Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi tự nghĩ đi

Tiểu thuyết gốc · 7704 chữ

Những năm gần đây, vấn đề này trở thành tâm bệnh của nàng. Nàng đã nghĩ mọi cách nhưng thật sự nghĩ không ra đối sách nào thích hợp. Thâm Hải Ma Kình Vương quá mạnh, muốn đối phó nó ít nhất phải hai người như nàng liều mạng mới có vài phần thắng nhưng cường giả bực này như phương mao lân giác, Hải Thần đảo chắc chắn không có, muốn tìm chỉ có thể đi tìm Lục địa Hồn sư nhưng lục địa hồn sư cùng hải hồn sư thù hận không dễ giải quyết, cho dù giải quyết được đi chăng nữa, người ta cũng không chắc sẽ giúp, cho dù đánh đổi chính bản thân nàng, cũng không chắc có ai đứng ra dù sao tu vi tu hành không dễ, đến 99 cấp càng hiếm có thế gian ai sẽ ngu ngơ vì một nữ nhân mà đi liều tính mạng của mình. Càng nghĩ càng đau đầu, càng nghĩ càng mệt mỏi.

Ngay lúc này, cánh cửa chính mở ra, Hải Nữ Đấu La tiến vào, cung kính chắp tay nói

“Đại Tế Ti, bên ngoài có vị tự xưng Thiên Sứ Đấu La muốn cầu kiến”

Ba Tái Tây mở mắt, âm thanh truyền ra

“Nhờ Hải Nữ cung phụng mời hắn vào Nghị sự đại điện”

Hải Nữ Đấu La khom người hành lễ rồi đi ra điện. Một lát sau, một vị nam tử anh tuấn khoan thai tiến vào Phòng Nghị sự.

Thiên Đạo Lưu từ tiến vào Nghị sự điện vẫn luôn nhìn chắm chú hình bóng trên sảnh. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ không nhiễm bụi trần kia, tâm hắn đã lặng bấy lâu bắt đầu đập trở lại. Hắn tiến lên trung tâm sảnh, dừng chân, hai tay ôm quyền một bái khuôn mặt mỉm cười nhu hòa nhìn mỹ nhân nói

“Cách xa ngàn dặm nghe nhân gian khen mỹ nhân, lúc gặp mới biết thật là lời thô lỗ. Hôm nay tại hạ tới đây trước muốn gặp nhân dung sau muốn kết liền cành. Vũ Hồn Điện ở Lục địa cũng có tiếng nói nhất định, nếu cùng Hải Thần Đảo kết nhân duyên sẽ là chuyện đại hỉ của Đại Lục. Không biết Đại Tế Ti thấy thế nào?”

Nghe Thiên Đạo Lưu nói chuyện, Ba Tái Tây cũng chưa trả lời ngay mà lộ một nét mỉm cười ra hiệu hắn ngồi xuống ghế. Thiên Đạo Lưu nhìn nụ cười này, khuôn mặt liền dại ra, trong lòng không tự chủ hiện lên lời khen “Nghiêng nước, nghiêng thành”, hồi thần lại, hắn cười cười rồi ngồi lên chiếc ghế bên trái.

Đợi hắn ngồi xuống sau, Ba Tái Tây mới nhếch môi son nói

“Thiên Sứ Đấu La không hổ là người đứng đầu Đại Lục, tại hạ nghe danh đã lâu chỉ là thân mang trọng trách Hải Thần giao phó, không thể rời đi Hải Thần đảo gặp nhân yết kiến, hôm nay được gặp chân nhân thật là vinh hạnh”

Dừng một lát lại nói

“Thiên Sứ Đấu La vì ta từ xa mà đến, đáng lẽ ta phải dùng lòng đáp tạ chẳng qua hiện nay Hải Thần đảo gặp chút khó khăn, lại vì ta thân là Đại Tế Ti rất nhiều trọng trách quan trọng phải gánh vác không thể cùng ngài hưởng thụ nhân sinh sinh hoạt, xin hãy tha thứ”

“Mặc dù vậy, Hải Thần đảo cùng Vũ Hồn điện có thể trở thành bạn, từ đó giải trừ thù hận giữa Lục Địa hồn sư và Hải hồn sư, như vậy cũng là việc tốt, tạo phúc cho kẻ dưới. Thiên Sứ Đấu La là người nhân đức chắc sẽ không từ chối việc này”

Thiên Đạo Lưu nghe Ba Tái Tây nói vậy cũng có chút thất vọng. Mặc dù trước khi tới hắn cũng đã có nắm một chút thông tin về đối phương, biết đối phương cũng như hắn thờ phụng Thần linh chi vị, khó có thể rời đi đồng thời hắn cũng vậy, không thể ở rể Hải Thần đảo cho nên hắn cũng không ôm quá lớn hy vọng, chỉ là nhìn thấy giai nhân trước mắt, muốn hắn từ bỏ, hắn rất không cam tâm. Nhưng mà không cam tâm về không cam tâm, hắn không thể từ bỏ chức trách của mình, một nữ nhân không đủ để làm hắn từ bỏ tất cả, tất nhiên không phải nữ nhân có thể thành thần. Giả dụ Ba Tái Tây kế thừa Thần vị có thể thành Thần, hắn có thể từ bỏ tất cả để đi theo dù sao nếu thê tử hắn thành Thần, hắn cũng có thể đi Thần giới mà chỉ cần đến Thần giới hắn chắc chắn có thể đột phá 100 cấp thành tựu Thần vị. Cho dù là kém nhất Thần vị hắn đều bằng lòng dù sao cũng có thể vĩnh sinh bất tử, hơn xa phàm nhân.

