông đạo, thẳng tiến tới Thiên Minh Đảo.

“ Tạm Biệt!” Lâm Minh nói lời, rồi bước vào thông đạo, theo sau là Tử Nghiên bước chân sáo đi vào theo.

Và cuối cùng là Đế Đan bước đi nhàn nhã, còn Thiên Hoả bước theo sau, cầm bình trà và cốc trà, mặt cười rạng rỡ.

“ Các người thấy, được vẻ mặt lão thiên hoả đó không!” Thiên Mộc bình tĩnh mở miệng nói.

“ Ta thấy trên mặt lão đầy vẻ sự đắc ý!” Bách Liệt đáp lời nói.

“ Ai nói là đắc ý, đó là kiêu ngạo, nếu ta không phải là đại trưởng lão, ta cũng phải mặt dày bắm theo vị tiên phong đạo cốt cường giả đó!” Tô Thiên tức ngực giẫm chân nói.

“ Ta nói Tô Lão đầu, ngươi mơ à! Vị tiền bối đó còn chả thèm nói chuyện với chúng ta, ngươi vẫn còn mặt dày như thế được sao?” Hồ Kiền trêu cười Tô Thiên nói.

“ Hai người tự giải quyết đi, hai lão già chúng ta phải trở về rồi!” Thiên Bách không thèm để ý tới hai lão già đang đấu khẩu, liền vội vã rời đi.

“ Ta nói Hổ Lão Đầu! Người bất mãn gì với ta sao? “ Tô Thiên râu dựng ngược, nhìn Hồ Kiền nói.

“ Ngươi nói xem….”

………..

Trong thông đạo, chợt Lâm Minh nhìn xuống, ánh mắt của hắn bắn xuyên không gian, tới một vùng ngoại viên, đang có thầy trò Tiêu Viêm đứng.

“ Ô không ngờ Dược Trần và Tiêu Viêm lại gặp được nhau sao? Đây là do thiên mệnh, hay là thiên đạo?” Lâm Minh tự nói trong lòng.

Rồi quan sát tiếp Tiêu Viêm, từ lúc ở Tiêu Gia lấy đi nạp giới chứa Dược Trần, hắn tưởng đã thay đổi được số phận không gặp được nhau của hai người.

Nhưng do thiên ý hoặc ý trí của thế giới, mà hai ngươi lại có thể gặp nhau, hơn nữa hắn quan sát được, tên Tiêu Viêm này kém hơn trong nguyên tắc một nửa.

Mới chỉ đạt tới Lục Tinh Đấu Giả mà thôi, nhưng phần linh hồn thì mạnh hơn một chút.

“ Hai linh hồn trong một cơ thể sao? Tên này, từng bị đoạt xác sao?” Lâm Minh không chắc chắn nói.

“ Sao thế tên ngốc?” Tử Nghiên lay động Lâm Minh.

“ A sao tiểu nha đầu lại gọi ta là tên ngốc?” Lâm Minh chợt bị lay tỉnh, liền không để ý tới Tiêm Viêm. Chỉ búng nhẹ tay, một luồng không áp vệ tinh bay xuyên qua thông đạo.

Đi tới chỗ Tiêu Viêm giám sát, còn hắn thì trở lại nói chuyện với Tử Nghiên: “ Ta tên là Lâm Minh, không phải tên ngốc!”

“ Còn bổn tiểu tư là Tử Nghiên, không phải là tiểu nha đầu!” Nàng ngạo kiều nói.

“ Ai dậy muội câu đó thế?” Lâm Minh nghi hoặc hỏi.

“ Câu nào?”

“ Bổn Tiểu Thư!”

“ Thì trong nội viện, các học viên nữ hay nói thế, bổn tiểu thư thích bổn tiểu thư lấy thôi!” Nàng tự vỗ ngực nói.

“ Ách!” Lâm Minh cũng bóp tay, không ngờ nàng lại nhây tới vậy.

