Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liều Chết Đánh Một Trận

Phiên bản Dịch · 2056 chữ

**Liều Chết Đánh Một Trận

Dịch: w8haa**

Thời điểm Đường Tam lao ra, hắn cũng đã hạ quyết tâm rồi. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn thật sự quá phong phú, với ba kiếp làm người thì số lần hắn vượt cấp khiêu chiến đã nhiều đến mức không thể nhớ nổi nữa rồi.

Không cần phải nghi ngờ gì nữa, con hàng trước mắt là thứ bọn họ không thể nào chiến thắng được. Với sức mạnh của Yêu thú thất giai, cho dù là đứng im cho bọn họ đánh thì bọn họ cũng không thể nào phá vỡ được phòng ngự của đối phương.

Năng lực thiên phú của huyết mạch Sáp Sí Hổ hẳn là Phong Cương, công thủ toàn diện cực kì mạnh mẽ, hơn nữa lại còn có thể bay được, cho nên một khi bị nó để mắt tới thì không thể nào thoát được.

Trấn Trưởng ở bên kia có thể ngăn cản Sáp Sí Hổ Vương cửu giai cũng không dễ dàng gì. Cho nên bây giờ bọn họ không thể dựa vào ai được nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Quả thật Vũ Băng Kỷ không hề hoa mắt, con hổ mẹ này sau khi phóng lên không trung đúng là đã bị dừng lại hai lần. Hai lần dừng lại này, một lần là bởi vì Thì Quang Biến của Cố Lý, một lần còn lại là của Đường Tam. Đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng Thì Quang Biến.

Ngay khi hắn sử dụng Thì Quang Biến, Đường Tam cảm thấy một phần Tinh Thần Lực của mình bị rút đi, mọi thứ trước mặt cũng dường như cũng bị bóp méo.

Thì Quang Biến của hắn chỉ mới là Tam giai, cho nên tác dụng của nó theo lý mà nói thì sẽ không mạnh bằng Cố Lý, nhưng hiện tại Tinh Thần Lực của hắn đã hoá lỏng, Tinh Thần Lực của hắn hiện tại nếu so với Cố Lý thì mạnh mẽ hơn nhiều. Cho nên hiệu quả của Ngưng Đọng Thời Gian cũng không hề kém bao nhiêu.

Ngay khi thân thể của lão Hổ bị khựng lại trên không trung, Đường Tam liền hành động ngay lập tức. Hắn đột nhiên phóng lên từ Băng Mâu, Băng Mâu bị hắn lấy làm bàn đạp thì rơi xuống đất.

Thân thể của Đường Tam trên không trung trở nên lập lòe, chỉ trong nháy mắt đó hắn đã tránh được móng vuốt của lão Hổ. Dựa vào ánh sáng từ móng vuốt sắc bén của lão hổ che chắn, thân thể của hắn cũng đã biến mất. Vũ Băng Kỷ và Cố Lý cảm thấy hoa mắt, không biết Đường Tam làm như thế nào, chỉ thấy khi hắn xuất hiện trở lại, đã là ở trên đầu của lão Hổ.

Từ trước đến giờ Đường Tam luôn luôn là người dám nghĩ dám làm, nhất là khi gặp những tình huống sinh tử như thế này. Thiểm Báo biến!

Chỉ một lần dùng Báo Thiểm đã khiến hắn ngay lập tức leo lên đầu lão Hổ. Hắn dùng hết sức thi triển Khống Hạc Cầm Long, khiến cho thân thể của hắn bám sát vào trên đầu lão Hổ này. Hắn không hề trực tiếp tấn công mà vận dụng Huyền Thiên Công hết sức, điên cuồng hấp thu huyết mạch chi lực của đối phương!

Trên thực tế, hắn cũng không biết năng lực mình dùng để thôn phệ huyết mạch chi lực của đám Yêu Quái tộc dùng ở trên người Yêu thú có tác dụng hay không nữa. Nhưng hắn biết, đây là cơ hội duy nhất của mình.

Để sống sót trước sự tấn công điên cuồng đến từ con hổ mẹ ở trước mặt này thì nhất định phải làm được hai chuyện: Tăng cường sức mạnh của bản thân và suy yếu sức mạnh của kẻ địch.

"Oanh " Một lượng huyết mạch chi lực khổng lồ nhanh chóng tràn vào cơ thể Đường Tam.