Thất vọng nhưng Thiên Đạo Lưu cũng nhanh chỉnh đốn cảm xúc của mình. Đến cấp độ của hắn bây giờ, không có chuyện gì mê hoặc được hắn trừ Thần vị. Nhìn Ba Tái Tây, hắn suy tư chút rồi cười nói

“Như vậy thật sự đáng tiếc, nếu tại hạ có thể gặp Đại Tế Ti sớm mấy năm, có lẽ kết quả đã khác. Mặc dù không thể cùng hưởng nhân sinh nhưng chúng ta cũng có thể trở thành bằng hữu không phải sao”

Ba Tái Tây cũng mỉm cười, vui vẻ nói

“Cung kính không bằng tuân mệnh, Ba Tái Tây hy vọng sau này Thiên huynh chỉ giáo nhiều hơn”

“Cùng vậy, cùng vậy, Tây muội khách khí”

Cộc cộc cộc, tiếng gõ của vang lên.

“Tiến vào đi”

Hải Nữ Đấu La tiến vào, nói

“Đại Tế Ti, bên ngoài có khách nhân gọi Đường Thần muốn cầu kiến”

“Mời tiến đến”

Hải Nữ Đấu La lại cung kính lui lại

Ba Tái Tây cũng nghe qua Đường Thần tên nhưng chỉ biết hắn là Tông chủ Hạo Thiên Tông còn lại không rõ lắm có chút quay đầu nhìn về phía Thiên Đạo Lưu.

Thấy vậy, Thiên Đạo Lưu cũng giải thích

“Đường Thần, Tông chủ Hạo Thiên Tông, chính là đời này Hạo Thiên Đấu La, tu vi cũng mới đột phá 99 cấp. Hôm qua ta gặp hắn cũng ở trên Hải Thần đảo, hắn nói Tây muội thực lực cường đại muốn đến lĩnh giáo”

Thiên Đạo Lưu trong lời nói ám chỉ Đường Thần là kẻ mãng phu, muốn đến Hải Thần đảo đập phá quán.

Ba Tái Tây cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh chờ người đến.

Thiên Đạo Lưu bây giờ trong lòng đang suy tư. Ban đầu hắn thấy Đường Thần đến đây mục đích có thể như hắn, muốn đến cầu hôn Ba Tái Tây nhưng vừa nãy, Ba Tái Tây từ chối hắn, hắn cũng thấy lý do rất hợp lý không có gì bất thường. Nếu Đường Thần đến cũng vì mục đích này như vậy hắn cũng sẽ tay không mà về.

“Haha, đợi chút nữa bị từ chối, ta xem ngươi sẽ có vẻ mặt như thế nào”. Nghĩ đến mình bị từ chối không có ai biết mà Đường Thần bị ngay trước mặt hắn từ chối sẽ mất mặt, không còn dám trước mặt hắn nhảy nhót, Thiên Đạo Lưu kém chút bật cười.

Một lát sau, một người cao to, mặc áo đen tiến vào. Đường Thần tiến lên, nhìn thấy Ba Tái Tây khuôn mặt cũng kinh diễm ngẩn ngơ, hắn chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp như vậy, chỉ có thể dùng thiên địa sủng nhi đánh giá nàng mới xứng. Hắn liếc qua thấy áo vàng Thiên Đạo Lưu, nhưng cũng mặc kệ hắn, đi thẳng tới trước mặt Ba Tái Tây ôm quyền nói

“Tại hạ Đường Thần đường đột viếng thăm, mong Đại Tế Ti thứ lỗi”

Ba Tái Tây thấy hắn cố tình không nhìn Thiên Đạo Lưu liền biết hai tên này không hợp nhau đồng thời cũng thấy Đường Thần đây là muốn tức vị Thiên Sứ Đấu La này, hơn nữa kẻ này khuôn mặt cương nghị, tràn đầy bá khí, mới vào 99 cấp, khí tức đều rất cường, cũng rất coi trọng đối phương

“Đường Tông chủ từ xa lặn lội tới đây, không đón tiếp từ xa là ta chưa làm tốt trách nhiệm, xin thứ lỗi”

“Không phiền, chủ yếu tại hạ đến đường đột, không trách được Đại Tế Ti”

Ba Tái Tây cười nhìn hắn hỏi

“Đường Tông chủ đường xa đến Hải Thần đảo không biết có gì muốn làm, không ngại cứ nói”

Đường Thần nhìn nụ cười này, tim hắn không tự chủ nhảy nhanh hơn, khuôn mặt hơi dại ra một chút

Thiên Đạo Lưu bên cạnh nhìn hắn khuôn mặt ngây người, cười gằn trong lòng

“Haha, cứ nhảy nhót đi, tý nữa bị từ chối ta nhất định phải cho ngươi đẹp mặt”

Đường Thần hồi thần nói

“Tại hạ đến đây, có hai mục đích. Thứ nhất là đại diện Hạo Thiên Tông muốn cùng Hải Thần đảo kết minh, từ đó mở ra cho con cháu con đường giao lưu học hỏi, tăng cường đoàn kết. Thứ hai là việc tư, tại hạ nghe nói Đại Tế Ti thực lực cực cường, muốn lĩnh giáo cao chiêu. Không biết Đại Tế Ti có thể đồng ý tại hạ nguyện vọng.”