Trong khi Lâm Minh đang trêu đùa với Tử Nghiên, thì ở phía dưới, Tiêu Viêm đã nhận ra điều gì đó.

“ Hở?” Hắn liền liếc mắt nhìn lên trời, quái dị ngo nghiêng xung quanh.

“ Sao thế, Tiểu Viêm Tử, có chuyện gì sao?” Dược Trần, thấy Tiêu Viêm hàng động lạ thường, liền hỏi.

“ Ta cảm giác có người đang nhìn mình, lão đầu ông không cảm nhận được sao?” Hắn liền nói lên sự hoài nghi của mình.

“ Chắc chỉ là áo giác thôi, ngươi đã bị áp lực rồi! Tiếp theo là nghỉ ngơi lấy lại sức!” Lão liền phản bác, rồi lập phương án mới cho hắn tu hành.

“ Như vậy sao?” Hắn cũng không chắc, suốt từ lúc đến Già Nam Học Viện, tựa hồ áp lực của nơi này làm hắn căng thẳng.

Thêm vào đó danh tiếng của Tiêu Ngọc lẫn Huân Nhi, vang danh cả Ngoại Viện làm cho người đồng tộc như hắn phải chịu nhiều áp lực hơn.

Hắn có nghe thoáng qua là Huân Nhi đã đạt tới Nhất Tinh Đấu Sư, còn Tiêu Ngọc là Đại Đấu Sư có thể nói ngang bằng với Đạo sư của ngoại viện.

“ Đi thôi trở về nơi nghỉ ngơ, đợi lúc đó ta sẽ truyền dậy cho tiểu gia hoả ngươi vẫn viên đan dược mới!” Dược Trần chui vào trong giới chỉ nói.

“ Ha ha…lại có đan dược mới sao lão đầu!” Tiếng Cười của Tiêm Viêm phá lên, sau đó cấp tốc chạy về khu nghỉ của học viên.

……….

Còn về Lâm Minh, chỉ mất vài phút để hắn đi tới trên bầu trời của Thiên Minh Đế Quốc.

Dưới là Hòn Đảo Thiên Minh Đảo, nằm ở trên 4 hòn đảo nhỏ khác.

Còn dưới cùng là đô thành trang lệ, sa hoa rộng lớn, có thể xem nó như một thành trì ở Trung Châu vậy.

Dòng người đi tấp lập, các gian hàng, thương lái, phường thị, các thuộc tộc duy trị an ninh, ở giữa đô thành là Thiên Minh Đại Chính, là nơi tụ họp chuyện lớn nhỏ của Thiên Minh Điện.

Hiện giờ ở vùng tây bắc này, Lâm Minh chính là địa đầu xà, đâu cũng là nơi duy nhất Hồn Điện không thể hoành hành, tự tung tự tác.

Với thực lực hiện giờ của Lâm Minh Hồn Điện, lẫn cả Hồn Tộc cũng còn là môi lo ngại đáng sợ nữa.

“ Wow thật là rộng lớn! Thật là nhiều người!” Tử Nghiên vui sướng nói.

“ Quả thực, bên ngoài vẫn đẹp hơn trong các Động Phủ đen tối đó!” Đế Đan hít sâu, cảm thán nói.

“ Chúng ta đi thôi, chúng nữ nhân, lão công của các nàng về rồi đây!”

P/S Cảm Tạ Đạo Hữu Tumkqn789 đã đẩy KP.

Truyện sắp bước vào Trung Châu, vì vậy tác sẽ phải ôn tập lại map của Trung Châu, vì thế mà các chương sau sẽ là H hoặc nói về Tiêu Viêm và một số nhân vật khác nha. Đợi tác, ôn kĩ lại map lẫn các cơ duyên ở Trung Châu, Main chính sẽ quay trở lại.

Bạn đang đọc Đấu Phá: Từ Giải Cứu Điệp Bắt Đầu sáng tác bởi VĩnhHằngTôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VĩnhHằngTôn
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.