Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Văn

1529 chữ

Buổi chiều tại học viện, một quảng trường tương đối rộng rãi dùng để thi đấu, các học viên khác còn chưa có thời gian rãnh rỗi để tới nơi này, ba người Mặc Vũ, Lạc Thanh Thanh và Trần Khải đúng hẹn xuất hiện.

Quá trình huấn luyện cũng không có lập tức bắt đầu, ngược lại một màn luận bàn cơ bản trước tiên để đánh giá sẽ diễn ra.

“Vậy trận đầu là tớ với Trần Khải đi” Mặc Vũ bước về phía trước, quan sát địa thế xung quanh, tính toán vận dụng nơi này thế nào để chiến đấu.

Trần Khải ngược lại không có quan tâm nhiều đến thế, cậu chỉ cần tập trung vào Mặc Vũ, và chuẩn bị tiến vào trạng thái nghiêm túc nhất có thể của mình.

“Ừm, hai người trước tiên đấu với nhau đi” Lạc Thanh Thanh gật đầu, khoanh tay đứng ở một bên theo dõi.

Hệ khống chế luôn có một ưu thế nhất định khi đấu với hệ cường công, Trần Khải tỷ lệ thắng không quá cao.

Ít nhất là từ bề ngoài và những gì từ năm trước thể hiện, Trần Khải còn rất lâu mới có thể tổn thương được Mặc Vũ

“Cẩn thận đấy” Trần Khải hít một hơi sâu, thở ra, nghiêm túc nói.

“Cứ tới đi” Mặc Vũ tự tin trả lời, đồng thời trên tay xuất hiện một thanh Nguyệt Đao, xoay chuyển cán đao và mỉm cười nhìn Trần Khải.

Lưỡi đao đó cho Trần Khải một cảm giác không quá đáng sợ, bình thường hơn những gì Trần Khải dự kiến.

Từ bản năng dã thú, Trần Khải không cảm thấy nguy hiểm đến từ Mặc Vũ, nhưng có thứ gì đó vẫn luôn mách bảo cậu không nên tùy tiện tin tưởng bề ngoài của đối phương.

Nói sao thì nói, chỉ là một trận đấu mà thôi, cậu có nên dùng toàn lực hay không…

‘Huh?’

Chỉ trong một khoảnh khắc do dự, Trần Khải giật mình phát hiện sự vô hại của Mặc Vũ biến mất.

Vội vàng triệu hồi võ hồn bật lùi về sau né tránh, bàn tay hóa trảo hùng đánh về phía trước.

“Huyết Văn!”

Cơ thể được phủ bởi một lớp hoa văn đỏ rực, trên đầu mọc lên tai gấu, cơ bắp bành trướng và đôi mắt như thể muốn nổ tung ra.

Con ngươi co giật, và nổi giận há miệng nhào tới cắn xé!

Bản năng sinh tồn yêu cầu Trần Khải phải dùng toàn sức, cơ thể vồ mạnh đập nát một mảnh đất trống.

“GRUHHHH”

Trần Khải không phát hiện được con mồi, ánh mắt liên chuyển về phía sau, không hề do dự phóng tới.

Hai tay hóa thành hợp kim trảo bóp nát kẻ thù, nhưng một lần nữa bị né tránh, cái cổ vươn tới cắn mạnh.

“Uây… Hung dữ vậy” Mặc Vũ có chút bất ngờ khi Trần Khải dùng hàm răng cắn lấy lưỡi đao của cô.

Nếu đây là tình huống thông thường, Mặc Vũ đã sớm dùng Cắt đứt không gian để chém bay đầu đối thủ.

Nhưng để lộ quá nhiều năng lực cũng không tốt, Trần Khải cũng không phải một đối tượng nguy hiểm quá mức.

So với Tế Lâm, đối phương có một sự thị huyết thiếu kiểm soát, mạnh mẽ và tràn đầy dã tính có lẽ là ưu điểm của đối phương, nhưng đồng thời cũng là nhược điểm.

Nếu là Tế Lâm thì đối phương sẽ không tùy tiện chiến đấu như vậy, bất quá sức chiến đấu này cũng không phải Hồn sư bình thường có thể đạt tới.

“Cút đi!”

Lưỡi đao biến mất, hàm răng của Trần Khải cắn chặt vào hư không, con ngươi lần nữa trợn lên và lần nữa công kích

Cánh tay như thể lưỡi thép chém tới, nhưng đòn đánh thiếu tinh tế đấy hoàn toàn không chạm được vào một cọng tóc của Mặc Vũ.

Ngược lại để lộ điểm yếu của đối phương trước mặt cô, bàn chân tung cước đạp một cú lên cằm của Trần Khải, đối phương không biết đau định lần nữa xông tới.

“Thương tổn là có giới hạn, tinh thần có thể bỏ mặc, nhưng giới hạn là giới hạn” Mặc Vũ sâu sắc nhận ra chân lý này qua các trận đấu sinh tử.

Niềm tin có thể khiến cơ thể bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của cơ thể, nhưng vượt ra khỏi điều đó cần trả một cái giá rất lớn, và sự vượt khỏi đấy cũng có giới hạn.

