Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai Thắng Ai Thua?

Phiên bản Dịch · 1986 chữ

**Ai Thắng Ai Thua?

Dịch: w8haa**

Nói đến đây thì hắn dừng lại một chút, sau đó âm thanh của hắn lại trở nên lạnh lùng hơn: "Nhưng như vậy không có nghĩa là trong lòng ta không đau. Chỉ cần ta vừa nghĩ đến việc người con gái mà ta yêu nhất ở trong vòng tay ngươi, thì sự đau đớn này sẽ đến tận xương tủy. Ngươi có biết ta căm hận ngươi cỡ nào không?"

"Tất cả các tộc nhân đều khuyên ta, nói ta vừa mới đột phá đến cấp độ Đại Yêu Hoàng, không thể vội vàng. Bọn họ nói rằng quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Thế nhưng ta thật sự không thể đợi được nữa. Chỉ cần ta nghĩ đến việc nếu như ta đến muộn thêm một ngày, nàng sẽ ở bên cạnh ngươi nhiều thêm một ngày, những suy nghĩ này khiến ta không thể nào thở được."

Khổng Tước Đại Yêu Vương yên lặng nghe những lời của hắn, sự mỉa mai trên khuôn mặt hắn ngày càng trở nên nhiều hơn. "Không phải ngươi không hối hận ư? Không hối hận thì cần gì phải đau khổ. Những thứ ngươi vừa nói chẳng có chút ý nghĩa gì cả. Đã qua gần mười lăm năm rồi. Thật ra ta còn phải cám ơn ngươi mới đúng, nếu như ngươi không chủ động bỏ đi thì ta cũng sẽ không thể có cơ hội. Mặc dù là Khổng Tước Đại Yêu Vương, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể vượt qua các vị tổ tiên, sống quá một trăm tuổi. Mà tại thời điểm ta còn sống, mười lăm năm qua quả thật là khoảng thời gian mà ta vui vẻ nhất. Đúng vậy! Ngươi nói không sai, tuyệt đại đa số Yêu Quái tộc không hề biết cái gì gọi là tình yêu. Nhưng ngươi biết, ta cũng biết. Cho nên hai chúng ta đều truy cầu tình yêu của mình. Về phương diện tình yêu, ta thắng rồi."

Sắc mặt của Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng lạnh như băng, nói: "Ngươi đang cố ý chọc giận ta?"

Khổng Tước Đại Yêu Vương lạnh nhạt nói: "Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi."

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng nở nụ cười lạnh lẽo, nói: "Trước khi đến tìm ngươi, ta đã đến gặp nàng. Nàng đã đồng ý với ta, chỉ cần ta đánh bại ngươi thì nàng sẽ đi cùng ta, làm hoàng phi của ta."

Thân thể của Khổng Tước Đại Yêu Vương rõ ràng thoáng run rẩy, nhưng rất nhanh hắn đã nở nụ cười, hắn xoay người lại, nhìn Tinh Phượng cười ha ha, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

"Ngươi cười cái gì?" Trong mắt của Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng toát ra sự tức giận.

"Ta cười ngươi lạc lối đến mức phải dùng lời nói dối để khiến bản thân trở nên sung sướng hơn?"

Nụ cười trên mặt Khổng Tước Đại Yêu Vương dần dần thu lại, đưa tay chỉ vào hắn, nói: "Ngươi nói cái khác có lẽ ta sẽ tin tưởng. Nhưng ngươi nói nàng đã tha thứ ngươi? Nếu như ta có thể tin lời ngươi, ta thật không xứng là người đàn ông của nàng nữa. Không có ai có thể hiểu rõ sự căm hận của nàng đối với ngươi hơn ta. Cho dù là hận thấu xương thì cũng chưa đủ. Ngươi nghĩ rằng chỉ cần ngươi mở lời là nàng sẽ tha thứ cho ngươi? Ta nghĩ rằng cho dù nàng có chết thì cũng sẽ không thể tha thứ cho ngươi đâu. Mối thù của nàng đối với ngươi, sợ là khắc cốt ghi tâm rồi."

