Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì Sao Lại Bán Trà Sữa?

Phiên bản Dịch · 1961 chữ

**Vì Sao Lại Bán Trà Sữa?

Dịch: w8haa**

Lúc này Đường Tam mới hoàn toàn bừng tỉnh, hắn cảm thấy kinh ngạc một chút, những gã Yêu Quái này vậy mà thật sự tuân thủ luật lệ? Nhưng lúc này, trong nội tâm của hắn lại càng suy nghĩ nhiều hơn nữa, phải làm thế nào để có thể tiếp cận Mỹ công tử gần hơn một chút nữa. Rất nhanh, Đường Tam tiến lên vài bước, đi tới trước cửa hàng, nhìn Mỹ công tử đang đứng ở sau quầy nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn, mọi cảm xúc vừa được dồn nén xuống lại tiếp tục muốn trào dâng.

"Ngươi muốn uống gì?" Mỹ công tử hỏi, âm thanh bình thản.

Đường Tam có chút cà lăm mà nói: "Ta, ta muốn, hai chén, hai chén trà sữa."

"Uhm, hai đồng Yêu tệ." Mỹ công tử cầm lấy hai chén trà sữa, lấy một cái tui bọc lại rồi đưa cho hắn.

Đường Tam đưa hai đồng Yêu tệ cho nàng, Mỹ công tử lại chỉ vào một cái khay trước mặt đường tam, bên trong khay đều là Yêu tệ.

Đường Tam giờ mới hiểu ra, nàng không muốn trực tiếp lấy tay cầm tiền. Không biết vì sao, hắn bỗng có cảm giác mừng rỡ, trên mặt lộ ra nét tươi cười. Sau đó đặt Yêu tệ trong tay vào trong cái khay kia, sau đó nhận lấy túi trà sữa.

"Đi nhanh lên." Mỹ công tử nhìn hắn rồi nói ra.

Đường Tam không nghĩ ngợi gì, lập tức thốt ra: "Ngươi tại sao phải đi bán trà sữa?"

Mỹ công tử bỗng dưng bị hắn hỏi một câu bất ngờ nên trở nên sững sờ, nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh không khỏi "Phụt" một tiếng, nở nụ cười lớn: "Còn có người hỏi ngu như vậy sao? Bán trà sữa đương nhiên là vì kiếm tiền rồi! Kiếm tiền đương nhiên là bởi vì thiếu tiền đó!"

Mỹ công tử dường như không hề nghe nhân viên cửa hàng nói gì, nhìn Đường Tam, nói: "Kiếm tiền nuôi gia đình ."

"À, à."

"Mua xong rồi còn không đi?" Âm thanh trầm thấp bực bội từ phía sau lưng hắn vang đến.

Đường Tam quay đầu nhìn thoáng qua Hào Trư Yêu, quay người rời đi. Đi được vài bước, hắn nhịn không được quay đầu nhìn Mỹ công tử một lần nữa.

Hắn nhìn thấy Mỹ công tử đang nhăn mày, sau đó phất phất tay với hắn, ý bảo hắn đi nhanh lên. Hắn còn chú ý thấy, lúc Mỹ công tử lấy trà sữa đưa cho tên Hào Trư Yêu kia, tốc độ rõ ràng chậm hơn lúc đưa trà sữa cho hắn.

Nàng là đang quan tâm ta, sợ ta chịu thiệt sao? Nàng sợ tên Hào Trư Yêu kia sau khi mua xong trà sữa sẽ đến gây sự với ta?

Đường Tam trong lòng trở nên ấm áp, có lẽ là bởi vì quá để ý đến nàng, cho nên hắn mới trở nên mẫn cảm như vậy.

Hắn trở lại bên dưới cây đại thụ, đem một ly trà sữa đưa cho Vũ Băng Kỷ.

Vũ Băng Kỷ cảm thấy kinh ngạc, cầm lấy ly trà sữa hỏi: "Đây là cái gì?"

"Trà sữa." Đường Tam chỉ chỉ về tiệm trà sữa Mỹ công tử ở nơi xa, ánh mắt một lần nữa tập trung về phía người đang bận rộn ở nơi xa kia.

"À, có phải hay không nên đi tiếp rồi?" Vũ Băng Kỷ hỏi.

"Uhm, đi thôi." Đường Tam không muốn mang đến bất cứ phiền phức gì cho Mỹ công tử, ánh mắt chăm chú nhìn về phía nàng một lần nữa, sau đó cùng Vũ Băng Kỷ đang cầm ly trà sữa rời đi.