Trước khi Trần Khải kịp tung ra đòn công thì Mặc Vũ đá uống cong cơ thể, bắp lấy cổ của đối phương quăng mạnh xuống đất.

Lưỡi đao cũng một lần nữa chém tới, chặn đứng phản kháng của Trần Khải, từ phía Nguyệt Đao như biến thành một vòng sáng sắc bén.

Bản năng đánh lừa đối phương, khiến cho Trần Khải phải xoay người lại, lý trí đánh lừa cơ thể, khiến cho cậu nhóc bị dẫm mạnh xuống mặt đất.

Đặt bàn tay lên đầu của Trần Khải, Mặc Vũ mỉm cười nói

“Bình tĩnh lại đi, nếu không thì….”

ẦM!!!

Huyết Văn hồn kỹ của Trần Khải không phải đơn giản dừng lại, đối phương lần nữa bộc lộ sức mạnh hoang dã của mình.

Đấy là thành quả của đợt huấn luyện kỳ hè, hồn lực tăng cao, đã đạt tới cấp 14, quan trọng nhất vẫn là kỹ năng chiến đấu.

Nhưng so sánh ra thì Mặc Vũ vẫn có thể dễ dàng đánh bại đối phương, không gian năng lực phạm vi khống chế rất rộng.

Coi như Trần Khải có nổi điên hơn nữa, nếu không có sức mạnh đủ lớn để vượt ra khỏi khống chế, hoặc có các hồn kỹ đa dạng hơn để tập kích thì cho dù có đấu một trăm lần thì Trần Khải cũng thắng không nổi.

Bàn tay nhấn mạnh đầu của Trần Khải xuống, cô vừa dùng Bóp méo không gian để xoay đối phương lại, mượn lực của chính cậu ta dộng mạnh xuống mặt đất.

Có hơi tàn ác một chút, nhưng đối đầu với loại Hồn kỹ đánh mất lý trí này không nghiêm túc là không được.

Mất khoảng nửa tiếng sau thì Trần Khải mới tỉnh dậy, trên đầu được băng bó kín mít

“Huh?... Không ổn rồi, đau đau đau…” Trần Khải nhức nhối nhăn nhó nằm xuống, khóc không ra nước mắt.

Cậu còn nhớ rõ trận đấu với Mặc Vũ, thua hoàn toàn, không có bất kỳ lực chống trả.

Đây là thực lực thật sự của Mặc Vũ sao? Năng lực của đối phương là thứ gì vậy, hơn hết là kinh nghiệm chiến đấu đó hoàn toàn vượt xa cậu.

“Tỉnh rồi” Lạc Thanh Thanh ngồi uống trà nhàn nhã hỏi

“Đây là?” Trần Khải bối rối hỏi thăm, đang định tìm hình bóng của Mặc Vũ

Đúng lúc này cô cũng vừa trở về, trên tay mang theo một ít đồ ăn từ căn tin đặt xuống nói

“Đây là phòng y tế của học viện, nghỉ ngơi chút đi, lúc nãy tớ có đánh hơi quá sức, bất quá ở trong trạng thái đó cũng không thể làm gì khác được” Mặc Vũ trả lời, có chút tò mò nhìn Trần Khải.

Bị nhìn như vậy Trần Khải cũng không thoải mái lắm, hơi xấu hổ nói

“Đấy là Huyết Văn, hồn kỹ của tớ, nếu dự định hợp tác thì cũng cần biết rõ về thứ này, khác với gia đình thông thường, nhà tớ thường lựa chọn việc giữ nguyên bản tính dã thú trong hồn ký để khuếch trương sức mạnh tối đa của thú hình” Trần Khải trả lời.

Trong số các hồn thú dã thú, thì Bạch Hổ hồn thú của nhà công tước có lẽ là võ hồn nổi tiếng nhất, Khải Hoàng sở hữu võ hồn Hắc Hổ.

Thiệt Liệt Sư của Tế Lâm cũng đi theo hướng giữ vững lý trí của loài người, và chiến đấu một cách khôn ngoan.

Nhưng Trần Khải chọn hướng ngược lại, cậu ta đánh mất lý trí của mình trong thời gian ngắn để có được sức mạnh gấp bội.

Nếu ở một trận đấu 1 VS 1, thì Trần Khải tuyệt đối là đối tượng dễ giải quyết nhất.

“Bất quá nếu ở trong một trận đấu nhóm, có hai hệ khống chế hồn sư ở kế bên, sức mạnh của tớ chắc hẳn là một lựa chọn không tồi đúng chứ?” Trần Khải hiểu rõ ưu thế của mình ở đâu.

Một sức mạnh vượt trội mất kiểm soát, đặt ở trong đoàn đội, nếu như đồng bạn không đủ mạnh thì sức mạnh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Ngược lại, nếu Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh có thể tận dụng sức mạnh này, thì giá trị của Trần Khải tuyệt đối sẽ bay vọt lên mức độ đáng kinh ngạc.

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.