Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học viện Hoàng Gia Đấu Linh (4)

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Ngay sau khi học viện Hoàng Gia Đấu Linh nhận thua, Khiên Nguyên lập tức được mang xuống, tình trạng này của anh thật sự không dám khen tăng, bên đối thủ chỉ cho ra toàn thành viên dự bị, nhưng lại mạnh đến bất ngờ.

Trận đấu buổi sáng đội trưởng của Đấu Linh hiện tại vẫn đang bị thương, nếu không thì lúc chiều đã có tới hai cái Hồn Đế tham dự.

Người ra sân tiếp theo là một cô nàng tầm chừng hai mươi tuổi, là hệ mẫn công chiến hồn sư Hồn Đế buổi sáng, đối phương năng lực tương đối thích hợp tập kích và áp sát.

Là cái Hồn Đế duy nhất xuất hiện tại buổi chiều, chỉ cần đánh bại đối phương thì Học viện Sử Lai Khắc sẽ tiến vào bát cường!

“Học viện Hoàng Gia Đấu Linh, Hàm Linh Nhi!”

Giới thiệu chính mình xong, biểu cảm của cô cực kỳ cẩn thận nhìn về phía Hắc Chí Tôn, đối đầu với Cường công chiến hồn sư, Hàm Linh Nhi tương đối có tự tin.

Nếu như Hắc Chí Tôn có người bảo hộ, để cậu đối mặt với một cái Mẫn công cấp cao, đúng là gây khó xử cho Hắc Chí Tôn.

Sợ rằng cậu chưa làm được gì thì đã bị đối phương quẳng ra bên ngoài sân thi đấu rồi

“Học viện Sử Lai Khắc, Hắc Chí Tôn”

Một lần nữa tự giới thiệu, hai bên nhìn nhau chằm chằm, võ hồn của Hàm Linh Nhi là một dạng dòng mèo võ hồn, có phần giống với U Minh Linh Miêu của Chu Lộ.

Nhưng biểu hiện bên ngoài lại là một màu tím huyền ảo, có phần không quá rõ ràng, lại thêm chút mơ hồ khi tập trung nhìn vào người cô.

Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, lập tức Hàm Linh Nhi thoắt cái biến mất, không hề do dự dùng toàn lực đuổi tới sau cổ của Hắc Chí Tôn tấn công.

Với đôi chân thon dài, hầu như hệ Mẫn công chiến hồn sư đều dùng chân mình làm vũ khí tấn công, và đúng là đôi chân này rất đáng sợ

Sáu vòng hồn hoàn hiện ra sau lưng, Hàm Linh Nhi lập tức đâm xuống

KÉTTTT!!

Một tấm khiên màu đen được tạo nên từ bụi sắt ở trận trước cản lại đối thủ, bởi vì Đường Vũ và Khiên Nguyên đánh với nhau một thời gian dài, cho nên khắp nơi sân đấu đều là kim loại.

Nơi này không khác gì thiên đường chiến đấu cho Hắc Chí Tôn, tốc độ của đối phương đúng là nhanh đấy… nhưng so với tốc độ truyền thông tin của điện thì vẫn chậm hơn một chút.

“Hừ!” Hồn hoàn đầu tiên phát sáng, Hàm Linh Nhi dứt khoát xoay người đáp xuống, đang định lần hai tấn công.

Đột nhiên Hắc Chí Tôn biến mất, ở sau lưng? Không! Mạn sườn bên trái, bàn chân của Hắc Chí Tôn vung lên.

Kèm theo đó là bụi sắt làm cho cú đá này giống như một lưỡi dao sắc bén, tốc độ của Hàm Linh Nhi vẫn cao lắm, cho nên cô kịp thời né ra.

“Hồn kỹ thứ nhất! Lôi Chấn!”

Một lần nữa dùng tới Tử Lôi Long Chùy, cây búa đánh xuống mặt đất, trật ra khỏi Hàm Linh Nhi.

Đối phương thành công lùi lại và né tránh, vừa rồi hồn hoàn thứ hai phát sáng, kế tiếp đối phương nhảy lên cây búa của Hắc Chí Tôn, vung cước đá.

‘Nhanh đấy…’

XOẸT!

Lập tức bị đá trúng, bất quá không có bị thương quá nặng, đơn giản là vì Hắc Chí Tôn lựa chọn tự mình rời đi.

Nhìn thấy rớt dưới mặt đấy mấy món đồ, Hàm Linh Nhi vội vàng né ra, là Hồn Đạo Bom, mấy đứa nhỏ này sử dụng thứ này không tiếc tiền sao?

Bên phía đối diện, Hắc Chí Tôn dùng Điện từ chân không kéo bản thân rời đi, sau đấy kích hoạt Phòng ngự hộ tráo, bảo vệ cho chính mình.

“Lôi Pháo!” Một tay chạm đất làm trụ chống cho cả cơ thể, tiếp đến hồn hoàn thứ ba phát sáng, một cây búa lập tức đập mạnh tới.

Né tránh được Hồn Đạo Bom xong Hàm Linh Nhi lập tức rơi vào trạng thái trên không, lần nữa bỏ trốn là không được!

Thay vì kích hoạt hồn kỹ vạn năm, đối phương dùng Tuyệt đối hộ tráo, kéo dài trong thời gian một giây.

