Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tán Thưởng

Phiên bản Dịch · 2017 chữ

**Tán Thưởng

Dịch: w8haa**

Trình Tử Chanh uốn ba tất lưỡi, chống chế: "Ai mà biết hắn đã ngũ giai rồi, ta cũng đâu có quen hắn đâu."

Mộc Ân Tình nghiêm mặt, nói: "Không quen vậy mà cứ lao vào tấn công? Càng không quen biết thì càng phải ưu tiên triển khai thế mạnh của mình để thăm dò đối phương. Ngươi thăm dò chỗ nào? Ngươi chỉ muốn thể hiện mình, nhanh chóng đánh bại đối thủ. Trong thực chiến, tính cách mới là thứ quan trọng nhất. Dùng sở trường của mình đánh bại sở đoản của đối phương. Tính cách thất thường, cho dù ngươi có mạnh hơn kẻ địch cũng có khả năng bị lật thuyền trong mương."

"Ở phương diện này Đường Tam làm rất tốt. Việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là hạn chế việc phi hành của ngươi, trước tiên phóng ra Phong Nhận, phong tỏa tất cả đường bay của ngươi. Ở thời điểm đó, thật ra hắn đã thắng rồi. Đương nhiên kỹ xảo chiến đấu của hắn cũng mạnh hơn ngươi rất nhiều. Từ đầu đến cuối như thế hắn đều có thể giữ được sự tỉnh táo. Đối với Đường Tam, trận chiến này ta cũng không có gì để bình luận nữa, hắn quả thật đã làm rất tốt."

Trình Tử Chanh quay đầu trừng mắt với Đường Tam, Đường Tam mỉm cười với nàng, dùng ánh mắt hối lỗi nhìn nàng.

Độc Bạch đụng vào người Đường Tam, nói: "Tiểu Đường, thật không ngờ ngươi lợi hại như vậy! Ngươi có muốn làm Thủ Hộ Giả của ta hay không? Ta nghe nói, ở Thiên Hồ tộc mỗi một Thiên Hồ mạnh mẽ đều có Thủ Hộ Giả, bảo vệ sự nguy hiểm cho Thiên Hồ, việc này rất quan trọng đó."

Đường Tam liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cảm ơn, chuyện tốt như vậy ngươi rủ người khác đi."

Độc Bạch liếc mắt, nói: "Ngươi có biết ngươi vừa bỏ lỡ cái gì không? Ngươi vừa bỏ lỡ cơ hội thủ hộ Thiên Hồ Chi Nhãn vĩ đại."

Đường Tam nhún nhún vai, không nói gì thêm.

Mộc Ân Tình tiếp tục lời bình của mình, trận thứ hai là nói về trận đấu của Cố Lý và Trương Trạch Bân.

Đầu tiên ánh mắt của hắn nhìn về phía Cố Lý, nói: "Ngươi vẫn như trước, trong chiến đấu vẫn rất nóng nảy, không hề đem ưu thế của mình ra phát huy. Ngươi biết rõ đối thủ có tu vi cao hơn, dùng phương thức tiêu hao huyết mạch chi lực của ngươi, những vẫn không có thay đổi gì, thua y hệt như lần thực chiến trước."

Cố Lý cúi đầu, nói: "Sư phụ à, lực tấn công của ta quá yếu, không thể phá được sự phòng ngự của hắn, cũng chỉ có thể để hắn dùng tiêu hao chiến. Điều này quá thua thiệt rồi. Ta cần phải phối hợp với đồng đội có lực tấn công mạnh, mới có thể phát huy tác dụng của mình."

Mộc Ân Tình nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Về chuyện này ngươi nói không sai, sức tấn công và phòng ngự của ngươi nếu so sánh với sự khống chế mà ngươi có được, quả thật là yếu hơn rất nhiều. Nhưng mỗi một loại vũ khí đều có ưu thế riêng của nó, thương có thể dùng để tấn công xa, nhưng ở gần thì kiếm lại mạnh mẽ hơn, không có cái nào là hoàn mỹ. Với tình huống này, cho dù không có cách nào chiến thắng đối thủ, ngươi cũng có thể cố gắng hết sức điều chỉnh huyết mạch chi lực của mình, làm cho mình có thể chiến đấu lâu hơn một chút. Trong lúc đó có thể nghĩ cách để tiêu hao huyết mạch chi lực của đối thủ. Ví dụ như ngươi có thể đợi đến lúc hắn dùng nhiều huyết mạch chi lực rồi khống chế hắn, như vậy có thể khiến hắn tiêu hao nhiều hơn. Cho dù là tứ giai đấu với ngũ giai, cũng không phải là không thấy được cơ hội chiến thắng."

