Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào Núi

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

**Vào Núi

Dịch: w8haa**

Cho dù là Mộc Ân Tình, Quan Long Giang hay là Trương Hạo Hiên thật ra đều không biết được, khi Đường Tam tới khuyên nhủ bọn họ, lời nói của Đường Tam sẽ làm cho bọn họ có cảm giác tin tưởng. Nếu không, mấy vị sư phụ cũng sẽ không để hắn chấp hành nhiệm vụ săn bắt này, khi biết mục tiêu của hắn chính là Sáp Sí Hổ vô cùng cường đại.

Đây là tác dụng của thần thức, tuy rằng thần thức của Đường Tam vẫn chưa mạnh mẽ như trước đây, nhưng dựa theo sự phát triển của Tinh Thần Lực, Tinh Thần Chi Hải dần dần tẩm bổ cho thần thức, thần thức cũng sản sinh ra khí tức Thần Vương mà nó đã từng có, nằm trong Tinh Thần Chi Hải.

Sự phát triển của thần thức cũng bắt đầu tăng tốc kể từ khi Đường Tam bắt đầu dung hợp Kim Bằng Biến và Thì Quang Biến.

Lần hành động săn bắt Sáp Sí Hổ ở Gia Lý sơn mạch này đối với Đường Tam chính là một cơ hội hiếm có, một hòn đá ném trúng mấy con chim , thu hoạch tài nguyên tu luyện, kiếm tiền, gia tăng thực lực của bản thân và đồng đội.

Thẳng đến lúc giữa trưa, lúc này Độc Bạch đã cảm thấy mệt mỏi chóng mặt, mọi người quyết định dừng lại nghỉ ngơi.

Diện tích của Gia lý sơn mạch vô cùng rộng lớn, dù cho bọn họ là người có được năng lực Yêu Thần biến, muốn đi hết một chiều của sơn mạch này cũng phải mất mười ngày tới nửa tháng.

Mọi người tìm một chỗ rộng rãi ở trên dốc núi cùng ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy ra lương khô và nước để bổ sung thể lực.

Độc Bạch dựa vào một gốc cây, lấy tay đấm vào chân mình cho đỡ mỏi.

Đường Tam nhìn những dãy núi xung quanh. Những dãy núi này đều vô cùng xanh tốt, rất ít chỗ không hề có gì, thậm chí ngay cả trên vách đá cũng có thực vật đang sinh trưởng. Thế giới này có lượng linh khí nồng đậm, quả thật vô cùng thích hợp cho các loại sinh vật phát triển!

Mọi người chỉ nghỉ ngơi một lát, ngay lúc bọn họ chuẩn bị tiếp túc xuất phát thì Độc Bạch bỗng nhiên nhíu mày, hai tay dụi dụi vào mắt mình.

Đường Tam vẫn luôn quan sát hắn. Hiện tại Độc Bạch chỉ có Tam giai, với cấp độ này của hắn, cũng không thể thật sự nhìn thấy được sự biến hóa của số mệnh, chỉ có thể có cảm giác mà thôi.

Ngay cả các vị sư phụ ở học viện cũng không biết nên vận dụng Thiên Hồ Chi Nhãn như thế nào, dù sao thì tiểu tử này là độc nhất vô nhị, từ trước đến giờ tổ chức Cứu Thục cũng chưa từng có một ai như thế này để tham khảo kinh nghiệm.

Thế nhưng Đường Tam vẫn luôn nhạy cảm đối với cảm giác của Độc Bạch, những hành động của Độc Bạch đôi khi là do sự cảm ứng trong vô thức của hắn.

"Sao vậy?" Đường Tam đến bên cạnh hắn hỏi.

"Cảm giác hình như không được thoải mái cho lắm, chắc có lẽ là do ta mệt rồi." Độc Bạch nhíu nhíu mày, lúc này hắn có cảm giác mắt của mình có cảm giác chua xót, không thể nhịn được mà đưa tay lên chùi.

Đường Tam nghe thấy thế, ánh mắt ngay lập tức thay đổi, nói: "Đại sư huynh, đề phòng."

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Tử Chanh đang ở trên ngọn cây. Trình Tử Chanh nghe hắn bảo đề phòng, cũng vô thức nhìn kĩ lại bốn phía xung quanh mình.

Đúng lúc này, có chuyện xảy ra.

Không có bất kỳ sự báo hiệu nào, ở trên mặt đất gần chỗ Cố Lý đang đứng, đột nhiên một tiếng "Phanh" vang lên, một cây gai nhọn màu vàng đất đang hướng thẳng về phía ngực Cố Lý.

Chuyện này xảy ra vô cùng nhanh. Nếu như không phải có sự nhắc nhở kịp thời của Đường Tam, mọi người chắc chắn sẽ trở tay không kịp.

Đường Tam và Vũ Băng Kỷ là hai người đầu tiên có phản ứng.

Một luồng gió mạnh thổi đến phía Cố Lý, thổi bay thân thể hắn ra chỗ khác. Cùng lúc đó, một tấm băng thuẫn đã xuất hiện tại vị trí Cố Lý vừa đứng.