Thiên Đạo Lưu đang chuẩn bị xem kịch đột nhiên nghe vậy, khuôn mặt ngạc nhiên, Ngạc nhiên sau đó hắn phủ nhận

“Không đúng a, nhìn hắn vẻ mặt lúc nãy rõ ràng có ý vì sao lại đề ra yêu cầu như vậy, chẳng lẽ hắn muốn thông qua đánh bại Ba Tái Tây giành được đối phương phương tâm. Aaaaa, chắc chắn là vậy. Không được, mặc dù việc này không đáng tin lắm nhưng mà cũng không thể cho hắn cơ hội, nếu mà hắn thành công chẳng phải ta toi công bận rộn. hừ”

Ba Tái Tây nhìn Đường Thần không giống như nói giỡn hơn nữa nàng rất lâu chưa giao thủ qua, hiếm có cường giả ngang cấp khiêu chiến không có lý không đáp ứng. nàng mặc dù là nữ nhân nhưng cũng là thiên tài, tự có kiêu ngạo của mình. Đối với việc này nàng đồng ý, còn kết minh thì càng tốt, vừa nãy có Vũ Hồn Điện giờ thêm Hạo Thiên Tông, quá đẹp thay. Vừa muốn mở miệng, liền nghe Thiên Đạo Lưu nói

“Tây muội, ta cũng 99 cấp, rất lâu không cùng cấp giao thủ qua, lúc nãy cũng muốn nói nhưng sợ đệ muội chê cười nên không đề cập qua, nay đúng dịp Đường Tông chủ nêu yêu cầu, ta cũng muốn thử xem”

Đường Thần nghe hắn nói, không biết tên này trong hồ lô bán gì, liếc Thiên Đạo Lưu một mắt sau đó đi đến trước mặt hắn nở nụ cười trừ hỏi

“Ài nha, đây không phải là Thiên đệ sao, lúc nãy tiến vào Vi huynh không để ý, hãy thứ lỗi” nói rồi còn cung người ôm quyền, khuôn mặt thành khẩn.

Thiên Đạo Lưu tâm đã giận điên nhưng vì hình tượng mình trước mặt Ba Tái Tấy hắn chỉ có thể một mặt bình tĩnh nói

“Không sao không sao, lúc nãy ta không lên tiếng”

“Vậy là tốt rồi, ta chỉ lo Thiên đệ nghĩ ta lung tung, ahaha”

Nói rồi còn vỗ vỗ vai hắn, lộ vẻ rất thân thiết.

Ba Tái Tây nhìn hai người chỉ muốn cười nhưng vẫn nín được, đồng thời đôi mắt nhìn về phía Đường Thần cũng có chút khác biệt. Thiên Đạo Lưu giờ tâm đã loạn cả lên nào để ý chi tiết này. Hắn cố nhẫn nhịn không tức giận, chỉ hừ một tiếng.

Ba Tái Tây, thấy không khí có chút khác lạ, vội nói

“Nếu hai vị đã yêu cầu, ta cũng phụng mệnh lĩnh giáo. Như vậy đi, đợi 3 ngày ta thu xếp công việc, 3 ngày sau chúng ta tại hòn đảo cách phía Tây 78 dặm gặp mặt.”

Hai người đồng ý. Trò chuyện một lát sau rồi hai người rời đi, ra đến ngoài Hải Thần điện, hai người ăn ý tách ra rời đi.

Đứng trên ban công nhìn hai người rời đi có chút mỉm cười. Hôm nay việc hỉ thật nhiều. Đầu tiên là Vũ Hồn Điện, sau lại đến Hạo Thiên Tông. Mặc dù muốn đối phó Thâm Hải Ma Kình Vương chưa thực tế nhưng đây là khởi đầu tốt. Hai bên giao lưu cũng có thể thúc đẩy một số lục địa hồn sư đến đây, có thể có nhân tài xuất hiện, cơ hội vượt qua kiếp nạn này cao hơn. Nếu trường hợp bết bát, Hải Thần đảo bị tấn công, cư dân trên đảo cũng có thể lên đất liền tị nạn không phải lo lắng bị Lục địa hồn sư truy sát như bây giờ.

Trở về phòng ngủ, nàng nhắm mắt. Đêm nay mỹ nhân ngủ phá lệ yên giấc, có lẽ nàng có được hy vọng mới cũng có thể là có điều gì đó làm nàng yên tâm chăng.