"Vâng." Cố Lý cung kính gật đầu, nhìn qua có thể thấy bộ dạng của hắn rất trung thực.

Lúc này Mộc Ân Tình chuyển hướng về phía Trương Trạch Bân, nói: "Vấn đề của ngươi cũng rất nhiều. Ngươi biết rõ đối phương có năng lực khống chế rất mạnh, tại thời điểm ban đầu tại sao lại không lựa chọn chiến thuật thả diều. Tuy rằng ngươi cũng làm hắn tiêu hao năng lượng, nhưng ngươi bị hắn khống chế bao nhiêu lần? Nếu như sức tấn công của hắn mạnh mẽ hơn một chút, có thể phá vỡ sức phòng ngự của ngươi, thì ngươi đã chết biết bao nhiêu lần rồi. Với tình huống đối phương có năng lực khống chế rất mạnh, nhưng khống chế trong thời gian có hạn, cố gắng kéo dài khoảng cách mới là lựa chọn tốt nhất. Giữ gìn sự an toàn của bản thân mới là điều quan trọng nhất. Ngươi có năng lực phóng lửa từ xa, tại sao lại không duy trì sử dụng nó? Chỉ biết ỉ mình mạnh, có cái gì hay ho? Vừa rồi ngươi tiêu hao năng lượng cũng không hề ít, hắn chỉ cần cố gắng kiên trì thêm vài phút thì người thua chính là ngươi."

Trương Trạch Bân lúc này vẻ mặt đau khổ, liên tục gật đầu.

Tiếp theo, Mộc Ân Tình cũng chỉ ra từng vấn đề của những trận chiến tiếp theo, hướng dẫn cách thức để bọn chúng thay đổi phát huy. Những gì mà hắn nói đối với Đường Tam chẳng có ích gì, dù sao thì với ánh mắt của Đường Tam, vấn đề mà hắn thấy còn nhiều hơn Mộc Ân Tình thấy rất nhiều.

“Cuộc chiến cuối cùng, cũng là cuộc chiến đặc sắc nhất của hôm nay. Đường Tam nói mình thua, nhưng trong mắt ta, hắn cũng không hề thua. Nếu như sức tấn công của hắn mạnh mẽ thêm một chút, người thua chính là Vũ Băng kỷ. Mọi người nhớ lại trận chiến đấu này, hai bên đối chiến đều gần như xuất sắc. Nhất là Đường Tam, luôn luôn chiếm thế chủ động, cho đến lúc cuối cùng, thua cũng chỉ là do tu vi chênh lệch. Mà sự khống chế của hắn đối với Phong nguyên tố, so với sự khống chế Băng nguyên tố của Vũ Băng Kỷ chênh lệch rất nhiều. Có thể đem nguyên tố áp súc lại, biến điều bình thường thành kì diệu, làm cho Phong Nhận của Phong Lang Biến có thể bộc phát ra sức tấn công mạnh mẽ như thế, hôm nay ta không có bất kì lời phê bình nào, chỉ có khen ngợi đối với hắn. Tuy rằng hắn nhỏ tuổi nhất ở đây, nhưng sử dụng năng lực và kinh nghiệm thực chiến của hắn, đến thời điểm hiện tại thì so với các ngươi, biểu hiện của hắn tốt hơn rất nhiều."

Mộc Ân Tình không hề keo kiệt, dùng rất nhiều ca từ khen ngợi đối với Đường Tam, ánh mắt khi nhìn hắn cũng hết sức hài lòng.

Vũ Băng Kỷ như đang suy nghĩ điều gì, cũng không vì bị phê bình mà có bất cứ thái độ nào.

"Nếu so sánh từ cường độ thì Phong nguyên tố không bằng Băng nguyên tố, hơn nữa cũng không ổn định bằng Băng nguyên tố. Cho nên, việc khống chế sẽ khó khăn hơn. Mà duới tình huống như thế, Đường Tam còn có thể khống chế tốt như vậy, điều này đã là rất khó rồi. Về phương diện khống chế, tất cả mọi người cần phải thỉnh giáo, học tập Đường Tam."