Trà sữa cũng không hề quá ngọt, mang theo mùi sữa thoang thoảng, trong ly vẫn còn khá ấm.

Đường Tam và Vũ Băng Kỷ ở bên cạnh vừa uống vừa đi về phía trước. Ánh mắt hai người đều có một chút mờ mịt.

Đi được một lát, Đường Tam đột nhiên phát hiện, hình như mình đi lộn đường rồi. Hắn lập tức chỉnh lại phương hướng, đi về phía chỗ ở của Quỷ Quỷ. Thật ra thì từ chỗ này đi đến chỗ ở của Quỷ Quỷ cũng khá xa, nhưng vì đã nói với Quan Long Giang, cho nên không thể không đi một chuyến.

Chẳng qua là dọc theo con đường này, trong đầu của hắn toàn là hình ảnh của người kia. Nếu mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh nàng thì thật là tốt!

Quán trọ của Quỷ Quỷ vẫn như bình thường. Khi Đường Tam đến nơi của nàng, trời cũng đã tối. Quỷ Quỷ nhìn thấy Đường Tam và Vũ Băng Kỷ cũng vô cùng bất ngờ.

"Sao ngươi lại tới đây? Đây là ai?"

"Đây là bạn tốt của ta." Đường Tam vội vàng giới thiệu. Ở bên ngoài, hắn không có xưng hô gọi Vũ Băng Kỷ là Đại sư huynh.

Vũ Băng Kỷ lúc này đã phục hồi tinh thần, lúc này hắn thần thái sáng láng, chắc hẳn là lúc nãy suy tư đã đạt được một thứ gì đó.

"Chào dì, ta là Vũ Băng Kỷ, cùng một chỗ với Tiểu Đường ở thị trấn nhỏ của Học Viện Gia Lý ở bên kia." Vũ Băng Kỷ nói ra.

Quỷ Quỷ lập tức hiểu ra mọi chuyện, mỉm cười nói: "Mau vào đi, vào trong rồi hãy nói."

Nàng dẫn hai ngươi vào một căn phòng, làm một vài thứ cho bọn họ ăn, sau đó đóng cửa thật kỹ, mới bắt đầu hướng về phía Đường Tam hỏi: "Ngươi tại sao đột nhiên lại tới đây? Là có chuyện gì sao?"

Đường Tam nói: "Ta tới thăm người một chút. Còn có một vấn đề khác, Vương sư phụ và những người xung quanh thế nào rồi? Tất cả mọi người đều khỏe chứ?"

Quỷ Quỷ nghe hắn hỏi cái này, nhẹ nhàng thở ra, nàng thực sợ là xảy ra chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng.

"Ca ca bên kia không có chuyện gì. Chuyện ngày hôm đó tạo ra sự huyên náo vô cùng lớn, hiện tại đã lên tới mức độ hai chủng tộc đối đầu rồi. Nghe nói Phong Lang trấn lãnh chủ chết rồi, thân phận của tên lãnh chủ này không hề tầm thường, nghe nói là huyết mạch trực hệ của Phong Lang Vương, không biết vì lý do gì lại tới tận đó làm tiểu lãnh chủ, nhưng huyết mạch của hắn vẫn thuộc vương tộc. Sau khi hắn chết, Phong Lang Vương nổi giận, thề muốn báo thù, Phong Lang tộc và Thiểm Báo tộc đã liều mạng đánh nhau vài trận. Ngược lại thôn trấn phía bên kia lại tương đối bình tĩnh, nghe nói Đại Tế Ti cũng đã đi rồi, hiện tại trên thị trấn không có ai quản lý, trong thời gian ngắn chắc sẽ không có vấn đề gì."

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Vậy có cách nào đem bọn họ từ phía bên đó qua nơi này không? Bọn họ ở lại chỗ đó cũng không an toàn."

Với những kiến thức mà hắn biết được về Yêu Quái tộc, hắn hiểu rất rõ chỉ có loại thành thị lớn như Gia Lý thành mới có luật lệ mà thôi.

