Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Đến Chỉ Vì Nàng

Phiên bản Dịch · 1892 chữ

**Ta Đến Chỉ Vì Nàng

Dịch: w8haa**

Trước mặt Tô Cầm là nam tử với vóc dáng thon dài, tướng mạo tuy anh tuấn nhưng lại mang theo một chút âm u, trên mặt hắn từ đầu đến cuối luôn là một nụ cười thản nhiên, nhưng ánh mắt lại vô cùng thâm sau. Xung quanh thân thể hắn dường như có một tầng ánh sáng long lanh, khiến cho bản thân hắn có một vẻ đẹp thần thánh kì lạ.

Nam tử này mặc một bộ trường bào màu trắng, kết hợp với vóc dáng, càng tôn lên vẻ cao quý của hắn. So với Tô Cầm ăn mặc đơn giản, hiện lên một vẻ đối lập.

Hơi thở của Tô Cầm bắt đầu trở nên gấp gáp, mà nam tử kia thì lại khẽ di chuyển cánh tay, cầm lấy ly trà sữa mà nàng vừa mới rót ra, khẽ nhấp một hơi.

"Thiếu một chút vị ngọt. Ta nhớ trước đây khi nàng làm trà sữa, thường sẽ ngọt hơn. Lẽ nào là vì thiếu ta, cho nên mới bớt ngọt đi hay sao?" Âm thanh của hắn vẫn luôn nhu hòa và nhỏ.

Mà lúc này, ở phía sau hắn đã không còn vị khách nào cả, không biết đã biến đi đâu hết rồi.

"Sao ngươi lại đến đây?" Giọng nói của Tô Cầm vô cùng lạnh lùng, không hề có một chút tình cảm nào, nếu có thì đó cũng là sự thờ ơ.

"Ta đến chỉ vì nàng." Âm thanh của nam tử vô cùng êm dịu, ngay cả ánh mắt cũng trở nên hiền hòa, dường như chỉ muốn đem nàng hòa làm một với mình.

"Vậy thì ngươi đã đến chậm rồi." Tô Cầm thản nhiên nói, sự lạnh lẽo trong giọng nói của nàng ngày một nhiều thêm.

"Vĩnh viễn cũng không muộn. Ta sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về ta, kể cả nàng." Nam tử vừa uống trà sữa, vừa dùng giọng êm ái của mình nói ra những lời cực kì bá đạo.

"Ta là cái gì? Hàng hóa ư?" Tô Cầm lạnh nhạt nói.

"Không, nàng không phải. Nàng là người ta yêu, cuộc đời ta chỉ yêu duy nhất một mình nàng." Nam tử ôn nhu nói.

"Không, không phải là ta. Người duy nhất mà ngươi yêu chính là bản thân ngươi." Khóe miệng của Tô Cầm lộ ra một nụ cười đầy chế nhạo.

Thân thể của nam tử bỗng nhiên bị đơ ra, biểu lộ trên mặt cũng trở nên cứng nhắc, nhưng việc này cũng không duy trì trong thời gian quá dài, rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng thảnh thơi của mình.

"Có lẽ vậy. Ai mà không yêu bản thân mình nhất cơ chứ? Ta cũng chỉ có thể khiến cho bản thân mình trở nên tốt hơn, sau đó mới có thể đối xử tốt với nàng được, không phải sao? Tuy rằng ta đã đến chậm một chút, nhưng cũng không muộn. Cầm Nhi à, nàng không hiểu. Trên thế giới này, nếu không có sức mạnh, thì cho dù có được cũng sẽ mất đi, chỉ có thực lực mới là vĩnh viễn. Lực lượng cường đại mới có thể giúp ta bảo vệ nàng. Hãy chờ ta, ta đã trở về. Tất cả những thứ khiến ta kiêng kị năm đó cũng đã tan thành mây khói, ta đã có đủ sức mạnh để bảo vệ nàng, sẽ không để nàng phải chịu bất kì cực khổ nào nữa, cũng không còn ai có thể ngăn cản việc nàng ở bên cạnh ta nữa."