Triệu Vô Cực bên này thì khác, hắn đêm nay không ngủ, đang chờ 3 bên pk đâu, hạt dưa đã sẵn sàng chỉ là chờ mãi tới sáng cũng không thấy gì. Nhìn mặt trời mọc lên phía bờ Đông, Triệu Vô Cực đứng dậy vươn người. Tinh thần lực tản ra, quét Hải Thần Đảo một vòng. Hắn phàn nàn

“Cái gì nha, làm ta đợi một đêm, các ngươi thì về ngủ”

Hắn có chút bất đắc dĩ, hôm qua thấy hai người tiến về Hải Thần điện hắn còn tưởng ba tên này chuẩn bị đánh lên đâu ai biết một đêm không có gì xảy ra cả.

“Thôi thôi, chờ bọn này đánh nhau chả biết đến bao giờ, nên đi tìm hồn hoàn thứ 6 mới trọng yếu hơn, dù sao đánh cũng là hai tên kia chịu ngược.

Mua một chút gia vị, quần áo, hắn tiền về bờ Nam tiến lên. Phương Nam có gì, Triệu Vô Cực không biết, hắn chỉ có thể chờ vận mệnh phủ xuống.

Đi gần một ngày, vẫn là biển xanh, đi đến xế chiều cuối cùng thấy một hòn đảo nhỏ. Đảo không lớn, cũng chỉ 1000 mét chiều ngang, quanh bờ là cát trắng, lên một chút là một đám thực vật. Nơi đây phá lệ hoang vu, còn có một số nhà gỗ nhỏ nhưng tinh thần lực của hắn quét qua cũng không thấy bất kỳ nhân loại khí tức. Trong đảo cũng có vài động vật hồn thú, thực vật hồn thú, niên hạn chỉ có vài trăm năm.

Ban đêm trên đảo hoang, không khí mát mẻ, hít sâu một hơi đều làm người thần thanh khí sảng. tâm tình thư xướng. Đang lúc lim dim mắt muốn ngủ, một vật thể chậm rãi tiến vào thần thức làm hắn lập tức thanh tỉnh. Sống trong thế giới đầy huyền huyễn này, Triệu Vô Cực dù mạnh, hắn vẫn luôn bảo trì cảnh giác nhất định dù là lúc ngủ, thần thức bao giờ cũng tản ra khu vực 100 mét xung quanh.

Vật thể xuất hiện, chậm rãi từ dưới biển ngoi lên, khí tức của nó rất ẩn nấp, nếu tinh thần lực không đủ mạnh sẽ hoàn toàn không phát hiện.

Đang tiến lên là một con rùa, hồn lực tồn tại cho thấy nó là một hồn thú. Mai rùa lớn bằng cả căn phòng màu xám bạc hiện lên đầy hoa văn hình lục giác đều. Bốn chân to như mái chèo, hữu lực kéo thân thể nó tiến lên bờ cát, cái đầu như vạc nước có chút tương tự đầu rắn. Nó bò đến đâu, để lại phía sau một đường lún sâu. Dường như phát giác hắn tồn tại, con rùa dừng lại nhìn hướng Triệu Vô Cực. Nhìn thấy con rùa thế mà phát hiện mình, hắn bỗng nhiên có chút tò mò.

“Nha, con rùa này xem ra co điểm đặc biệt”

Chậm rãi tiến lên, hắn vừa đi tới vừa ngó dọc ngó nghiên, hết nhìn trên lại nhìn dưới nhìn mai rùa lại nhìn đầu rùa. bóp cằm suy tư một chút nói

“À nha, nhìn con rùa già này chẳng có gì đặc biệt cả, như thế nào phát hiện ta, thôi thôi, loại này rùa nhìn là biết cùi bắp rồi, đại gia niệm tình ngươi xấu xí tha ngươi vậy”. Nói rồi quay người rời đi. Mới được hai bước hắn dừng lại

“Không đúng, con rùa già này cùi bắp vì sao thấy ta không chạy, nếu là bình thường hồn thú đã sớm chạy, cho dù rùa chạy chậm cũng phải co đầu rút cổ chứ mà con rùa này nãy giờ cứ nhìn ta trừng trừng”. Càng nghĩ càng nghi ngờ

Người và rùa cứ thế trừng nhau, một lát sau

“Ôi, ta nghĩ ra rồi, con rùa này chắc bị ta sợ choáng váng, còn chưa phản ứng a”

“Ta chưa bao giờ ăn thịt rùa, không biết mùi vị ra sao, khặc khặc, ta quyết định hôm nay sẽ ăn thịt rùa”

Bởi vì nơi này không có ai, với lại sống cô đơn hắn hay tự nói chuyện một mình đã quen nên hắn nói không kiêng nể gì. Cứ thế hắn giơ chân tiến về phía con rùa. Vừa đi vừa bóp bóp tay, hắn thấy con rùa này khí tức như có như không chỉ tầm ngàn năm là cùng mặc dù hắn cũng không biết loài này là tên gì hơn nữa cơ thể hắn mạnh hoàn toàn chính là thực lực mang tới tự tin.

