Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Hồ Biến Tứ Giai

Phiên bản Dịch · 1938 chữ

**Thiên Hồ Biến Tứ Giai

Dịch: w8haa**

Độc Bạch đã dừng lại ở Tam giai này nhiều năm, cho tới nay thì tất cả mọi người vẫn luôn nói rằng Thiên Hồ Biến là mạnh nhất, thiên phú của hắn là độc nhất vô nhị. Thế nhưng, mấy năm qua hắn không hề tiến thêm bước nào, bản thân cũng không hề có sức chiến đấu. Nhìn thấy những bạn bè khác đều trở nên mạnh mẽ, trong lòng hắn không lo lắng sao?

Nhưng mà, hắn lại không có bất kì biện pháp nào để thay đổi việc này.

Nhất là lần ra ngoài rèn luyện này của bọn họ, luôn là Đường Tam, Vũ Băng Kỷ, Cố Lý và Trình Tử Chanh cùng nhau chiến đấu. Tại thời điểm săn bắt Yêu thú, hắn cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn. Người nhà chiến đấu, còn mình chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Loại cảm giác này quả thật không hề dễ chịu một chút nào.

Nhất là trận chiến cuối cùng, hắn trơ mắt nhìn ba người Đường Tam, Vũ Băng Kỷ và Cố Lý ở lại cản phía sau, để cho hắn và Trình Tử Chanh chạy trước. Khi đó, hắn cảm giác mình thật sự quá vô dụng.

Hắn cũng là thiếu niên, cũng có tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết. Vào lúc đó, hắn suy nghĩ rất nhiều, hắn muốn đứng cạnh đồng đội, muốn sánh vai cùng họ, đối đầu với kẻ địch mạnh mẽ! Thế nhưng là vì hắn vô dụng, cho nên hắn ở lại cũng không có tác dụng gì.

Sau đó trong nháy mắt, sự khát vọng và giận dữ cùng với tự trách mình vô cùng mãnh liệt trong nội tâm làm cho đầu của hắn vô cùng đau đớn, toàn thân dường như muốn nổ tung.

Có ích lợi gì, huyết mạch Thiên hồ cấp một này có tác dụng gì chứ? Thà rằng đổi lại một loại huyết mạch khác thấp kém hơn có sức chiến đấu cũng được!

Trong khoảng khắc đó hắn đã bùng nổ. Hắn dùng toàn bộ Tinh Thần Lực điên cuồng đánh thẳng vào Thiên Hồ Chi Nhãn của mình, trong lòng thầm cầu nguyện, cầu nguyện cho những đồng đội sẽ bình an. Hắn không biết mình làm như vậy có tác dụng gì hay không, nhưng đó là thứ duy nhất hắn có thể làm được.

Cũng chính trong tích tắc này, trong cơ thể của hắn dường như có thứ gì đó đã bị phá vỡ, thậm chí hắn còn có thể thấy được chiến trường ở nơi xa, thấy được ba người đồng đội đang vô cùng thê thảm.

Hình ảnh lóe lên rồi biến mất, sau đó hắn liền ngập vào trong bóng tối. Hắn chỉ mơ hồ nhớ rằng tại thời khắc cuối cùng, dường như mình đã phóng ra một ánh sáng màu trắng, bay về phía chiến trường bên kia và bao phủ toàn bộ chiến trường.

Đến lúc hắn tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trong phòng rồi. Lúc đầu thì ý thức của hắn vẫn còn khá mờ hồ, nhưng rất nhanh hắn đã cảm thấy có một cảm giác gì đó kì lạ. Hắn ra khỏi giường, đi theo loại cảm giác này, ra khỏi phòng hắn nhìn lên bầu trời bên ngoài, cảm nhận được cảnh sắc bên ngoài dường như đã trở nên khác biệt, hắn đột nhiên hiểu rằng thì ra là do mình đã trở nên khác biệt. Đúng vậy, không còn giống như trước nữa! Thiên Hồ Chi Nhãn tiến hóa rồi! Cuối cùng cũng đột phá bình cảnh tầng thứ ba, tiến vào cấp bốn.

Thiên Hồ Chi Nhãn tầng thứ tư, dường như thật sự đã khiến hắn trở nên khác biệt.

