Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến hồi kết

Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

Chờ đợi thời cơ thích hợp, Lâm Phong sẽ ra tay cứu lấy con thú nhỏ đó, tuy nhìn con Bát Dực Hắc Xà Hoàng đang nhìn chăm chú vào Tử Tinh Dực Sư Vương nhưng nó lại cảnh giác xung quanh hơn bao giờ hết.

“ Thế nào ngươi nghĩ xong chưa, ta cũng không có kiên nhẫn lắm đâu”.

Nhìn thấy đối phương đang rơi vào trầm tư, Hắc xà lại càng muốn đẩy nhanh tốc độ.

“ Được, nếu như ngươi chịu thả con ta ra, như ngươi mong muốn”.

Cắn chặt răng, Dực Sư Vương nói ra từng lời.

“ Haha tốt, thế thì mau làm đi, phế bỏ hai cánh của mình rồi ta sẽ thả hai ngươi đi”.

Nghe được đối phương đồng ý như dự đoán, Hắc xà cười lên khoái chí nó đã sẵn sàng chỉ chờ Dực Sư Vương yếu đi sẽ lao vào tấn công ngay.

Con ma thú nhỏ, không biết gì chỉ thấy mẹ của mình ở trước mặt nên quơ quơ hai chân hướng ở trước.

Nhìn thấy màn này, Tử Tinh Dực Sư Vương không kìm lòng được, cuối cùng hạ quyết tâm, quay đầu sang một bên với ý định dùng miệng cắn bỏ hai cánh của mình.

Lúc này Lâm Phong thấy Bát Dực Hắc Xà Hoàng chỉ mãi tập trung về phía trước với con mắt lộ ra vẻ chiến thắng.

Hắn biết đây là thời cơ của mình, nhất thời Sát Thần Thương theo ý niệm mà xuất hiện trên tay.

Nhắm kỹ ngay phần đuôi của hắc xà, hắn thôi động đấu khí cùng Độc Hỏa truyền vào trong thương, thế là một chiêu Xuyên Tâm Kích uy lực mạnh nhất hiện tại mà Lâm Phong có thể làm được sắp bay đi.

Ngay thời khắc miệng của Tử Tinh Dực Sư Vương sắp chạm đến cánh của mình, một cổ âm thanh xé gió từ một hướng nào đó mà truyền ra.

“ Vèo”.

Bát Dực Hắc Xà Hoàng cũng nghe thấy được, quay sang mà nhìn những chưa kịp làm gì thì nó cảm giác được đuôi của mình bị mất cảm giác.

Đó là do trường thương lao đến cắt ngang một đường khá sâu ngay phần đuôi làm cho nó tạm thời không hoạt động được.

Thế là con ma thú nhỏ bị quấn cũng từ từ rớt ra khỏi đó, chớp lấy thời cơ Lâm Phong sử dụng tốc độ nhanh nhất lao đến đỡ được nó rồi lao thẳng qua chỗ Dực Sư Vương.

Tất cả chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc khiến hai con ma thú đều giật mình vì sự việc diễn ra quá nhanh.

Thấy con mình được cứu, Tử Tinh Dực Sư Vương không có để ý tại sao con người lại làm vậy, bây giờ nó chỉ tập trung vào con rắn gian xảo ở đối diện.

Nhất thời sát khí cũng dần tăng lên cực hạn, nó tuyệt đối không thể để cho con rắn đó chạy thoát.

“ Khốn kiếp, ngươi tại sao lại phá hỏng kế hoạch của ta, con người đáng chết!”.

Bây giờ mới nhìn rõ được những gì diễn ra, Bát Dực Hắc Xà Hoàng hướng Lâm Phong mà gào rú tức giận, chỉ còn một chút thì kế hoạch đã thành công mỹ mãn.

Không kìm nén được cơn thịnh nộ, nó bộc phát hết thực lực của Nhị tinh Đấu Hoàng bộc phát hết tất cả.

Sau đó không chần chờ mà lao đến Lâm Phong với con mắt đầy sát khí, nhưng nó lại quên rằng vẫn còn Dực sư Vương ở đây.

Chưa kịp đến gần thì một hỏa cầu lửa to tổ bố đã bay thẳng đến trước mặt nó và phát nổ, bị trúng chiêu Hắc xà văng ra phía xa trên ngươi máu đã bắt đầu rỉ ra cùng vết bỏng bự chảng ngay bụng.

Chưa nén đi cơn đau mà bò dậy, Tử Tinh Dực Sư Vương đã lao đến dùng bốn cái chân mình đè lên tám cái cánh của nó khiến cho nó không thể động đậy.

“ Khoan, khoan, mèo cái ta nhận thua, nếu như ngươi chịu thả ta đi thì ta sẽ không giành nơi đây với ngươi nữa, những báo vật tích góp được cũng cho ngươi hết luôn”.

Biết mình lần này khó chạy thoát, Hắc xà không biết xấu hổ mà dùng những lời lẽ dịu nhẹ mà xin tha.

“ Hừ”.

Nghe được mấy lời đó Dực Sư Vương chỉ hừ lạnh một tiếng với tính cách của con rắn hôi này thì nó dễ dàng gì chịu nhục nhã mà rời đi thế nào đến lúc phục hồi sau đó lại sẽ sử dụng những chiêu hèn kế bẩn với mình.