Thành công! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Đường Tam. Nhưng ngay sau đó, lão hổ cũng đã kịp phản ứng, Phong Cương trên người bỗng nhiên bộc phát. Một luồng năng lượng cực lớn bùng nổ hất tung Đường Tam bay ra ngoài.

Đường Tam bị cú hất này làm cho bay ra ngoài tận mười mấy mét, đâm vào những tán cây to cách đó khá xa.

Trong nháy mắt khi Phong Cương bộc phát, Đường Tam cũng đã cảm giác được, nhưng mục đích của hắn đã hoàn thành rồi. Trùng hợp thay, chỗ mà hắn thôn phệ huyết mạch chi lực đó chính là trên lưng lão Hổ, mà chỗ đó lại gần trái tim, gần như là nơi mà huyết mạch chi lực của lão Hổ này tụ lại.

Đường Tan cũng không cân nhắc xem cơ thể mình có thể chịu được lần hấp thụ này hay không, Huyền Thiên Công ngũ trọng đỉnh phong ngay lập tức được tăng lên mức cao nhất.

Con hổ mẹ này bởi vì bị ảnh hưởng của Thì Quang Biến, cho nên trong nháy mắt Phong Cương không thể phòng ngự được, chỉ trong tích tắc như vậy đã bị Đường Tam hút đi một lượng lớn huyết mạch chi lực. Mà trong con mắt của những người còn lại thì Đường Tam bị đánh bay lên không trung vô cùng thê thảm, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, quần áo trên người bị rách nát, sống chết không rõ.

"Aaaaa!" Vũ Băng Kỷ hét to, Băng chùy đang được ngưng tụ trong tay lập tức được phóng ra, Băng nguyên tố thể phóng ra toàn bộ năng lượng, lao về hướng lão Hổ.

Cố Lý cũng giống như vậy. Tại thời khắc này, sự đau khổ trong tâm trí của bọn họ đã chiến thắng sự sợ hãi. Bọn họ không biết Đường Tam xông lên làm gì, nhưng ngay lúc Đường Tam bị đánh bay đi, sự áp chế về huyết mạch của lão Hổ đối với bọn họ đã trở nên nhỏ hơn.

Có lẽ Đường Tam sẽ không thể sống nổi rồi, liều mạng!

Bọn họ phải tranh thủ thời gian cho Trình Tử Chanh và Độc Bạch, để Trình Tử Chanh và Độc Bạch có thể chạy trốn. Lão Hổ này sau khi bị Đường Tam thôn phệ huyết mạch chi lực, dù cho nó có tu vi thất giai đỉnh phong thì cũng có cảm giác tay chân bủn rủn. Quần áo của Đường Tam cũng không phải bị Phong Cương đánh trúng mà rách tả tơi, mà bởi vì lượng năng lượng hút vào quá khổng lồ, thân thể không chịu nổi, năng lượng từ trong lỗ chân lông tràn ra, do đó làm cho quần áo bị rách nát.

Vũ Băng Kỷ bị một cái tát đập bay ra ngoài, lớp giáp băng trên người vỡ ra thành nhiều mảnh, nếu như không phải trong khoảng khắc bị vỗ trúng, Cố Lý dùng Ngưng Đọng Thời Gian khống chế một chút, chỉ sợ Vũ Băng Kỷ chỉ còn nửa cái mạng mà thôi.

Cố Lý điên cuồng vung Vĩ Chùy của mình, tận dụng cơ hội đánh vào chân phải của Lão Hổ, khiến chân phải của nó gục xuống. Nhưng chỉ trong nháy mắt ngay sau đó, hắn đã bị tay trái của lão Hổ đánh bay. Móng vuốt sắc bén của lão Hổ để lên trên người Cố Lý năm vết cào. Lớp lân giáp của Thì Quang Ngạc vừa dày vừa nặng cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được những móng vuốt sắc bén, máu tươi đã chảy ra.

Nếu không phải Đường Tam làm cho nó bủn rủn chân tay thì Cố Lý đã mất mạng rồi. Chênh lệch quá lớn. Đòn tấn công của họ căn bản không thể nào phá được sự phòng ngự của Sáp Sí Hổ, mà mỗi một lần Sáp Sí Hổ tấn công đều có thể uy hiếp đến tính mạng của bọn họ.