Vừa vặn đủ để cản lại Lôi Pháo, kế tiếp lần nữa lẫn trốn.

Tốc độ chiến đấu của hai người quá nhanh, hồn hoàn thứ năm của Hàm Linh Nhi sáng lên, tầm nhìn của Hắc Chí Tôn bị mê hoặc.

“Huyễn Miêu Thị Giác!” Vạn năm hồn kỹ chính là vạn năm hồn kỹ, dù đã ở trong trạng thái đề phòng, Hắc Chí Tôn vẫn là bị dính chiêu.

Kế tiếp hồn kỹ thứ sáu phóng ra, một cái Hồn Đế mà phải lợi dụng nhiều hồn kỹ đến vậy để đấu với Hắc Chí Tôn, cô cũng cảm thấy biệt khuất, nhưng mà đối phương cũng quá hung dữ rồi.

Đột nhiên Hắc Chí Tôn lập tức vung búa đập mạnh, nhịn đau phun ra một ngụm máu, cậu vừa sử dụng hồn lực quá nhiều.

Lập tức thật nhiều Tử Lôi Long Chùy bay lên, đây mới là chân chính hồn kỹ thứ ba, Liên Hoàn Định Châm.

Trước giờ vẫn thể hiện uy lực của Lôi Pháo, rất nhiều người đã định hình kỹ năng này theo hướng mà Hắc Chí Tôn mong muốn

Đột nhiên có mười mấy cái Tử Lôi Long Chùy xuất hiện, Hàm Linh Nhi đã phóng đao thì không thể lùi lại, trực tiếp va chạm.

Nhưng ngay khi cô nhìn thấy Hắc Chí Tôn, Hàm Linh Nhi chợt cảm giác ớn lạnh, đối phương… đây là nhắm mắt!

Nhắm lại tầm mắt liền triệt tiêu đi ảnh hưởng của Huyễn Miêu Thị Giác, ở trong trạng thái mọi thứ không thấy, liền cứ như vậy lợi hại?

“Trận này ta thắng!” Hàm Linh Nhi mặc dù trong lòng cảm thấy run sợ, nhưng động tác không chậm.

Hồn kỹ của Hắc Chí Tôn có mạnh mấy thì đây chỉ là hồn kỹ ngàn năm của một cái Hồn Tôn mà thôi.

Đúng như Hàm Linh Nhi dự đoán, cô hoàn toàn có thể đạp bay đi Liên Hoàn Định Châm của Hắc Chí Tôn.

Bất quá lúc cô định đạp bay Hắc Chí Tôn thì đứa nhỏ này lập tức hét lớn

“Chịu thua, trọng tài mau cứu!” Hắc Chí Tôn rất quyết đoán rời sân, Trọng tài lập tức phóng tới kéo lấy Hắc Chí Tôn ra.

Cứ như vậy thằng nhóc không có bao nhiêu bị thương liền rời khỏi sân đấu, để cho hồn kỹ vạn năm của Hàm Linh Nhi đạp vào tấm chắn của Trọng tài.

‘Con mẹ nó!!!!’ Hàm Linh Nhi vốn không phải người nói nhiều, nhưng cô vẫn là tức đến không chịu được.

Làm hại hồn lực của cô nhiều như vậy, còn không chịu để cho cô đánh một trận? Tên khốn này, cần phải băm thịt!

Mọi người ngạc nhiên nhìn Hắc Chí Tôn, đứa nhỏ này bỏ cuộc sớm hơn bọn họ nghĩ, mặc dù điều này là rất hiển nhiên.

Một cái Hồn Tôn đi đánh bại Hồn Đế nghe thật sự viễn vong, nhưng mọi người không tự giác lại quên đi thực lực hiện tại của Hắc Chí Tôn.

Hoắc Vũ Hạo vốn nghĩ rằng mình đã là một cái thiên tài độc nhất, nhưng càng nhìn thấy nhóm Mặc Vân lên sân, cậu càng cảm thấy mình ngu xuẩn tới mức nào.

Thực lực này.. nếu như không có Thiên Mộng ca và Băng Đế tỷ, cậu đã sớm bị cho ăn hành từ đời nào rồi

Nỗ lực.. cần phải nỗ lực!

Hoắc Vũ Hạo tự nhủ với mình.

Đồng thời trong khi đó, Hắc Chí Tôn lại cực kỳ thả lỏng quay về ngồi, cười nói

“Tiểu Vân, lên chơi, gia nhập cho đủ con số nào!” Hắc Chí Tôn đối với Mặc Vân nói.

Dù sao sự kiện đấu xếp hạng cũng không yêu cầu quá nhiều, miễn là có tham dự và thành công giúp nhóm thăng cấp liền có thể nhận thưởng.

Cậu có nỗ lực cũng không được gì nhiều, đối phương là Hồn Đế, cậu là Hồn Tôn, muốn làm đối phương trọng thương cần phải tốn giá không nhỏ.

Không đáng liều mạng a!

“Tốt, vậy đến lượt tớ rồi!” Mặc Vân gật đầu, kế tiếp đứng dậy ưỡn người vươn vai rồi bước lên sân đấu.

Mọi người đổ dồn tầm mắt về phía Mặc Vân, đứa nhỏ đáng sợ nhất… lên rồi!

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục Người Chơi! sáng tác bởi VioletFlower98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VioletFlower98
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 234

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.