Trong con ngươi của Tô Cầm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo: "Nếu như chính ta không đồng ý thì sao?"

Nam tử ngẩn ngơ, "Không, tại sao nàng lại không đồng ý cơ chứ? Dù sao, lúc trước chúng ta yêu nhau như vậy. Tại sao nàng lại không muốn chứ?"

Tô Cầm thản nhiên nói: "Ta không muốn. Chỉ là không muốn mà thôi."

"Bởi vì hắn sao?" Ly trà sữa trong tay nam tử bốc lên từng đợt khói, dường như đang sôi vậy.

Tô Cầm hơi ngẩng đầu lên, mặc dù lúc này nàng chỉ đang mặc một bộ quần áo đơn sơ, vậy mà khi tức giận lên khí thế đều không chút nào thua kém người nam tử kia. "Ngươi nghĩ rằng ai có thể khiến ta thay đổi được? Ta không muốn, là bởi vì ta đã không còn thích ngươi nữa. Lúc trước, khi quyết định rời đi thì lòng ta cũng đã lạnh rồi, không còn chỗ của ngươi nữa rồi. Ngươi thì giỏi, giờ mạnh mẽ rồi, muốn làm gì thì làm. Cho dù ngươi có đạt được ta, thì cũng chỉ là thể xác mà thôi, bởi vì ta đã không còn là ta trước kia nữa."

Sự thong dong trên mặt nam tử cuối cùng cũng biến mất. Hắn uống một hơi cạn sạch ly trà sữa, với tu vi cường đại của hắn, vậy mà thân thể lúc này lại đang run rẩy.

"Không! Không phải, không phải như vậy. Nàng vẫn luôn yêu ta, ban đầu chúng ta yêu nhau như vậy. Chúng ta, chúng ta. . ."

"Mẹ ơi." Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên.

Tô Cầm giật mình, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa. Lúc này Mỹ công tử với vẻ mặt kinh ngạc đang đi về hướng này.

"Tại sao ngươi lại trở về? Không phải ta dặn ngươi quay về học viện hay sao?" Tô Cầm tức giận nói.

Mỹ công tử nói: "Đường phía bên kia đang bị chặn, cho nên trước tiên ta trở về giúp đỡ người."

Ánh mắt của nam tử măc trường bào cũng nhìn về hướng này, nhìn Mỹ công tử. Khi ánh mắt của hắn nhìn thấy Mỹ công tử, lập tức xuất hiện biến hóa cực kì phức tạp.

Thân ảnh lập loè, Tô Cầm yên lặng không một tiếng động, xuất hiện trước mặt Mỹ công tử, dùng thân thể của mình che trước người con gái.

Giọng nói của nam tử lúc này cũng mang theo một chút run rẩy: "Đây, đây là con gái của nàng? Là nàng và hắn. . ."

Mỹ công tử cũng đã nhận ra mẫu thân của mình có gì đó khác lạ, trong trí nhớ của nàng, từ trước đến nay mẫu thân chưa từng biểu lộ năng lực trước mặt người khác, vậy mà hôm nay. . .

Hơn nữa nàng còn nhạy cảm quan sát được, xung quanh đây đã trở nên trống trải từ lúc nào. Quảng trường Gia Lý vốn náo nhiệt, nhưng lúc này quanh đây lại không có bất kì ai. Khách hàng cũng chỉ có mỗi một người kia.

"Đúng vậy." Tô Cầm vừa nói vừa ôm Mỹ công tử vào trong ngực mình.

Trong hốc mắt của nam tử kia vậy mà bắt đầu xuất hiện màu hồng, hắn thì thào tự nhủ: "Nếu như, nếu như lúc trước ta không bỏ đi. Liệu con của chúng ta, có thể cũng sẽ lớn bằng chừng này hay không?"