"Ngươi nói bậy!" Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng nổi giận quát: "Không thể nào! Lúc trước nàng yêu ta đến như vậy. Mặc dù là ta không đúng, là ta đã bỏ rơi nàng để lựa chọn phần cơ duyên kia. Nhưng mà nàng lại bỏ đi cùng với ngươi, như vậy chẳng phải là cũng đã phụ lòng ta ư? Không phải nàng nên chờ ta ư? Chỉ cần nàng chịu chờ ta, sau khi ta đạt được cơ duyên, chắc chắn sẽ quay trở lại tìm nàng. Cho dù là lúc ấy ta chưa giải thích rõ với nàng mà đã rời đi, nhưng mà vài năm mà nàng cũng không thể chờ được, chẳng lẽ nàng không có chút gì sai sao? Đến lúc ta lấy được cơ duyên rồi quay trở lại Tổ Đình, nàng cũng đã trở thành Khổng Tước Trắc Phi của ngươi. Chẳng lẽ chỉ có một mình ta sai hay sao?"

Khổng Tước Đại Yêu Vương nở nụ cười, tự dưng hắn cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng dễ chịu, đáp: "Đúng, người sai chỉ có một mình ngươi. Cho dù không phải là người đàn ông của nàng, thì ta cũng sẽ nói với ngươi như thế. Chỉ có mình ngươi sai mà thôi, những thứ mà nàng đang phải đeo trên lưng, những nỗi đau của nàng, ngươi có biết không? Ta biết, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi. Ngươi cứ từ từ mà đoán. Ngươi là Đại Yêu Hoàng thì sao, ngay cả người phụ nữ mình yêu thương nhất cũng không thể bảo vệ, vậy thì làm Đại Yêu Hoàng để làm gì?"

"Ngươi muốn chết!" Khí tức trên người Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng bỗng nhiên bộc phát, một lượng lớn thủy tinh sáng bóng lập tức lan tràn trên khắp cơ thể hắn. Không gian xung quanh hắn cũng xuất hiện rất nhiều tinh thể.

"Thẹn quá hoá giận sao?" Khổng Tước Đại Yêu Vương nói với giọng tràn ngập mỉa mai.

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng lạnh lùng nói: "Dĩ nhiên là ngươi biết lý do hôm nay ta đến đây, nên ta cũng không cần phải nói nhiều làm gì. Nếu ngươi có thể thắng ta, thì sẽ không có chuyện gì. Nếu như ta thắng, tất cả mọi thứ của ngươi sẽ thuộc về ta."

Ánh mắt của Khổng Tước Đại Yêu Vương cũng trở nên sáng rực, hắn nói: "Vì ngày hôm nay, ta đã chờ đợi rất nhiều năm, ta biết sớm muộn gì ngày này cũng đến mà thôi. Để ta xem thử, thực lực Đại Yêu Hoàng của ngươi có thể chiến thắng ta hay không."

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng híp hai mắt của mình lại, nguyên một mảng không gian lớn xung quanh hắn cũng đã biến thành tinh thể, Hắn đưa tay ra chỉ về phía xa, trong nháy mắt tiếp theo hắn cũng hóa thành một luồng ánh sáng, bay về hướng đó.

Trong hai tròng mắt của Khổng Tước Đại Yêu Vương có màu lam và bạc nở rộ, sau lưng hắn xuất hiện luồng ánh sáng tỏa ra như một ngọn lửa, cũng bay theo sau về hướng đó.

Ở phía dưới bọn họ chính là Gia Lý thành, nếu như chiến đấu trên không trung nơi này, chắc chắn sẽ tạo ra những tổn thất rất lớn cho Gia Lý thành. Bất luận là Khổng Tước Đại Yêu Vương hay là Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng thì đây đều không phải là thứ mà bọn họ muốn nhìn thấy.

Cho nên bọn họ đã chọn chiến trường ở Sơn Mạch Gia Lý...

Học Viện Gia Lý.

Hai bóng người từ trên trời đáp xuống, trực tiếp đáp trong sân trường của học viện.

Tiếng cảnh báo ngay lập tức vang lên, từng bóng người liên tiếp xuất hiện bên trong Học Viện Gia Lý.

"Ai dám xông vào Học Viện Gia Lý?" Một âm thanh uy nghiêm vang lên. Đó là một nam tử trung niên với dáng người cường tráng, hắn bay ra từ khu vực trung tâm của Học Viện Gia Lý, toàn thân đều tỏa ra ngọn lửa đỏ rực, khí tức mạnh mẽ của ngọn lửa dường như đang chiếu rọi toàn bộ Học Viện Gia Lý vậy.