Vui vẻ đi đến trước mặt Rùa, đang suy nghĩ tý nữa làm món gì, rùa nướng, luộc, hấp, kho…một đống lớn, bỗng nhiên lông tơ dựng ngược. Triệu Vô Cực phản xạ có điều kiện giơ hai tay đan chéo trước ngực. Một đạo cột nước từ miệng Rùa mang theo vạn quân chi thế đánh về phía hắn, lực đạo trùng kích hất Triệu Vô Cực bay về hướng rừng rậm, đâm ngã mấy cây đại thụ mới dừng lại. Hai chân đã vùi sâu trong đất kéo ra hai đạo rãnh dài. Hắn bây giờ còn mộng mộng.

Một con rùa nhìn chẳng có gì đặc biệt vậy mà đánh hắn lùi lại xa như vậy. Lực đạo như vậy đã sánh ngang Gấu lớn cực bắc. Triệu Vô Cực nhìn về phía con rùa ánh mắt đầy lửa nóng. Không sai, lực lượng mạnh như vậy ít nhất phải 10 vạn năm hồn thú mới có được, hơn nữa đối phương là rùa, chuyên tu phòng ngự mà không phải công kích như vậy tu vi có thể còn cao hơn.

Tinh thần lực tản ra khóa chặt mục tiêu không để nó chạy thoát. Triệu Vô Cực lập tức hướng ngoài xông ra. Mặc dù lúc nãy bị đánh lén làm hắn chật vật nhưng cũng chỉ là thương nhẹ ngoài da, không đáng lo.

Con Rùa dường như rất tự tin về công kích của mình nên cũng không để ý nhân loại này nữa. Theo nó thấy kẻ này hồn lực chỉ có Hồn Đế khoảng chừng, ăn hắn một kích toàn lực đã chết không thể chết lại. Nó tiếp tục sải bước tiến lên. Chỉ là không chờ cất bước, một quả cầu xanh lấy uy thế sét đánh lao về phía nó cùng theo sau là âm thanh của nhân loại kia

“Đệ nhị hồn kỹ, Long Hùng Pháo”. Đúng vậy là Long Hùng Pháo, từ khi Võ hồn tiến hóa, hắn liền đổi tên hồn kỹ của mình. Lần lượt là Long Hùng Thôn Thiên, Long Hùng Pháo, Long Hùng Biến, Trọng Lực Long Hùng, Long Hùng Bộ. Nghe rất oai phong dáng vẻ. Đổi tên quy đổi tên, hồn kỹ vẫn là vậy chẳng có đổi gì.

Quả cầu xanh đánh tới, Rùa hồn thú khinh thường, này lực trùng kích, một trăm phát tới đều chả có tác dụng gì. Thế là nó để mặc cho quả cầu tới gần không động đậy gì.

Triệu Vô Cực trong rừng lao ra thấy thế hắn bỗng nhiên có chút thương hại cũng bội phục con Rùa này.

“Ngươi là kẻ lão Triệu ta bội phục nhất. Yên tâm đi tí nữa ta sẽ ra tay nhanh một chút cho ngươi bớt đau.”

Quả cầu lao đến va vào đầu Rùa nổ tung, lực trùng kích thổi bay cát đá trên bãi biển, cũng thổi nước biển lật ngược. Lực trùng kích không làm Rùa hồn thú trầy một chút da chỉ là khi quả cầu nổ tung sau, một màn màu xanh bao trùm toàn bộ Rùa, màu xanh lá mang theo mùi thối kinh khủng, khiến nó có vô cùng khó chịu, hai mắt trợn ngược, theo bản năng thụt đầu và tay chân vào mai. Mặc dù vậy mùi thối không phải là công kích vật lý nó truyền bằng không khí cho nên rụt vào mai vẫn ngửi phải như bình thường. Giờ khắc này nó đã choáng váng. Triệu Vô Cực không cho nó cơ hội thở dốc, hồn kỹ thứ 3 Long Hùng Biến tăng phúc sau đó nín thở lao đến, một trảo dọc khe hở dưới mai rùa đảo qua. Tiếng ma sát vang lên, vuốt Long đảo qua mang theo máu thịt. Không dừng lại, Triệu Vô Cực lại từng trảo từng trảo đảo qua không ngừng nghỉ, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Một lát sau, hắn dừng lại, nhìn dưới thân đã không có đầu con Rùa, một vòng đỏ tươi hồn hoàn hiện lên.

Nhìn mình thành quả, Triệu Vô Cực hài lòng. Con Rùa này lực phòng ngự thật biến thái, Bằng hắn Long Hùng trảo lại tăng phúc 70% sức mạnh, cộng cả thân thể vậy mà chỉ tước hắn chút ít thịt. Nếu không phải nó bị hồn kỹ thứ hai làm choáng váng, còn lâu Triệu Vô Cực mới phá được nó Phòng ngự. Muốn giết nó phỏng chừng phải dùng đệ nhất hồn kỹ hút khô nó, chỉ là như thế cũng phải vài ngày mới được.

