Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Có Tư Cách Chạm Vào!( Thượng )

1483 chữ

Bóng trắng nhỏ lướt nhanh đến đỉnh núi, rồi nhẹ nhàng lao vào lòng Thiên Khiển. Hào quang tán đi, từ đó hiện ra một tiểu hồ ly xinh đẹp, song hai má tiểu hồ ly lúc này nổi lên hai cục tròn tròn, nét mặt lại có chút cau có khó chịu.

“Thạch ca ca!” Tiểu Bạch há miệng lè lưỡi, nhả ra hai viên ngọc đỏ màu huyết dụ, bên trên còn lưu lại chút nước miếng của nàng, ngúng nguẩy nói,”Thứ này ăn không có ngon a!” “Thứ này không hợp với muội, dĩ nhiên là không ngon rồi!” Không hay biết về việc Lăng Tuyết đang há hốc mồm ngạc nhiên khi nghe thấy Tiểu Bạch lên tiếng nói chuyện, Thiên Khiển vỗ về nhè nhẹ cái đầu tròn đầy lông mượt của Tiểu Bạch, sủng ái nói,”Sao rồi, mời được không?” “Được ạ!” Tiểu Bạch gật đầu ‘ừm’ một cái, thanh âm ngọt ngào cao vút như kể công,”Có gia gia còn khen Tiểu Bạch đáng yêu, giúp Tiểu Bạch mà không lấy thù lao a!” “Ừ, Tiểu Bạch đáng yêu nhất!” Thiên Khiển cười nói.

Tiểu Bạch đáng yêu, song lại dẫn đến một cảnh tượng khôi hài phía bên dưới...

Lâm Sĩ Hoằng đưa tay bắt được không khí! Đây có lẽ là câu truyện khôi hài sẽ được lưu truyền khắp trong ngoài Hải Nộ thành sau ngày hôm nay. Triệt để trở mặt bức huynh đệ giao nộp Hỏa diệm châu, rồi bản thân đến cuối cùng vẫn hoàn tay trắng. Không chỉ có bọn Lăng Thống, Vương Tấn... mà ngay cả kẻ bị cướp đoạt Hỏa diệm châu là Lâm Chiến cũng thấy có chút hả hê, trong lòng kẻ nào cũng xuất hiện một suy nghĩ tương tự nhau kiểu:

‘Đồ không phải của ta, ngươi cũng không có tư cách cầm!’

Còn Lâm Sĩ Hoằng, lần này hắn triệt để mất mặt. Đồ vật đến tay còn bị kẻ khác cướp đoạt, lại có vẻ như chính là trò của đôi cẩu nam nữ trên kia. Thứ khí thế Đấu Linh lạnh lẽo kia vừa mới thu lại, trong chớp mắt lại bùng nổ, ánh mắt muốn giết người lại nhìn chòng chọc vào Thiên Khiển và Lăng Tuyết.

“Đại thiếu gia!” Gã Đấu Linh hộ vệ họ Mông thấy hắn có ý định động thủ, vội vã nhắc nhở,”Tình hình hiện tại không có lợi cho chúng ta!” “Vậy không lẽ để đôi cẩu nam nữ đó biến ta thành trò hề sao?” Lâm Sĩ Hoằng rít lên.

Bỏ ngoài tai lời nhắc nhở vô nghĩa kia, Lâm Sĩ Hoằng hóa thành một đạo ngân quang, như thiểm điện lướt về phía đỉnh núi, bộc phát một thứ uy thế sắc lẹm, tưởng chừng như có thể cắt nát mọi thứ cản đường nó.

Hắn là ai? Là thiên kiêu chi tử của Lâm gia, là ác bá đại thiếu gia của Hải Nộ thành. Kẻ dám động chạm vào sự tôn nghiêm của hắn, kẻ đó tất phải chết!

Hai tay kết thủ ấn, năng lượng ngân sắc tích tụ lại thành hai đầu ngân long hung mãnh dữ tợn trên hai quyền đầu, há miệng rít hống như thực sự tồn tại linh tính, nhắm thẳng đến phía trước mặt kia nhe nanh múa vuốt.

Do tốc độ di chuyển quá nhanh, khiến mọi sự trong mắt Lâm Sĩ Hoằng đều chỉ là bóng dáng mờ nhạt không rõ ràng, song hắn nhìn được phía trước mặt hắn, có một thân ảnh đứng dậy.

‘Để xem ta đập nát cái mai rùa của ngươi trong bao lâu!’

]

Hắn cao hứng nghĩ, thực sự rất muốn thử xem cái mai rùa mà đám phế vật kia thúc thủ vô sách cứng rắn tới mức độ nào, xem có chịu được một quyền đấu kỹ Huyền giai cao cấp của hắn không.

Nhưng, hình như kẻ đó không có vẻ gì là muốn tạo hàng phòng ngự, chỉ đứng nghênh ngang chờ hắn xông tới.

“Ha ha!” Hắn điên cuồng cười lớn, thầm nghĩ kẻ này bị ngu rồi!”Khắp trăm dặm Hải Nộ thành, chưa có một kẻ nào dưới Đấu Vương dám công khai chịu được một quyền này của ta! Chịu chết đi, tiểu tử!”