Chưa kịp nói thêm gì hắc xà, đã bị một chiếc hàm to lớn với hai chiếc răng nhọn hoắc táp vào ngay cổ, răng từ từ lúng lâu vào trong da rồi đến thịt, thế là Tử Tinh Dực Sư Vương dùng sức lôi đứt cái đầu của Bát Dực Hắc Xà Hoàng ra thẩy sang một bên, phía dưới chỉ còn thân thể không hề động đậy.

Nhìn thấy đối thủ của mình đã mất đi sự sống, Dực Sư Vương rống lên một tiếng lan tỏa khắp khu rừng để khẳng định mình là người chiến thắng.

Sau đó nó bất ngờ ngã xuống bởi vì thân thể cũng đã cạn kiệt đấu khí cùng những vết thương quá nặng khiến nó không còn sức mà đứng dậy.

Tuy vì con mắt của nó vẫn hướng nhìn về con ma thú nhỏ đang được Lâm Phong bế ở trên tay.

Thấy vậy Lâm Phong cũng từ từ đi lại trước mặt Tử Tinh Dực Sư Vương sau đó khom người thả ra con ma thú nhỏ.

Vừa nhảy xuống đất, nó vội chạy nhanh lại mẹ của mình sau đó dùng lưỡi liếm liếm lên mặt của Dực Sư Vương.

“ Đây là đan dược Tứ phẩm giúp chữa thương và giúp tốc độ hồi phục đấu khí nhanh hơn”.

Đi đến trước mặt, Lâm Phong đưa ra một viên đan dược mà nói.

Đang nhìn chăm chú con của mình với ánh mắt yêu thương, khi nghe Lâm Phong nói, nó nhìn qua với ánh mắt có chút cảnh giác.

Nó không hiểu tại sau người này không hề quen biết mà lại ra tay giúp con mình bây giờ còn cho đan dược quý hiếm, hơn hết các loài ma thú đều không thích nhân loại bởi vì bọn họ chỉ xem bọn chúng là nơi lấy đồ vật.

Sống lâu năm cho đến khi tiến hóa Lục giai nó hiểu sự nguy hiểm của con người là như thế nào cho nên nó cũng cẩn trọng mà nhìn không chớp mắt Lâm Phong.

“ Ngươi không cần nhìn chằm chằm ta như vậy, nếu muốn hại các ngươi thì ta đã không ra tay rồi”.

“ Hôm nay ta vào đây chủ yếu là kiếm dược liệu quý, vô tình phát hiện trận chiến của ngươi nên ở lại xem”.

“ Lại thấy cảnh con rắn kia giở trò khiến ta không ưa nên mới ra tay mà thôi”.

Lâm Phong giải thích ra một số chuyện, hắn không muốn Dực Sư Vương hiểu lầm gì mình.

Con ma thú con dường như hiểu cái gì đó, nó không liếm mẹ nữa mà chạy lại về phía Lâm Phong dùng đầu mình cọ cọ vào chân hắn.

Thấy vậy Lâm Phong cũng ngồi xuống mà sờ sờ đầu của nó, sau đó hiểu ý mà đưa viên đan dược cho nó ngậm trong miệng rồi đem lại cho mẹ mình.

Gặp được con của mình tin tưởng người thanh niên này, Tử Tinh Dực Sư Vương cũng giảm bớt cảnh giác trong lòng, rồi tiếp nhận viên đan dược sau đó nuốt vào.

Không bao lâu, cảm nhận được những vết thương trên người bắt đầu khép lại, đấu khí trong cơ thể cũng dần hấp thu nhanh hơn, ánh mắt nó nhìn về Lâm Phong cũng hòa hoãn không ít.

Vài phút sau, cảm thấy mình đã khôi phục được vài phần nó mới bắt đầu đứng dậy, ưỡn người rồi gầm lên một tiếng uy mãnh.

“ Nhân loại, tuy ta rất ghét các ngươi nhưng mà lần này nhờ có ngươi ta cùng con mình mới có thể an toàn”.

“ Ta xưa nay không thích thiếu người khác ân tình nhất là của nhân loại, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói ra, chỉ cần không quá phận ta sẽ đáp ứng”.

Ánh mắt nó nhìn về Lâm Phong sau đó mới từ từ nói ra.

“ Nếu ngươi đã nói vậy, ta cúng không khách sáo”.

“ Như vừa nãy ta có nói, chủ yếu ta vào đây là để tìm thảo dược cùng dược liệu quý và nâng cao thực lực”.

“ Yêu cầu của ta chỉ có một, chỉ cần ngươi cho ta ở trong trung tâm của Ma thú sơn mạch này một năm là được”.

Lâm Phong cũng không khách sáo mà nói ra, nếu như hắn nói không có yêu cầu nào thì sẽ làm cho Tử Tinh Dực Sư Vương nghi ngờ mình có ý đồ khác, nên Lâm Phong nói ra luôn nhu cầu của mình.

PS: Tính làm 6c nhưng đuối quá, chỉ được 5 thôi mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc Đấu phá ta từng bước đến đỉnh phong sáng tác bởi NTN3527
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NTN3527
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.