"Ngươi *!" Giọng nói của Tô Cầm đột nhiên trở nên phẫn nộ: "Ngươi không xứng nói chuyện hài tử ở trước mặt ta. Ngươi *, cút xa ta ra. Vĩnh viễn ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Mỹ công tử tuy được mẫu thân ôm trong ngực nhưng lại rất sợ hãi, nàng chưa bao giờ thấy mẫu thân nổi giận như thế này, cho dù là đối mặt với con người lạnh lùng kia. Mà người trước mặt này, lại khiến nàng giận dữ đến mức này.

Hắn là ai?

Nam tử mặc trường bào lảo đảo lùi về sau hai bước, hai tay của hắn che lên mặt mình, rất lâu sau cũng không nói gì.

Lúc này, lồng ngực của Tô Cầm thì đang phập phồng kịch liệt, có thể thấy nàng đang vô cùng mất bình tĩnh.

Mỹ công tử cũng không dám hỏi, nàng chỉ có thể cảm nhận được thân thể của mẫu thân đang run rẩy, cùng với tâm tình cực kỳ kích động.

Thật lâu sau, nam tử kia mới dần buông đôi tay xuống, hồn phách dường như cũng lạc đi đâu mất, nói: "Ta đã hối hận rồi, Cầm Nhi. Thắng toàn bộ thế giới thì như thế nào? Mất đi nàng, thế giới này đã không còn ánh sáng nữa. Nhưng mà ta sẽ không từ bỏ đâu, ta sẽ chứng minh tình yêu của ta với nàng, sẽ dùng mỗi giây, mỗi phút trong tương lai để xin lỗi nàng."

Nói xong câu đó thì hắn bước lui hai bước, sau đó xoay người lại. Trong chớp mắt khi hắn xoay người, khí tức trên thân thể hắn ngay lập tức trở nên khác biệt, giống như người lúc nãy khốn khổ vì tình cũng không phải là hắn. Hắn sải bước rời đi, một chấm ánh sáng màu tím từ trên người hắn rơi ra, bay đến trên bàn trước quầy trà sữa.

"Đây là tiền trà sữa. Đã làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nàng, xem như là đền bù tổn thất."

Đột nhiên tất cả mọi thứ trước mắt dường như trở nên hư ảo. Mỹ công tử mở trừng hai mắt nhưng lại phát hiện người kia đã biến mất, nếu như không phải hơi thở của mẫu thân nàng vẫn còn đang gấp gáp, nàng thậm chí sẽ cảm thấy rằng người kia cho đến tận bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.

"Mẹ à, hắn là ai?" Mỹ công tử nhẹ giọng hỏi.

Tô Cầm lầm bầm nói: "Khốn khiếp, một tên khốn khiếp."

"A?" Mỹ công tử ngẩn ngơ, những từ ngữ như thế này, nàng lần đầu tiên nghe được từ miệng mẫu thân.

"Mẹ à, người không sao chứ?" Nàng cố gắng ôm lấy mẫu thân.

"Không có việc gì, ta không sao." Tâm tình của Tô Cầm dần dần bình phục lại, nhưng rất nhanh, con ngươi của nàng lập tức co lại, hắn đã đến, dĩ nhiên là hắn đã đến. Vậy thì...

"Tiểu Mỹ, ngươi không thể ở lại trong thành được. Lập tức quay trở về Học Viện Gia Lý đi. Đi đường vòng để về, nếu vẫn không được thì phải lập tức chạy ra khỏi thành. Nội thành chắc chắn sẽ loạn, nếu như không có tin tức của ta thì không thể quay lại thành."

"A?" Mỹ công tử nói: "Làm sao vậy mẹ? Hôm nay người..."

"Đừng hỏi nữa, ngươi hãy làm như những gì ta vừa nói." Tâm tình của Tô Cầm rõ ràng có chút bực bội.

"Vâng, người đừng có gấp. Ta đi ngay đây."

Cho đến khi con gái đã rời đi, Tô Cầm mới một lần nữa trở lại trong tiệm trà sữa, nàng ngồi trên ghế, đang hồi tưởng về chuyện cũ. Cho dù đã qua rất nhiều năm, thế nhưng những chuyện cũ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng.

Hắn đến rồi, hắn thật sự đã đến.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.