Cảm nhận được khí tức áp bức này, một trong hai kẻ vừa mới đáp xuống học viện ngay lập tức nói ra: " Chủ nhiệm Lý, là ta, Uông Ngôn đây! Sứ giả của Tổ Đình đến đây, còn không mau bái kiến."

Chủ nhiệm Lý tập trung tư tưởng nhìn kĩ lại, đây là con trai trưởng của Thành chủ, cũng đã từng học tại Học Viện Gia Lý, cuối cùng lại vì không nên thân nên đã nghỉ học, chính là Uông Ngôn hay sao?

Mà kẻ đang ở bên cạnh Uông Ngôn, toàn thân đều bị phủ bên trong một bộ trường bào đen như mực. Bộ trường bào này nhìn qua giống như được bện lại từ một bộ lông vũ, từ trên xuống dưới kẻ này tản ra khí tức hắc ám vô cùng nồng đậm, thời điểm này đang là chạng vạng tối nên mọi thứ càng trở nên âm u hơn.

Thần cấp Yêu Vương!

"Ám Nha tộc?" Chủ nhiệm Lý đáp từ trên không xuống, ngay trước mặt Uông Ngôn và gã cường giả Thần cấp Ám Nha tộc kia.

Âm thanh khàn khàn phát ra từ trong miệng Yêu Vương của Ám Nha tộc: "Không sai, bổn tọa chính là sứ giả Tổ Đình, ám nha tộc Đại Dương Ninh. Các hạ là quang minh Hổ Vương Lý Tứ?"

"Ngươi biết ta?" Lý chủ nhiệm lạnh lùng nói.

"Đại danh của Quang Minh Hổ Vương rất lớn nên tự nhiên ta cũng biết. Các hạ chính là người đầu tiên vì cãi nhau nội bộ trong tộc mà từ mặt, Quang Minh Hổ Vương." Ám Nha Yêu Vương Đại Dương Ninh thản nhiên nói.

Có lẽ là bởi vì quang minh và hắc ám sinh ra đã là đối lập, cho nên khi nhìn thấy người trước mặt này, trong lòng Lý Tứ chỉ toàn sự chán ghét. Hắn nói "Lần này đến đây là có chuyện gì?"

Đại Dương Ninh còn chưa mở miệng, Uông Ngôn đã cướp lời nói: "Lần này tổ đình đến để điều tra về sự việc của Băng Long Đại Yêu Vương, muốn mời toàn bộ tộc nhân của chúng ta tập hợp lại để hỗ trợ. Tiểu Mỹ cũng trên thất giai, cho nên cũng phải tham gia việc điều tra này, chúng ta đến đây là để gọi nàng."

Lý Tứ liếc mắt nhìn hắn, không hề che giấu sự chán ghét trên khuôn mặt của mình, đáp: "Tiểu Mỹ là học sinh của học viện, không thể nào đến tham dự sự việc liên quan đến Băng Long Đại Yêu Vương, mời các ngươi trở về."

Ám Nha Yêu Vương lạnh lùng nói: "Đây là mệnh lệnh của Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng. Ngươi dám trái lệnh của Đại Yêu Hoàng?"

Lý Tứ thản nhiên nói: "Trái lệnh thì sao? Lúc trước nếu như không phải cũng trái lệnh của Đại Yêu Hoàng, ta cũng không bị trục xuất khỏi chủng tộc rồi. Ngươi nghĩ ta dễ ăn vậy sao, dám đứng trước mặt ta mà kêu gào? Mau cút đi, nếu không thì ta sẽ biến ngươi thành chim nướng để ăn. Không, không ăn được, dễ buồn nôn lắm. Phì —— "

Lời vừa dứt, ánh sáng xung quanh Ám Nhạ Yêu Vương trở nên lờ mờ đi, mọi thứ xung quanh hắn dường như cũng đang hòa mình vào trong đêm tối.

Lý Tứ khinh thường hừ lạnh một tiếng, quang minh trên người hắn bùng nổ, ánh sáng chói mắt giống như trên mặt đất đột nhiên có thêm một Mặt Trời, dưới nhiệt độ cháy bỏng này, bóng tối đã bị xua tan.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.