Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huân Nhi Đến, Tiêu Viêm Làm Liều! ( Cầu Đề Cử, KP, TLT )

Tiểu thuyết gốc · 2087 chữ

“ Vậy tại sao, ta lại không ngưng tu được vậy, quái lạ?” Hắn vắt óc ra cũng không nghĩ được lý do.

“ Hắc thôi kệ, mai Huân Nhi tới thôi khà khà, nàng chính là tiểu phú bà phải nắm này thật chặt mới được!” Tiêu Viêm lại lần nữa nở nụ cười thiểu năng hay được bọn tàu viết với cái dành là tự tin.

Sau đó hắn liền đứng dậy, phủi bận trên y phục, bước ra khỏi cửa, dù sau thì việc tu luyện hắn không qua lo lắng vì hắn là ai là tương lai Viêm Đế, không nhất thời phải vội vàng.

Bước ra khỏi biệt viện của mình hắn tìm tới sân tập luyện của Tiêu gia, nơi đó đang có nhiều người bao vây lấy Tiêu Ngọc, đoá minh châu mới nổi của Tiêu Gia, hiện nay nàng mới 9 tuổi nhưng đã là Tam Đoạn đấu khí.

Trong đám trẻ tuổi của Tiêu Gia thì nàng là người có triển vọng nhất, Tiêu Viêm đúng xa chăm chú vào cặp đùi đẹp của nàng, nuốt nước miếng.

“ Ực… mới chỉ có 9 tuổi thôi mà cặp chân của Tiêu Ngọc đã trắng trẻo dài hơn với bạn đồng trang lứa, quả thật là vưu vật mà!!” Hắn nhìn không rời mắt cặp đùi đó.

Bốp~

Bỗng có người vỗ vai hắn, làm hắn giật mình té ngã, nhưng may được người đằng sau đỡ lấy rồi hỏi hắn.

“ Tiểu Viêm Tử, sao miệng là chảy nước thế kia, có phải đang thèm ăn gì đúng không?” Tiêu Đỉnh đỡ lấy em trai hắn, rồi trêu đùa nói.

Bây giờ Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ, đã trở thành hiện tại cả hai đang làm việc cho gia tộc, được Tiêu Chiến chỉ dậy, để trở thành người nối nghiệp của hắn.

“ Đệ chỉ là có không ngậm miệng được thôi, nhị ca tìm đệ có chuyện gì sao?”

“ Nghe mẫu thân nói, đệ đang tu luyện tính tìm đệ nhưng không thấy, ta liền ra đây tìm!”

Cả hai bắt đầu nói chuyện phiêm lên, sự xuất hiện của cả hai cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới đám đệ tự đang tung hô Tiêu Ngọc.

“ Đệ nghe nói, mai sẽ có khách đến thăm chúng ta phải không?” Tiêu Viêm tò mò hỏi xem Huân Nhi sắp tới chưa.

“ Đúng vậy, mai có khách quý vì thế đệ phải ăn mặc trang trọng đệ tiếp đóng người ta nha!” Tiêu Đỉnh ra chủ ý xấu, kêu Tiêu Viêm làm theo lời của hắn.

Tiêu Viêm chỉ nhìn rồi không đáp, hắn giờ có nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng không tìm được người để hỏi, này Tiêu Đỉnh đã xuất hiện hắn liền hỏi.

“ Nhị ca huynh có biết hai gia tộc còn lại ở ô thản thành này không?”

“ Sao đệ lại hỏi vậy?”

“ Đệ chỉ hỏi bỏi hiếu kì thôi!” Hắn liền lấy lý do, cười nói.

“ Ha ha, đúng vậy trước đây Ô Thản Thành này có ba gia tộc chuyện là từ 7 năm trước…..”

Vậy là hắn liền kể hết mọi chuyện từ khi Lâm Minh đi tới Tiêu Gia là khách khanh rồi đến rời đi, không sót một chi tiết nào.

Tiêu Viêm khi nghe hết được câu chuyện liền hoảng sợ, rõ rằng sự xuất hiện của Lâm Minh kia đã không đúng như kịch bản, hơn nữa lại chỉ ở trong vòng vài tháng rồi rời đi.

“ Chúng ta về thôi, trời tối rồi, về ăn cơm!” Tiêu Đỉnh nhìn lên trời, thì đã tối đen, hắn liền kéo Tiêu Viêm đi về.

Bây giờ trong đầu Tiêu Viêm hết sức hỗn loạn, hắn sợ rằng là tên kia cũng là kẻ xuyên việt như hắn, nếu vậy thì hắn sẽ bây lợi, vì theo lời kể của Tiêu Đỉnh thì tên đó đã là Đấu Vương.

“ Này nhóc đã về đến nhà rồi sao vậy suy nghĩ vậy, tỉnh!” Tiêu Đỉnh đặt Tiêu Viêm xuống gõ vào đầu cho hắn tỉnh.

“ Uy ya… sao ca lại gõ đầu đệ?”