Dùng Long Hùng trảo đào cơ thể đối phương thu được một cái xương cột sống. Niên hạn hoàn toàn không rõ chỉ là hồn hoàn khí tức có chút mạnh chắc mấy chục vạn năm.

Ngồi xuống hấp thu hồn hoàn. Trong tinh thần hải, con rùa hồn thú không ngừng khuấy động, hắn đặc biệt hận, không ngờ kẻ này còn có hồn kỹ kỳ lạ như vậy, làm hắn không phản ứng kịp, lúc phản ứng lại đã bị công liên tục không sức đánh trả cho nên nuốt hận. Chỉ là vùng vẫy về vùng vẫy, trước Bán Thần tinh thần lực chỉ là phí công.

5 canh giờ sau, hồn hoàn, hồn cốt hấp thu hoàn thành. Hơn 10 vạn năm hồn hoàn cùng hồn cốt cho hắn 4 cái hồn kỹ.

Hồn hoàn hồn kỹ 1: Long Hùng thủ hộ-hồn lực tạo thành lớp giáp mang theo hoa văn lục giác bao phủ toàn thân giúp gia tăng 3 lần lực phòng ngự.

Hồn hoàn hồn kỹ 2: Long Hùng Thủy Tiễn – hồn lực hóa thủy sau đó dùng miệng bắn ra, tạo thành lực trùng kích cực lớn đối với kẻ địch. Hồn kỹ này có thể liên phát, chỉ cần ngươi hồn lực đủ, hồn lực tiêu hao tính theo lượng hồn lực áp súc.

Hồn cốt kỹ năng 1: Một lần vô địch – gia tăng lực phòng ngự lên đến khôn cùng, trong một giây gia tăng tổng thể lực phòng ngự hiện tại có lên 100 lần. Một tháng chỉ dùng một lần.

Hồn cốt kỹ năng 2: Ẩn tức. Ẩn tàng khí tức tự thân, nếu địch nhân tinh thần lực không cao hơn 2 lần không thể phát hiện.

Đối với 4 cái kỹ năng, Triệu Vô Cực biểu thị ta đã bất bại. Đúng là như vậy, Long Hùng thủ hộ gia tăng 3 lần phòng ngự, lấy hắn bây giờ thân thể, Long Hùng võ hồn, hồn kỹ Long Hùng biến lại thêm kỹ năng này, Thiên Đạo Lưu loại kia đánh hắn đều chả có tác dụng gì, cho dù dùng thần khí cũng vậy. Đừng nói kỹ năng Một Lần Vô Địch, 100 lần tăng phúc tất cả giá trị phòng ngự, khi đó 370 lần phòng ngự. Hắn chỉ có thể nói Thiên Sứ Thần đến đều bó tay. Nói thì nói vậy, hắn chỉ có 1 giây, một giây sau hắn lại về như cũ hơn nữa một tháng mới dùng lại được. Thật quá cha.

Hai cái hồn kỹ còn lại thì bình thường, một cái công kích xa, có thể bắn liên đạn hoặc tung đòn kết liễu. Một cái là ẩn thân. Cái ẩn thân này cũng hơi cùi bắp hoàn toàn không có tác dụng mấy.

Cắt cái chân rùa đem nướng, mùi vị cũng không tệ lắm, như thịt hồn thú ở đại lục.

“Hồn hoàn đã thu hoạch, cũng nên trở về, không biết Độc Cô Bác bên kia ra sao”

Lúc đến gần bờ biển, hắn thấy biển sóng cả mãnh liệt. Tinh thần dò xét thấy ba tên kia ở xa gần 100 dặm đang đánh nhau, cụ thể là Ba Tái Tây đang đè hai tên còn lại ma sát. Đối với kết quả như vậy, Triệu Vô Cực không có gì ngạc nhiên. Nhìn hồn hoàn cũng biết. Ba Tái Tây 7 đen 2 đỏ, Thiên Đạo Lưu 8 đen 1 đỏ, Đường Thần 2 vàng, hai tím, 4 đen 1 đỏ. Mặc dù vậy, Đường Thần khí tức vẫn mạnh hơn Thiên Đạo Lưu một chút. Nhìn 3 tên đánh nhau, Triệu Vô Cực có chút bó tay rồi, Ba Tái Tây một chiêu Hải Trọng Lãng làm cho nước biển dâng lên 100 mét cao ép tới, Đường Thần di chuyển chậm nên hắn dùng Hạo Thiên Hộ Thể phòng ngự, ngươi Thiên Đạo Lưu có cánh bay nhanh làm gì không bay lên cao tránh còn đứng đó cũng làm một cái Thiên Sứ Thủ Hộ cái gì, ngươi muốn so cùng Đường Thần ai phòng ngự mạnh hơn hay sao. Rồi sau đó đánh nhau Đường Thần dùng cây búa thì hắn đánh cận chiến, ngươi cái Thiên Sứ bay cao làm gì không thấy có cái kỹ năng tầm xa ra hồn đâu, nhìn xem, đánh vào phòng ngự của Ba Tái Tây chả có tác dụng gì. Triệu Vô Cực nhìn ra, con hàng này rõ ràng đánh xì dầu nhìn hắn quần áo, nếu thêm cái sọc trắng nữa đúng là Kizaru phiên bản. Mặc dù 2 người đánh một mình Ba Tái Tây vẫn thua nhưng nhìn quá trình 2 tên kia rõ ràng đánh giả thi đấu. Đơn giản cũng có thể hiểu, trận này luận bàn chỉ là để giao lưu, Đường Thần hai người đều thích Ba Tái Tây, lại hai nam nhân đánh một, ngươi thắng có ý nghĩa gì đâu, thôi thì nhường cho nàng. Một bên Ba Tái Tây mặc dù biết bọn hắn nhường nhưng con dân còn chờ tin thắng đâu nên cũng thầm chấp nhận, vậy là kết quả vẫn như lịch sử, Đường Thần hai người bị Ba Tái Tây đè đánh.

