Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 138: Xuất thủ

Tiểu thuyết gốc · 1550 chữ

“ Hừ, muốn chết vậy chúng ta sẽ thành toàn cho các ngươi”. Nghe được mỹ phụ bên dưới khinh thường mình, Phạm Lao nét mặt nổi lên mấy phần tức giận, cánh tay run lên đánh ra một kình khí huyết hồng mà bén nhọn xuống bên dưới.

Ngồi trên xe ngựa, mỹ phụ cũng không dám khinh thường đòn tấn công này, tay phải lập tức chưởng ra một công kích để đối chiến.

Hai đòn năng lượng lập tức va chạm vào nhau rồi vang lên tiếng nổ lớn ở giữa bóng tối yên tĩnh, ánh sáng phát ra làm rõ cả một mảnh nhỏ bình nguyên.

Tiếng nổ cùng áp lực bắn ra làm đám ngựa kéo xe kinh hoảng mà “ hí” lên mấy tiếng định xoay người bỏ chạy, cũng may Xa Thiết cùng đám người đã kịp thời làm cho bọn chúng trấn tỉnh lại.

Ra lệnh cho đoàn xe xếp lại thành vòng tròn, hắn cùng một số tên Đấu Linh nhanh chóng tập hợp lại ở phía sau mỹ phụ sẵn sàng chiến đấu, chỉ còn một vài tên tu vi thấp hơn ở lại bảo vệ dược liệu.

Lúc này ở nơi xa, Lâm Phong đang ngồi trên nóc một tòa đình viện nhìn lên ánh trăng trên bầu trời đầy sao, bên cạnh là Mỹ Đỗ Toa, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một cái, vụ nổ vừa rồi cũng xem như là thông báo đến hắn bên kia đã động thủ.

“ Bọn chúng hành động rồi, ta phải đi xem sự việc thế nào”. Hắn nhìn qua Mỹ Đỗ Toa nói ra một câu, không có đợi nàng đáp lại thì hai mắt đã nhắm nghiền đem ý niệm phóng đến khôi lỗi bên kia.

Tự nhiên nghe người thanh niên bất thình lình nói như vậy sau đó liền bất động, nàng nhìn đến khuôn mặt anh tú kia mà lẩm bẩm: “ Tên này càng ngày khiến ta càng nhìn không thấu”.

Có thể khống chế khôi lỗi Đấu Hoàng ở khoảng cách xa so với nơi đây, thủ đoạn này do Lâm Phong thi triển ra nàng chưa từng thấy bao giờ.

“ Haha, không tồi, nhưng ngươi có thể nhìn thử bây giờ thực lực hai bên có phần chênh lệch khá lớn a”. Thấy đối phương phá được đòn công kích của mình, Phạm Lao chỉ là cười lớn, ánh mắt mang theo mấy phần trêu tức nói.

Đương nhiên chuyện này đám người Xa Thiết hoàn toàn nhìn ra, nếu so về Đấu Hoàng cùng Đấu Vương thì cũng đủ khiến bọn hắn thua thiệt nhưng trong lòng đám người nơi đây nào có khẩn trương, vị kia còn đang ngay bên cạnh thì làm sao có thể lo lắng được cơ chứ.

“ Thích thì cứ lao vào mà cướp, nói nhiều làm gì tốn thời gian”. Xa Thiết không có kiên nhẫn một tay chỉ lên đám người Phạm Lao hô một câu theo đó đấu khí màu vàng cam từ trong cơ thể bùng phát ra.

“ Ngông cuồng lắm, các ngươi lên phanh thây bọn hắn cho ta, còn về ả Đấu Hoàng phía dưới ta sẽ lo liệu”. Nghe thấy thế, Phạm loa khóe môi giật giật, tay hắn giơ lên phất phất ra hiệu cho bốn tên phía sau cùng đám thuộc hạ ở bên dưới đồng loạt tấn công.

“ Vâng”. Đồng thanh hô lên một tiếng tiếp nhận, bốn tên Đấu Vương tỏa ra đấu khí có mùi tanh tưởi của máu phi thẳng đến chỗ của người trung niên.

“ Chúng ta cũng lên, lần này không thể để cho bọn hắn suôn sẻ mà cướp được”. Xa Thiết cũng hô lên một câu cho đám thuộc hạ phía sau rồi cũng cấp tốc lao lên chiến đấu.

Nhất thời những tiếng nổ cùng tiếng leng keng của vũ khí xuất hiện phá tan sự yên tĩnh ở giữa đêm khuya vốn có của bình nguyên.

Nơi đây chỉ còn lại hai người Đấu Hoàng đang nhìn vào đối phương như chờ đợi xem ai sẽ xuất thủ trước.

Ở trên không, Phạm Lao song chưởng sắc bén hơi hơi xoay chuyển, mênh mông huyết sắc đấu khí giống như tiên huyết mạnh mẽ tuôn ra, cuối cùng hình thành hàng vạn hàng nghìn tơ máu mà lượn lờ quanh thân của hắn.

Mỹ phụ ở bên dưới trên người cũng đã lượn lờ đấu khí màu hồng nhạt sẵn sàng ứng chiến, nhất thời cả hai không hẹn mà trực tiếp lao thẳng vào đối phương.