Một tiếng "Ầm" vang lên, gai nhọn màu vàng đất kia đâm vào tấm băng thuẫn, trong nháy mắt tấm băng thuẫn đã bị đâm nát. Một hình bóng từ dưới đất chui lên ngay sau đó.

Đó là một Yêu thú nhìn qua có chút quái dị, chiều cao khoảng chừng ba mét, sau lưng có một cái đuôi to màu vàng đất, toàn thân có lân phiến bao trùm, tỏa ra ánh sáng màu vàng đất. Vừa rồi tấn công Cố Lý chính là cái đuôi to của nó.

"Là Liệt Địa Tích Dịch, cẩn thận! Liệt Địa Tích Dịch có cấp bậc thấp nhất là ngũ giai." Vũ Băng Kỷ ngay lập tức hô lên cảnh giới mọi người.

Nói về mặt tri thức, Vũ Băng Kỷ là người hiểu biết nhất ở đây, trong nháy mắt đã phát hiện ra lai lịch của Yêu thú này.

Mà đúng lúc này, cái đuôi to Liệt Địa Tích Dịch đã đập vào mặt đất, hào quang màu vàng đất trên người nó bỗng dưng trở nên phát sáng hơn, thân thể nó đập vào mặt đất, toàn bộ dốc núi đều trở nên rung chuyển.

"Ngưng!"

Cố Lý hét lớn, dốc núi đang lắc lư kịch liệt bỗng bị ngưng đọng lại.

Tiếng hét này của Cố Lý không phải vì khi thi triển Thì Quang Biến mà phải hét lên, mà là để nhắc nhở đồng đội xung quanh. Mọi người đều là lần đầu tiên rèn luyện với nhau, cho nên chưa biết phối hợp với nhau như thế nào. Cho nên khi đi trên đường, Đường Tam cũng đã thảo luận với mọi người, khi thi triển năng lực có thể nói ra, như vậy khiến cho đồng đội có thể biết được ngươi đang làm cái gì, sau đó phối hợp với nhau.

Không thể không thừa nhận rằng Thì Quang Biến đúng là cường đại. Cho dù tu vi của Liệt Địa Tích Dịch cao hơn Cố Lý hẳn một cấp, cũng không thể nào thoát khỏi kĩ năng Thời Gian Ngưng Đọng được.

Sự ngưng đọng này chỉ trong giây lát, lúc này Độc Bạch đã chạy đến bên một gốc cây lớn. Trên ngọn cây, Trình Tử Chanh ngay lập tức bay lên không trung. Đường Tam và Vũ Băng Kỷ thì lao thẳng tới phía của Liệt Địa Tích Dịch.

Liệt Địa Tích Dịch: Thôi gọi là thằn lằn đất đi cho mọi người dễ tưởng tượng.

Đây cũng là bố trí của Đường Tam. Khi gặp phải kẻ địch mạnh mẽ, Độc Bạch phải cố gắng hết sức rời xa chiến trường, Trình Tử Chanh thì chịu trách nhiệm quan sát chiến trường, quan sát xung quanh xem còn kẻ địch nào hay không. Cố Lý hỗ trợ khống chế đối thủ, Đường Tam và Vũ Băng Kỷ sẽ giải quyết đối thủ.

Trên đường đi Đường Tam đã giảng đi giảng lại rất nhiều lần, cho nên lúc này khi xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều vô thức hành động theo sự sắp xếp trước đó. Vũ Băng Kỷ là người tin tưởng Đường Tam nhất, bởi vì dưới sự hướng dẫn của Đường Tam, sự cảm nhận của hắn đối với Băng nguyên tố mới có thể tăng lên một cách rõ rệt như thế.

Từng cái chùy băng bay vụt tới, bay thẳng về phía Liệt Địa Tích Dịch, mà lúc này Đường Tam lại không hề thi triển Phong Nhận.

Trên đường Đường Tam lao tới, hai tay hắn để phía trước, chà xát vào nhau một cách mãnh liệt, hai con ngươi trong phút chốc biến thành màu xanh, Phong nguyên tố vô cùng nồng đậm dưới lực kéo của Khống Hạc Cầm Long lập tức mang theo một cơn gió mạnh mẽ lao tới phía trước.

Tác dụng của cơn gió này cũng không phải là để tấn công kẻ thù. Những cái chùy băng bay tới trước, bắn vào trên người Liệt Địa Tích Dịch nổ ra như những đóa hoa băng. Sức phòng ngự của Liệt Địa Tích Dịch tương đối mạnh mẽ, sở trường của Yêu thú hệ thổ hầu hết đều là có được sức phòng ngự cao. Tuy rằng Liệt Địa Tích Dịch bị đau, nhưng cũng chưa thật sự bị thương, chỉ mới có một số lân phiến bị lõm xuống, có một lớp màu trắng bao quanh. Mặt đất dưới chân nó lúc này cũng đã vỡ ra, xung quanh mặt đất tỏa ra hào quang màu vàng đất, có thể thấy nó muốn độn thổ trốn đi.

Nhưng vào lúc này, một cơn gió mạnh thổi đến, Liệt Địa Tích Dịch vừa mới thoát khỏi sự khống chế, đang muốn trốn xuống đất bỗng dưng lại bị hất lên.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.