“LONG HOÀNG QUYỀN!” “Crack!”

Một tiếng động lạ lùng, nghe có vẻ giòn rụm vang lên ở nơi va chạm của ngân sắc năng lượng.

Toàn trường bên dưới ngẩn ra một hồi, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Dưới thế đến như lôi đình của Lâm Sĩ Hoằng, tưởng chừng như có bị chặn lại bởi bức tường cát thì cũng sẽ là một cảnh tượng khủng bố đáng để chiêm ngưỡng... Nhưng kết quả lại không có lấy một tiếng nổ lớn, một cơn ba động năng lượng khủng khiếp giữa luồng năng lượng và bức tường cát như bọn chúng tưởng tượng.

Vài phân thời gian sau, bọn chúng thấy có một bóng đen từ đỉnh núi đang rơi rất nhanh xuống dưới, như thượng thiên tinh vẫn hạ phàm.

“Lâm Sĩ Hoằng?”

Lại một phân thời gian sau đó, bọn chúng đã kinh hãi nhận ra bóng đen đó là ai.

“Thiếu gia!” Gã Đấu Linh hộ vệ họ Mông của Lâm Sĩ Hoằng cũng hoảng sợ không ngớt, vội vã phi thân lao đến đỡ lấy Lâm Sĩ Hoằng, song do lực rơi quá lớn, khiến hắn cũng bị cuốn theo đến mức đâm mạnh vào nền đất đá nham thạch, tạo thành một cái huyệt sâu hoắm, bụi cát bay mù mịt.

Toàn trường im lặng chờ đợi, xen lẫn một chút kinh hãi khi gần như mường tượng ra được chuyện gì vừa xảy ra... cho đến một hồi lâu sau, khi hai thân ảnh te tua thảm hại từ từ lết ra khỏi miệng huyệt, gã hộ vệ thì không nói rồi, song còn Lâm Sĩ Hoằng, vẻ tuấn dật của hắn gần như biến dạng hoàn toàn khi hàm dưới gần như bị bóp méo, lại lệch ra khỏi khoang miệng một khoảng, răng lợi be bét máu, còn không biết có còn đủ số răng hay không nữa.

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng toàn bộ những kẻ trông thấy cảnh tượng này...

Một chiêu!

Rõ ràng! Lâm Sĩ Hoằng, một chiêu mà bại! Còn là thảm bại nữa!

Dẫu trong lòng bọn chúng, kẻ nào cũng muốn Lâm Sĩ Hoằng bị dạy dỗ một bài học, song cách dạy dỗ này dường như quá bưu hãn a, trực tiếp đánh tan Đấu khí, còn hung hăng đánh cho một Nhị tinh Đấu Linh biến thành dạng vậy, quyền đầu đó hung hăng tới cỡ nào?

Cái này không khiến bọn chúng thỏa mãn, mà là sợ hãi! Lăng Tuyết từ khi nào có một người hộ vệ biến thái đến vậy? Lão già Lăng Thiên đó còn khuyến khích bọn hắn đến rước con tiện nhân đó về, chẳng phải bảo bọn hắn đi tìm chết sao?

Kẻ có não hơn thì nghĩ, nếu như ban nãy không có vụ tranh đoạt Hỏa diệm châu, thì hợp sức của toàn bộ cường giả đứng đây, tiểu tử kia dù có là Đấu Vương cũng không chống cự lâu được... Đến lúc đấy, không chỉ Hỏa diệm châu, mà ngay cả Lăng Tuyết cùng đấu kỹ tu tập của tiểu tử kia sẽ đều thuộc về bọn chúng.

Nhưng... trên đời không có hai từ nếu như a!

“Oa...oa...áng...” Lâm Sĩ Hoằng gào loạn lên, song không một ai hiểu hắn muốn nói gì. Quần áo tả tơi, hàm dưới nhễu máu, chảy đỏ cả một khoảng đất bên dưới, thảm thương đến mức không một ai nhận ra hắn từng có một vẻ ngoài yêu dị tuấn dật nữa, chỉ giống như một con chó giãy chết thôi.

‘Chó sủa nghe thật hay!’ Lăng Thống cười thầm trong bụng. Chứng kiến thảm trạng của Lâm Sĩ Hoằng, trong lòng hắn trừ ra một chút sợ hãi, song bản chất vui sướng khi thấy người khác gặp nạn vẫn chẳng hề thay đổi.

Lâm Sĩ Hoằng ban nãy còn lớn tiếng thách thức hắn, giờ thì sao? Con chó đó đáng lẽ còn phải quỳ xuống cảm ơn hắn là không có lợi dụng cơ hội mà thả đá xuống giếng mới đúng. Dù sao thì hắn cũng là người có tấm lòng rộng rãi mà!

Vả lại... không cần đến hắn phải ra tay...

Hắn biết rõ, có một số kẻ không có “tốt bụng” được như hắn!

“Đại thiếu gia!” Gã Đấu Linh hộ vệ họ Mông để ý thấy nét mặt của Lăng Thống liền có chút hoài nghi, vội vã quát lớn cảnh báo cho Lâm Sĩ Hoằng.

Nhưng, đã không còn kịp nữa rồi!

Bạn đang đọc Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa của Sithacrez
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.