Còn ở bên ngoài thì luật lệ dường như không có nghĩa lý gì, tất cả đều dựa vào thực lực, có thực lực ngươi có thể sống sót, không có thực lực thì lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Một nụ cười thản nhiên hiện lên trên khuôn mặt, Quỷ Quỷ cười nói: "Ngươi thật là một đứa trẻ tốt. Yên tâm đi, tổ chức đã chuẩn bị rồi. Ở học viện ngươi cố gắng thể hiện cho tốt vào, hiện tại ngươi đại biểu cho Phong Lang nhất mạch truyền thừa, ngươi thể hiện càng tốt, tổ chức tự nhiên sẽ đối xử tốt với sư phụ ngươi ở bên kia. Ngươi hiểu ý của ta không?"

Đường Tam dĩ nhiên hiểu điều này, chăm chú gật đầu.

"Trời đã không còn sớm, giờ về thì cũng muộn rồi, hãy ăn một chút đi, sau đó sớm trở về. Trên đường chú ý an toàn." Quỷ Quỷ thúc giục nói ra.

Nàng đương nhiên không biết hôm nay Đường Tam tới tìm nàng hoàn toàn là để lấy cớ mà thôi, nàng còn vì chuyện hắn đến thăm mình mà trở nên cảm động.

Ăn xong cơm tối, Đường Tam và Vũ Băng Kỷ ra về, trở về học viện Cứu Thục.

Dọc theo con đường, Vũ Băng Kỷ đột nhiên hỏi: "Hôm nay ngươi có gì đó là lạ! Ngươi biết cô nương bán trà sữa trên quảng trường?"

Đường Tam sững sờ, gật gật đầu, nhưng lại lắc đầu. Lúc đó hắn còn nghĩ là Vũ Băng Kỷ thật sự hoàn toàn đắm chìm tại thế giới trong đầu của mình rồi, không ngờ là hắn vẫn chú ý tới việc này.

Vũ Băng Kỷ nói: "Rốt cuộc là biết hay không biết vậy?"

Đường Tam nói: "Gặp một lần. Lần trước khi ta và Vương sư phụ đến Tổ của Phong Lang tộc giao đồ, ta đứng ở bên ngoài chờ hắn, chính là đứng ở gốc đại thụ đó, sau đó nàng nhìn thấy ta, đưa cho ta một ly trà sữa."

Vũ Băng Kỷ mỉm cười, nói: "Ngươi xin phép nghỉ là để ra ngoài gặp nàng sao? Tốt, nàng thật sự rất đẹp. Lúc ấy tuy rằng ta vẫn một mực tự hỏi nên khống chế Băng nguyên tố như thế nào, làm thế nào để tiến thêm một bước, hơn nữa mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng vẫn bị dung mạo của nàng hấp dẫn. Khó trách ngươi sẽ có phản ứng như vậy."

Nói đến đây, nụ cười trên mặt Vũ Băng Kỷ dường như không còn tươi như lúc đầu, hắn nói tiếp: "Nhưng mà, Tiểu Đường à, ta phải nhắc nhở ngươi, có thể tại khu chợ trung tâm của quảng trường mở một tiệm trà sữa, bối cảnh của nàng hẳn là rất lớn. Chắc hẳn là phụ thuộc của một bộ tộc vô cùng mạnh mẽ, mới có thể bình yên ở đó bán trà sữa mà không có Yêu Quái nào gây sự. Cô nương xinh đẹp như vậy thì ai mà không thích, nhưng mà ngươi vẫn còn nhỏ, về sau nên bớt lại một chút đi."

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, nụ cười trên mặt lại trở nên tươi tỉnh trở lại, nói tiếp: "Nhưng mà trà sữa của nàng ngược lại uống rất ngon nha."

"Ừ ừ." Đường Tam gật đầu đáp ứng, tiếp nhận ý tốt của Vũ Băng Kỷ.

Đến, chắc chắn là phải đến nữa rồi.

Nàng bán trà sữa bởi vì thiếu tiền sao? Tại sao lại thiếu tiền đến mức như vậy? Tiệm trà sữa nhìn qua có vẻ buôn bán rất tốt, không biết nàng cần bao nhiêu tiền. Đây là câu hỏi mà Đường Tam luôn băn khoăn sau khi gặp Mỹ công tử, trong đầu hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.

Thôi, tranh thủ lần sau lại đến sớm một chút.

Thời điểm hai người trở lại học viện Cứu Thục, bầu trời đã tối hẳn, Vũ Băng Kỷ đi về phía Quan Long Giang để báo cáo, Đường Tam thì trực tiếp đi về phòng của mình.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.