Sau trận chiến đó, Đường Thần hai tên này vẫn mặt dày ở lại Hải Thần Đảo cũng thường xuyên viếng thăm Ba Tái Tây, kết quả là Đường Thần tên này bằng vào bá khí và chơi liều có được Ba Tái Tây phương tâm. Bá khí là hắn khí chất, không e dè sợ hãi, tâm tư hắn cũng tặc thông minh không như Thiên Đạo Lưu lão âm bức bên ngoài hề hề, trong bụng toàn âm mưu. Liều mạng là vị hắn nghe Ba Tái Tây không thể thành thần với lại Hải Thần Đảo đang nguy cơ bị Thâm Hải Ma Kình Vương tấn công liền biểu thị hắn nguyện ý từ bỏ tất cả chỉ cần có được tâm nàng. Chính điểm này làm Ba Tái Tây cảm động, còn Thiên Đạo Lưu mặc dù biết nhưng hắn không có lòng cam đảm kia do vậy đành từ bỏ rời đi Hải Thần Đảo về Vũ Hồn điện. Thiên Đạo Lưu đi không lâu, Đường Thần cũng chia tay Ba Tái Tây đi tìm thần chỉ. Hắn là người nói một không hai, hắn muốn thành thần để làm tròn lời hứa, hắn nói không thành thần không trở về. Ba Tái Tây mừng nhưng cũng không nỡ, vừa biết yêu nàng chưa được hưởng yêu thương bao lâu đã phải chia lìa. Chỉ là hắn đi, nàng không thể ngăn và cũng không có quyền ngăn. Yêu chàng chỉ có mong chàng bình an trở về.

Triệu Vô Cực lúc này đã đi xa. Hắn bị lạc đường nên mất đúng một năm mới về đến Lục địa, hỏi ra nơi đây là thành silado, một thành nhỏ ven biển nằm phía Bắc Tinh La Đế Quốc. Đối một năm này sự việc xảy ra trên Hải Thần Đảo, Triệu Vô Cực không biết, cho dù biết hắn cũng không quan tâm, cuộc tình tay ba này tại mảnh đất Đấu la này quá phổ biến nào thì Ba Tái Tây - Đường Thần -Thiên Đạo Lưu, Đại Sư - Liễu Nhị Long – Flande, Đại Sư -Bỉ Bỉ Đông -Liễu Nhị Long, ....một mớ lại còn toàn là bọn cùng thiên mệnh có liên quan. Triệu Vô Cực vẫn thích một chồng nhiều vợ hơn, hắn kiếp trước bị pháp luật cấm, kiếp này không bị cấm hắn muốn mình có vài bà vợ, tất nhiên hắn phải có đủ năng lực mới được nếu không lấy nhiều vợ sẽ chết sớm đấy.

Trên đường về, Triệu Vô Cực cũng suy tư việc Hải Thần thành thần nhờ tín ngưỡng. Mặc dù là truyền thuyết nhưng theo hắn tính khả thi khá cao. Trong phim tiên hiệp hắn xem cũng có tương tự lực lượng như tín ngưỡng gọi là công đức chi lực. Hai cái này nhìn gần như nhau, nói chung là phải có cống hiến và được mọi người công nhận. Kiếp trước cũng có thờ phụng hương hoa, đi chùa, cúng phật các loại, nếu không có lửa sao có khói cho nên hắn muốn làm chút công đức, tín ngưỡng thử xem.

Đấu la đại lục rộng lớn mênh mông, nhân khẩu đông đúc, lại Hồn sư là nghề chính nhưng hồn sư không tính Hải Thần Đảo cộng hết lại cũng chỉ 10 vạn chừng, so với tổng số nhân khẩu chính là chưa đủ 1%, cho nên dân thường chiếm tuyệt đại đa số. Chỉ là dân thường không có hồn lực, yếu ớt, chỉ là kẻ phụ thuộc, thuộc vào tầng chót của xã hội. Đấu la đại lục cũng chỉ đa số phát triển hồn sư các ngành nghề mà còn nông nghiệp, giáo dục chữ nghĩa, văn chương, ẩm thực, giải trí chẳng có mấy, bình dân vẫn áo vá, cơm không đủ no, lại bị dịch, đói, bệnh tật hoành hành còn bị các hồn sư cùng quý tộc ức hiếp. Nâng thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân, dân là gốc của nước nhà,...một đống đạo lý ở kiếp trước có lẽ sẽ là kim chỉ nam cho hắn hành động.