Ngay tại một mảnh nhỏ bình nguyên này ở cả trên trời lẫn mặt đất đang biến thành chiến trường vô cùng hỗn loạn, ba động của công kích ở trên không làm vang lên những tiếng như sấm rền làm cho đám người ở bên dưới thỉnh thoảng không tự chủ mà nhìn lên phía trên đó.

Trận chiến cứ như vậy diễn ra trong một đoạn thời gian, lúc này nhóm người của Xa Thiết đã bị đánh lui trở lại phía trước đoàn xe ngựa.

Ngay cả vị mỹ phụ thủ lĩnh của La sát môn cũng bị Phạm Lao đã thương, trên miệng đã xuất hiện một vệt máu đỏ thẫm.

Xa Thiết thì không khá hơn là bao, lấy thực lực Ngũ Tinh Đấu Vương cầm chân được bốn tên Tứ tinh Đấu Vương , trên người hắn bây giờ cũng đã xuất hiện những vết thương thỉnh thoảng lại rỉ ra chút máu.

“ Haha, thế nào còn mạnh miệng được như lúc ban đầu”. Nhìn lấy dáng vẻ có phần chật vật của đám người bên dưới, Phạm Lao đắc ý nhìn xuống cười lên khoái trá.

“ Còn chưa giết được bọn ta mà đã to mồm như thế rồi, chắc ngoài chuyện đó ra ngươi chả làm được gì khác”. Mỹ phụ nhẹ lau đi vết máu trên miệng mình, nhìn Phạm Lao mà khinh thường một tiếng.

“ Khốn kiếp, ả đàn bà này, chờ sao khi bản tông chủ bắt được ngươi, hằng ngày đều sẽ rút máu tươi của ngươi ra mà tu luyện, cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.

Trên trán nổi lên từng cọng gân xanh vì tức giận, Phạm Lao đã sớm không có kiên nhẫn, bàn tay lập tức mạnh mẽ huy động, cấp tốc phục hồi lại từng tia huyết sắc năng lượng ở quanh thân, trong giây lát ùn ùn áp đảo quét đến, tiếng xé gió bén nhọn, âm thanh xuy xuy không ngừng.

Tia huyết sắc năng lượng kéo đến làm nghiêng trời lệch đất, bọn chúng bắt đầu ngưng tụ trên bầu trời thành một đám mây màu đỏ khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ập xuống đám người bên dưới.

“ Các ngươi chịu chết đi”. Khóe miệng hiện lên một chút oán độc, Phạm Lao cười một tiếng âm lãnh, cánh tay mạnh mẽ phất một cái, đem từng đoàn huyết vân mang theo lực lượng khủng bố đánh xuống.

Ở phía dưới trong mắt đám người của đoàn xe đã tràn ngập một màu đỏ thẫm, cả người liền run lên nhè nhẹ.

Chỉ có mỹ phụ cùng Xa Thiết ánh mắt vẫn kiên định không có chút nào thay đổi, đấu khí một lần nữa đem số đầu khí còn lại bộc phát ra chuẩn bị ngăn cản công kích.

“ Rầm”. Ngay lúc này, bỗng dưng một tiếng gỗ vỡ nát vang lên, tất cả mọi người nơi đây chỉ thấy một bóng đen lao thẳng vào đám huyết vân kia.

Không lâu sau, một luồng hắc sắc năng lượng vô cùng âm hàn bùng phát từ bên trong đám huyết vân đem nó phá nát.

Đột ngột phát sinh sự tình khiến cho đám người Phạm Lao không tin được vào mắt mình, chưa kịp phản ứng thì một bàn tay màu đen kịp đã chụp thẳng vào mặt của tên Phạm Lao, làm hắn trở nên kinh hoảng.

Cánh tay màu đen vun mạnh một cái, Phạm Lao tưởng như cơ thể mình nhẹ như bay mà bị ném mạnh xuống đám thuộc hạ của hắn đang đứng bên dưới.

“ Đùng” Thân thể đâm thẳng vào đám thuộc hạ khiến cho bọn hắn chịu một lực không hề nhẹ mà nằm bẹp dí xuống mặt đất.

Trong khi bốn tên Đấu Vương còn đang không biết chuyện gì xảy ra thì trước mặt bọn hắn, hắc bào nhân đem đấu khí hắc ám quỷ dị kia hóa thành bốn cái mũi tên nhọn hoắc mang theo kinh khủng năng lượng.

“ Phốc”. Trong ánh mắt kinh hoàng của bốn người, mũi tên màu đen kia trực tiếp phóng thẳng vào giữa trán bọn hắn, ánh mắt trong một thoáng mở to xong từ từ mờ dần rồi không còn thấy gì nữa.

Trên không, vốn đang có bốn đôi cánh màu đỏ đang lơ lửng trong đêm tối bỗng nhiên tắt hẳn như ngọn lửa đèn dầu bị gió thổi đi mất, theo sau chỉ còn nghe được bốn tiếng “ bịch” rớt ở trên mặt đất.

Bạn đang đọc Đấu phá ta từng bước đến đỉnh phong sáng tác bởi NTN3527
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NTN3527
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.