“ Ai bảo không chịu tỉnh ha ha đi tắm rửa, xong đi ăn cơm thôi!”

………..

Sáng Hôm Sau, Tiêu Gia, Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão đang đón tiếp vị khách đặc biệt của họ, đó là người bà con xa nay đến để nhờ Tiêu gia chăm sóc.

Lúc này đoàn người Cổ tộc cũng đã tới, ông lão cầm đầu đi tới ôm quyền chào hỏi, sau đó là một màn giới thiệu chào hỏi.

Tất cả đều diễn ra nhanh chóng, Huân Nhi cũng đã được gọi là Tiêu Huân Nhi, và được sắp ở biệt viện riêng, bây giờ Tiêu Viêm đang dẫn Huân Nhi đi thăm xung quanh Tiêu Gia.

Hắn biết trong bóng tối Lăng Ảnh đang âm thầm bảo vệ nàng, vì thế hắn cũng tỏ ra nghiêm chỉnh, đoàn hoàng dẫn nàng đi.

Mất cả buổi sáng, Huân Nhi đã thăm quan xong, giờ nàng đang sắp xếp đồ đạc, Lăng Ảnh bỗng xuất hiện quỳ một gối nói.

“ Tiểu Thư, thuộc hạ đã dò la xung quanh, Tiêu Gia tổng có 10 nghìn người, nếu tính ra thì được coi là đại tộc ở khu này!”

“ Ta nghe nói, trước đây Tiêu gia là Tiêu Tộc có thể sang nganh với cả Cổ Tộc chúng ta vậy mà giờ lại thành thế này, hazz!” Giọng nàng thanh thuý cất lên.

“ Đúng vậy thưa tiểu thư!”

“ Lão lui xuống đi ta muốn nghỉ ngơi!” Huân Nhi ngồi ở cạnh cửa số, mắt nhìn lên bầu trời, có phần suy tư.

Lăng Ảnh biến vào trong bóng tối, thủ hộ lấy nàng, còn về Huân Nhi khi được phụ thân giao nhiệm vụ tới đây lấy mảnh Đà Xá Cổ Đế, cũng như là bảo vệ nàng khỏi tầm mắt của đám người Hồn Tộc.

Nhưng khi tới nơi xa lạ này, nàng cảm thấy cô đơn, lạc lõng, sợ hãi, không biết phải làm gì, sau hồi lâu thì nàng đóng cửa sổ lại rồi tiến lên giường ngủ.

Ở xa biệt viện của tộc trưởng, Tiêu Chiến đang ngồi dặn dò Tiêu Viêm “ Viêm Nhi, con về sau hắn chú ý tới Huân Nhi đó, và giúp đỡ con bé, nếu thân được với con bé thì lại càng tốt!”

“ Rõ thưa phụ thân!” Tiêu Viêm chỉ cười nhẹ, điều đó không cần Tiêu Chiến dặn dò thì hắn đã biết.

Dù sao thì đối với kẻ xuyên việt như hắn, thì không có gì có thể làm khó cả, và Huân Nhi trong tương lai chính là Lão Bà của hắn làm sao mà chạy được.

Và cứ thế Tiêu Viêm luôn đi theo sau Huân Nhi, lấy lý do là bảo vệ nàng, và giới thiệu mọi thứ ở trong Tiêu gia này, với kiến thức lẫn tài ăn nói của hắn, đã làm thân với nàng.

Ban đêm trong phòng ngủ của Huân Nhi, nàng đang bị Dị Hoả Kim Đế Phân Thiên Viêm thiêu đốt, do nàng là người có huyết mạch đấu đế hoàn mỹ nhất vậy nên được Cổ Nguyên trao cho đoá dị hoả này.

Vì nàng còn chưa chưởng khống được nên, có khi thoảng sẽ bị thiếu đốt một lần, điều này làm cho một cô bé 4 tuổi, chịu nhiều đau khổ, hôm này cũng như mọi khi nàng cũng bị thiêu đột.

Nằm trên giương vẻ mặt nàng nhăn lại do đau, chỉ cần đợi qua 10p là nó sẽ trở lại bình thường.

Ngoài cửa xuất hiện thân ảnh của Tiêu Viêm, hôm này hắn sẽ giở vờ lấy lý do vì ôn dưỡng kinh mạch mà sờ mó Huân Nhi, điều này sẽ biến Huân Nhi trở thành vợ tương lại của hắn.

Theo như cốt truyện đã diễn ra như vậy, còn hắn giờ chỉ cần làm lại chuyện đó mà thôi, liền có ngày cô vợ gia thế khủng, với cả xinh đẹp nữa.

“ Ha ha, ai bằng được Bản Thiếu gia ta!” Tự luyện xong hắn nhè nhẹ đẩy cửa ra, rồi từ từ đóng lại.

Nhìn thấy Huân Nhi đang nằm trong đau đớn, hắn chỉ muốn đến sợ lấy thân nàng để sau này nàng yêu hắn, nói là làm hắn tiếp tới, mới sờ được tới chân.