Trước kia, Thiên Hồ Chi Nhãn của hắn chủ yếu là dùng để quan sát, ngoài ra trong lúc vô tình có thể cảm nhận được một số thứ, chẳng hạn như có thể cảm nhận được số mệnh của ai mạnh mẽ, số mệnh của ai thì kém, cũng có thể nhận biết được một số nguy hiểm nhất định, nhưng trình độ biết trước này tương đối thấp.

Hiện tại, dường như hắn có cảm giác được rằng mình đã có thể khống chế một chút số mệnh rồi. Trong vô hình, dường như dòng chảy của thế giới này lại nằm bên trong cảm giác của hắn, mà hắn có thể chạm vào những dòng chảy này, khiến cho chúng biến hóa theo ý nghĩ của hắn.

Ở thời điểm này, hắn nhớ đến những đồng đội của mình, trong nội tâm lập tức trở nên vui mừng. Cho nên, trước tiên hắn liền chạy đến chỗ Đường Tam, muốn đem tin tức tốt này chia sẻ với Đường Tam. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, Đường Tam liếc mắt đã biết được Thiên Hồ Biến của hắn đã tiến hóa.

"Phù…" Đường Tam ra hiệu cho hắn ngậm miệng lại, nói: "Ngươi nói nhỏ chút, trước tiên đừng lộ ra. Chuyện này không thể truyền ra ngoài. Thiên Hồ Chi Nhãn của ngươi là bí mật quan trọng nhất của học viện. Trước kia chẳng qua chỉ có Tam giai, mọi người còn không để ý nhiều. Năng lực của ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, tác dụng của Thiên Hồ Chi Nhãn sẽ càng lớn, trên thực tế ngươi cũng sẽ dính phải nguy hiểm. Chuyện này chỉ có thể nói với các vị sư phụ, không nhất thiết phải nói cho các sư huynh, sư tỷ khác biết.

"Ừ ừ." Độc Bạch hưng phấn gật đầu, "Tất cả mọi người không sao chứ? Đại sư huynh thế nào?"

"Yên tâm đi, không việc gì, chỉ có ngươi và sư huynh Cố Lý hôn mê. Ngươi đã tỉnh lại, hắn chắc là cũng khôi phục lại rồi." Đường Tam nói ra.

Nghe như thế, Độc Bạch thở phào một hơi dài.

"Thật tốt quá, thật là quá tốt rồi, mọi người đều không sao cả." Nói xong, hắn xông lại muốn ôm lấy Đường Tam lần nữa.

Đường Tam bất đắc dĩ đưa tay lên ngực hắn cản lại, nói: "Tỉnh táo, ngươi bình tĩnh một chút. Việc đầu tiên là chúng ta đi tìm các vị sư phụ để báo cáo về chuyện này. Mà thôi, hiện tại ngươi hưng phấn quá mức rồi, không thể đi đâu được, ngươi chờ ở đây. Ta đưa sư phụ tới."

Lúc này vẫn còn là sáng sớm, là thời gian ăn điểm tâm sáng. Đường Tam đóng chặt cửa lại, trước tiên để cho Độc Bạch ở trong phòng mình chờ đợi, còn hắn thì trực tiếp đi về phía nhà ăn.

Dĩ nhiên hắn sẽ không đi tìm sư phụ Trấn Trưởng, Trấn Trưởng Trương Hạo Hiên bình thường đều không ở trong học viện. Người quản lý hầu hết mọi chuyện trong học viện là thầy chủ nhiệm Quan Long Giang.

Vừa nhớ tới việc ngày hôm qua Quan Long Giang tức giận mắng Trương Hạo Hiên, hiện tại Đường Tam vẫn cảm thấy mắc cười. Đó là sư phụ Trấn Trưởng đang nghe mắng thay mình nha! Hơn nữa chắc chắn ngày hôm nay mình cũng sẽ phải nghe mắng. Ngày hôm qua là bởi vì mới trở về, cho nên mục tiêu chính chính là người dẫn đội, sư phụ Trấn Trưởng.

Đường Tam lén lút tiến vào nhà ăn, liếc mắt liền nhìn thấy Quan Long Giang.

Quan Long Giang mỗi buổi sáng đều tới nhà ăn sớm nhất, xem qua những món điểm tâm, an bài tốt cho tất cả mọi người.