Vũ Băng Kỷ giãy giụa lật mình ngồi dậy, từng đạo băng chùy không ngừng bắn về phía con mắt của Lão Hổ, thử quấy nhiễu nó. Nhưng kết quả cũng giống y như cái băng chùy được bắn ra đầu tiên, khi tất cả chạm vào Phong Cương thì đã lập tức nát bấy.

Lúc này thì Đường Tam đã sắp rơi xuống đất. Lão Hổ nhìn chằm chằm vào hắn, dường như có mối thù sâu đậm vậy.

Con Sáp Sí Hổ mẹ này không hề đuổi giết Vũ Băng Kỷ và Cố Lý, mà là đột nhiên ngẩng đầu, hai cánh sau lưng bắt đầu đập, bật nhảy bay thẳng lên không trung, mở ra miệng lớn còn dính chút máu, lộ ra răng nanh cực lớn táp về phía Đường Tam.

Nếu để cho nó cắn trúng phát này thì Đường Tam chắc chắn sẽ chết, sẽ lập tức trở thành lương thực trong miệng nó.

Vũ Băng Kỷ hét lớn, trong giây lát Băng nguyên tố thể bỗng nhiên bộc phát, một bức tường Băng sau lưng hắn bỗng dưng nổ tung, đẩy thân thể hắn bay đi giống như một thiên thạch, lao thẳng về phía Lão Hổ.

Hắn và Đường Tam quen biết với nhau thời gian cũng không dài, nhưng chỉ ngắn ngủi nửa tháng này, hắn đã học được rất nhiều thứ từ trên người Đường Tam. Hắn có thể cảm nhận được rằng vị sư đệ này nhìn qua chỉ có Phong Lang Biến, một loại Yêu thần biến có cấp bậc cực thấp nhưng thực ra có thiên phú cực kì cao. Tuy rằng Đường Tam mới chỉ có chín tuổi, thế nhưng Vũ Băng Kỷ không chỉ quý trọng Đường Tam, thậm chí còn khâm phục Đường Tam.

"Ngưng!" Một tiếng gào thét cũng vang lên ở giờ phút này.

Toàn thân Cố Lý đều bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn dùng toàn bộ sức lực còn lại để phát ra tiếng hét phẫn nộ này. Hào quang màu trắng hòa lẫn với màu máu trên người hắn, hắn đã thi triển ra một đòn Thời Gian Ngưng Đọng mạnh nhất từ trước đến nay. Lão Hổ đang ở trên không trung bị ngưng đọng lại, hai cánh cứng ngắc, thân thể nó dưới tác dụng của quán tính vẫn đang lao về phía trước, miệng của nó dưới tác dụng của Thời Gian Ngưng Đọng cho nên không thể nào khép lại được.

"Đông lại!" Đúng lúc này âm thanh quen thuộc của Vũ Băng Kỷ lại vang lên bên tai.

Mặc dù sau lưng bị thương do áp lực đến từ bức tường băng, thế nhưng Vũ Băng Kỷ vẫn tiếp tục tiến về phía thân thể Sáp Sí Hổ. Thời điểm này, hắn vẫn bảo trì được sự bình tĩnh như lúc trước.

Băng mâu vừa phóng tới đã nổ tung, hắn đột nhiên mở ra hai tay, chạm vào người lão Hổ, sau đó lập tức nắm hai tay lại, cố gắng dùng sức ôm lấy cái cổ của con Sáp Sí Hổ mẹ này.

Hào quang màu băng lam ngay lập tức tràn vào thân thể của lão Hổ. Hắn muốn sử dụng Băng nguyên tố thể của mình hết sức, cố gắng làm đóng băng lão Hổ.

Lúc này, một hình bóng màu xanh đã rơi xuống. Đối mặt với cái miệng lớn đang mở ra, hắn không hề né tránh mà lại chủ động thả người chui vào.

Sáp Sí Hổ mẹ trơ mắt nhìn hắn rơi vào trong miệng mình, bởi vì tác dụng của Ngưng Đọng Thời Gian, còn có Băng nguyên tố làm cho cơ thể nó bị đông cứng lại, khiến nó muốn đóng miệng lại để cắn thân thể kia cũng đã chậm rồi.

Tiếp theo trong nháy mắt, ánh sáng xanh chói mắt lan tỏa trong miệng nó. Trong cổ họng của lão Hổ phát ra tiếng rống đầy phẫn nộ, đẩy ra mọi thứ từ trong miệng mình và rất nhiều máu tươi.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.