Tuy súc cảm thuỷ nôn, nhưng hắn vẫn chưa có cảm giác gì lắm, chờt Huân Nhi mở mắt nhìn hắn, giọng run run hỏi.

“ Tiêu Viêm biểu ca, sao huynh lại ở đây?” Đầu nàng đầy mồ hôi, trong cơ thể dị hoả cũng dần dần yếu đi.

“ Hì hì ta tới để giúp muội ôn dưỡng kinh mạch, muội chỉ cần nằm yên là được!” Hắn ân cần quan tâm hỏi, sau đấy lại tay kia lên chân còn lại của nàng sờ.

“ Nhưng huynh đã luyện được ra đấu khí đâu mà ôn dưỡng?” Nàng nghiêng đầu hỏi.

Chợt hắn rút tay về, Tiêu Viêm liền nhớ ra rằng hắn cũng tu luyện ra đấu chi khí, trong lòng liền hoảng lên, hắn biết trong bóng tối có một cường giả Đấu Hoàng đang rõ theo hắn, vì thế liền lấy lý do giải thích.

“ Ta…ta..có..đọc..qua..một quyển sách nói, xoa bóp có thể làm rãn kinh mạch…ta..làm..xong..rồi muội ngủ ngon…ta..đi trước!” Hắn liền chạy thục mạng ra ngoài, liền sợ chậm một bước liền bị tên Đấu Hoàng kia giết chết.

“ Biểu ca, huynh chạy nhanh vậy!” Nàng đã thấy đỡ trong người tưởng lời nói của Tiêu Viêm là giúp nàng thật.

Trong lòng nàng liền có hảo cảm không nhỏ, sau đó liền đóng cửa đi ngủ, Lăng Ảnh thấy thiểu thư không có lệnh hắn liền nhắm mắt cho qua chuyện này.

Và cứ thế một năm trôi qua, Huân Nhi ngày càng thân thiết hơn với Tiêu Viêm, không chỉ thế nàng còn bộc lộ ra thiên phúc cực giải mới chỉ một năm luyện khí thôi mà đã là Nhị Đoạn Đấu Khí, còn về Tiêu Viêm hắn vẫn thế mới chỉ có thể tụ lại Đấu Chi Khí tới Nhất Đoạn.

………..

Quay trở lại với Lâm Minh, hiện giờ đám người hắn đang thẳng tiến tới Dược Hoàng Thành, thành thị lớn nhì ở gần Gia Nam Học Viện.

Với số lượng đồ sộ, Lâm Minh, Thải Điệp, Thải Lân cũng đợi hắn gọi đến đi cùng, và Gia Hình Thiên, Vân Sơn, 5 Đấu Tông nhân loại và hai Đấu Tông Khôi Lỗi, là số 11 và 12 còn số 13 được ở lại thủ hộ Đế Đô.

Số 5, 6, 7 cấp Đầu Hoàng cũng được hắn gọi đi theo, với dàn lực lượng hùng hầu như này thì Hàn Phong có cách cũng không thoát được, Dược Trần chỉ cười cười mắng Hàn Phong xui xẻo.

Tiến vào Hắc Giác Vực, khung cảnh lẫn Đấu Khí khác hoàn toàn với Tây Bắc, một dài thảo nguyên lớn xuất hiện ở trong tầm mắt, đám người Lâm Minh bay thẳng tới nơi Hải Ba Đông đã hẹn.

Toà sơn mạch cách Dược Hoàng Thành mấy nghìn cây số, đám người Lâm Minh đang họp bàn bạc.

“ Hải lão, lão sẽ là người dụ hắn ra, ta sẽ thả ra khí tức của dị hoả, đến lúc hắn ta xuất hiện, tất cả sẽ sử dụng chiêu thức mạnh nhất mà kết liễu, không cho hắn nói chuyện gì cả!” Lâm Minh phân phó nói.

5 khôi lỗi chỉ lẳng lặng đứng, còn lại 5 người gật đầu, Hải Ba Đông khi nhìn thấy Lâm Minh lão đã suýt thì không nhận ra.

Trong suốt mấy năm trời Lâm Minh đã thay đổi quá nhìn, từ khí chất lẫn cách ăn mặc, tu vi thì không phải bàn khi là người có thực lực với chiến lực cao nhất ở đây.

“ Kế hoạch bắt đầu!” Lâm Minh tuyên bố, cả đám liền tan ra, rồi ẩn đi khí tức, 5 người khôi lỗi thì không cần phải ẩn vì bọn chúng không có khí tức.

Hải Ba Đông cũng bay đi, trở về gần cổng thành, lão liền thả ra khí tức dị hoả mà Lâm Minh đã đưa cho lão.

……..

Bạn đang đọc Đấu Phá: Từ Giải Cứu Điệp Bắt Đầu sáng tác bởi VĩnhHằngTôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VĩnhHằngTôn
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 324

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.