Trong nhà ăn tỏa ra một mùi thơm vô cùng nồng, mùi này rõ ràng là mùi thơm của nước thịt. Chắc hẳn là xương cốt của Liệt Địa Tích Dịch ngày hôm qua mà mọi người đã ăn thịt. Thứ này là đồ tốt nha, đối với tất cả mọi người đều vô cùng bổ dưỡng! Xem ra đầu bếp của Học Viện cũng có một chút tài nghệ nha.

"Quan sư phụ." Đường Tam nhỏ giọng nói.

Quan Long Giang quay đầu lại nhìn thấy hắn, lập tức mặt trầm xuống: "Đang muốn tìm ngươi đây. Đường Tam, ngươi có biết hay không. . ."

Nhìn thấy trong mắt Quan Long Giang sắp bùng lên ngọn lửa giận dữ, Đường Tam vội vàng tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói: "Quan sư phụ, ta có một tin tốt muốn nói với người."

"Tin tức tốt? Tin tức tốt gì?" Quan Long Giang nghi ngờ hỏi.

Đường Tam đến bên cạnh hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một câu.

"Cái gì? Thật ư?" Quan Long Giang lập tức mở to hai mắt nhìn hắn, hơn nữa hoàn toàn quên mất chuyện muốn mắng Đường Tam luôn rồi.

"Thật ư? Ngươi chắc chắn chứ?" Giọng của vị thầy chủ nhiệm này cũng đã trở nên run rẩy.

"Chắc chắn, ta đảm bảo. Nếu ta sai, cảm giác của hắn cũng không thể sai." Đường Tam khẳng định nói.

"Hiện tại hắn đang ở đâu? Tại sao lại không tới đây cùng với ngươi?" Quan Long Giang vội vàng hỏi thăm.

Đường Tam nói: "Hắn quá hưng phấn, ta sợ hắn sẽ làm bại lộ chuyện này. Ta cảm thấy chuyện này nên giữ bí mật, dù sao chuyện này cũng quá quan trọng. Cho nên ta để hắn ở trong phòng ta chờ, ta chạy đến báo cho người chuyện này, cũng không biết ta làm vậy có đúng không?"

"Đúng, đúng, rất đúng. Giữ bí mật, nhất định phải giữ bí mật." Quan Long Giang hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, nói: "Đi, mau dẫn ta đi tới đó. Ta phải tự mình cảm nhận một chút, mới có thể chắc chắn."

"Vâng."

Lập tức, Đường Tam dẫn Quan Long Giang đi đến phòng kí túc xá của mình. Còn chưa kịp mở cửa vào thì đã bị Quan Long Giang kéo lại, nói: "Ngươi canh cửa, đừng cho bất kì kẻ nào tiến vào." Nói xong, Quan Long Giang liền đẩy cửa mà vào, để Đường Tam đứng canh ngoài cửa.

Khóe miệng của Đường Tam trở nên co giật. Đây là phòng của ta mà! Sao tự dưng lại thành người canh cửa rồi. Nhưng mà canh cửa thì canh cửa. Coi bộ hôm nay mình sẽ không bị mắng nữa rồi? Không lâu sau, cửa phòng mở ra.

Thời điểm Quan Long Giang xuất hiện lần nữa trước mặt Đường Tam, trên mặt đã tràn ngập ánh sáng.

"Quan sư phụ, như thế nào rồi?" Đường Tam hỏi dò.

Quan Long Giang cười ha ha: "Tốt, vô cùng tốt nha! Ha ha. Tiểu Đường à, lần này coi bộ ngươi đã lập công lớn rồi! Vô cùng tốt, nhớ rõ phải giữ bí mật. Cứ như vậy đi, ta cũng đã dặn tiểu tử kia chớ lộ diện rồi. Trước tiên ngươi dẫn hắn về phòng hắn đi, ổn định lại cảnh giới một chút, chờ sau khi hắn có thể khống chế được năng lực rồi nói tiếp. Nói cách khác, hiện tại ai cũng có thể cảm nhận được biến hóa trên người hắn. Ta đi tìm sư phụ ngươi." Nói xong, Quan Long Giang liền vội vã bước đi.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.