Buổi khóa học thực chiến hôm nay, có thể nói là Đường Tam dùng "Hai trận thành danh", nhất là trận chiến với Vũ Băng Kỷ, hắn đã lấy được sự công nhận và thưởng thức từ tất cả mọi người.

Không cần phải nghi ngờ gì, Phong Lang Biến ở đây so với Yêu Thần biến của tất cả mọi người là loại yếu nhất, nhưng mà Đường Tam có thể dựa vào Phong Lang Biến, đem Phong Nhận biến thành mạnh mẽ như vậy, khiến cho tất cả các học viên ở đây đều không có chút nào khinh thường hắn.

Khóa học thực chiến kết thúc, Đường Tam chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, lại bị mấy vị sư phụ gọi lại.

"Cùng chúng ta đến đây." Tư Nho cười ha hả nói với hắn.

Đường Tam đi theo ba vị sư phụ, đi đến một gian phòng lớn bên trong dãy nhà gỗ.

Trong mắt Tư Nho có hào quang ẩn hiện, đột nhiên, Đường Tam rõ ràng cảm nhận được không khí bên trong gian phòng gần như trở nên đặc sệt lại, trong chớp mắt toàn bộ thân thể của mình trở nên trong suốt, không thể che giấu bất cứ thứ gì làm cho Đường Tam vô cùng khiếp sợ.

Cái này là…

Dường như trong vô thức, hắn kết nối với lạc ấn Phong Lang huyết mạch của chính mình, trong mắt có ánh sáng xanh lập lòe, Huyền Thiên Công trong cơ thể cũng lập tức chuyển hóa thành năng lực Phong Lang Biến, nhưng Phong nguyên tố ở xung quanh đã hoàn toàn bị ngăn cách rồi, căn bản không có cách nào di chuyển.

"Thật kì quái! Có sự khác biệt rất lớn, nhưng nguyên bản vẫn thuộc Phong Lang nhất mạch, đây là có chuyện gì?" Tư Nho băn khoăn suy nghĩ.

Nhưng sự rung động trong nội tâm Đường Tam lúc này còn mãnh liệt hơn Tư Nho gấp nhiều lần.

Cái cảm giác lúc nãy tuy rằng không quá mạnh mẽ, chỉ có một ít nhưng hắn có thể khẳng định, cái vừa quét qua cơ thể mình, không phải là Tinh Thần Lực, mà là cấp độ cao hơn nữa, Thần Thức!

Tuy rằng đạo Thần Thức này so với Thần Thức của hắn khi còn là Thần Vương thật không thể so sánh được, nhưng mà dù là như thế, đó cũng là thần thức! Điều này có nghĩa là người này đã đạt đến cấp độ Thần Cấp.

Đường Tam thật sự không nghĩ tới, kể từ khi đặt chân đến thế giới này, cường giả Thần cấp đầu tiên mà hắn nhìn thấy lại chính là nhân loại, phải nhớ là nhân loại ở thế giới này vô cùng yếu ớt. Tại học viện Cứu Thục này, thực lực mạnh nhất cũng không phải là Trấn Trưởng, mà là vị Tư Nho sư phụ đang ở trước mặt này.

Hắn nhớ Trấn Trưởng đã từng nói với hắn, ở nơi này ngoài hắn là thành viên cấp bậc màu lam của tổ chức Cứu Thục ra, còn có thành viên có cấp bậc cao hơn, chắc hẳn Tư Nho sư phụ là một trong hai người kia, có thể là thành viên Cứu Thục cấp bậc màu Chàm. Bởi vì Tư Nho sư phụ chính là thần cấp!

*Nhắc lại về các cấp bậc trong tổ chức Cứu Thục tương ứng với các màu của cầu vồng

Xích - Chanh - Hoàng - Lục - Thanh - Lam - Tử

Đỏ - Cam – Vàng – Lục- Lam – Chàm – Tím*

Đương nhiên, dùng thần thức của Tư Nho, không thể nào phát hiện được trong đầu Đường Tam có một chút thần thức, bởi vì giữa thần thức với nhau cũng có sự khác biệt, tuy rằng thần thức của Đường Tam cũng rất ít, nhưng cũng là thần thức thuộc về cấp độ Thần Vương, cấp độ của nó so với thần thức của Tư Nho cao hơn không biết bao nhiêu lần.

"Tình huống này là như thế nào?" Quan Long Giang hỏi Tư Nho.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.