Triệu Vô Cực muốn bắt đầu thu thập tín ngưỡng từ người dân. Nông dân hiền lành, dễ tin, thủ tín lại vì nghèo khó mà càng chịu khó học tập, dân chúng cũng là lực lượng đông đảo thu tín ngưỡng sẽ nhiều. Dân chúng không có thực lực nên cho dù hắn có làm ra khác thường gì cũng chẳng mấy thế lực quan tâm có chăng chỉ là hai đại đế quốc, chỉ là hắn truyền bá kiến thức có lợi cho nâng cao quốc lực nên hai đế quốc chắc cũng không ngăn cản hắn. Nghĩ đến đây, hắn đã sơ lược có chút kế hoạch.

Nghĩ đến hiện tại hắn đã gần 18, Đường Hạo giờ khoảng 28 mà Đường Tam xuất sinh lúc Đường Hạo 40 tuổi cho nên hắn còn 12 năm chuẩn bị. 12 năm không dài không ngắn. Trong 12 năm này hắn sẽ giành thời gian cho việc truyền giáo của mình. 12 năm sau sẽ thực hiện kế hoạch trước đó sau.

Đi tới Tinh La Thành, liên hệ Độc Cô Bác, hỏi tình hình.

"Lão Độc, hơn một năm nay sống thế nào”

“Chủ thượng phúc ân ta sống vẫn tốt.”

Triệu Vô Cực nhìn hắn một chút gật đầu

“không tệ, hồn lực 76 cấp, cũng tạm được”

Độc Cô Bác khóe miệng giật giật.

Triệu Vô Cực hỏi

“Việc ta giao làm thế nào rồi, có khó khăn gì sao”

“Lang gia ta đã khống chế tốt, bọn hắn cũng rất biết điều, đặc biệt là cái tên Lang Bá ngài nhắc tới, hắn rất tích cực, hắn muốn gặp chân dung ngài”

“hừ, đúng là không đơn giản, ngươi phải lưu ý hơn, nhớ là không được để một sai sót gì diễn ra. Khi cần có thể cho hắn đi đoàn tụ cùng tổ tiên”

“Lang gia chỉ là con tốt mở đường, bàn cờ này mới đánh nước đầu thôi, ngươi cần có một địa vị trong hoàng thất. Đái Duy Thiên không phải kẻ đơn giản, phải hành sự cẩn thận. Đánh chậm thắng chắc. Sau khi có chút vị trí cũng nên mở rộng quan hệ, tìm mấy tên quan trọng làm thủ hạ. Biểu hiện cho tốt, mấy năm sau ta dẫn ngươi đi thu hoạch hồn hoàn, độc của ngươi dùng rất tốt cũng nên chế nhiều một chút. Ta rất chờ mong biểu hiện của ngươi” nói rồi vứt cho hắn một chiếc nhẫn.

“Đây là Huyền Băng Tủy, muốn liên hệ ta hãy tìm Tiên quán, mật ngữ lần trước ngươi cũng nghe rồi đấy”

“Ngươi, sẽ không làm ta thất vọng?”

Triệu Vô Cực đi chỉ để lại Độc Cô Bác một mình. Hắn nhìn Triệu Vô Cực bóng lưng nói

“Ngài nhất định sẽ hài lòng”.

Mặc dù không biết Triệu Vô Cực muốn làm gì nhưng hắn cảm giác sẽ là một vố lớn, có thể thay đổi thế cục hiện tại. Lấy hắn đối Triệu Vô Cực hiểu biết, đi theo hắn nhất định không sai. Nhìn trong tay chiếc nhẫn, Độc Cô Bác muốn nhanh chóng trở về tu hành. Có chiếc nhẫn này trong vòng 2 năm hắn sẽ đột phá 80 cấp, thể chất cũng sẽ đến cực hạn. Lúc đó hồn hoàn 9 vạn thậm chí 10 vạn đều được, chỉ là hắn cũng không biết 10 vạn năm hồn thú có thật hay không, dù sao chưa gặp qua.

Tiếp hai tháng, Triệu Vô Cực đến Thiên Đấu Thành, tìm đến Tiên quán, hiểu tình hình hiện tại sau đó dặn Triệu Cao một số việc, lại lấy chút tiền, yêu cầu một căn phòng rộng.

Triệu Vô Cực muốn truyền giáo, hắn nhất định phải có cho mình một lĩnh vực, không thể quá tham lam. Thời gian là không cho phép hắn làm thế.

Suy ngẫm một chút, đối với một nông dân mà nói điều gì quan trọng nhất. Đó chính là ăn no, mặc ấm sau đó mới là giàu có, rồi trở thành Hồn sư vinh quang. Hiện nay dân thường cuộc sống khổ cực, thiếu ăn, thiếu mặc, lại thường đau ốm, trong bữa cơm có cơm đã rất hạnh phúc. Nhớ trong tiểu thuyết, Đường Tam hai cha con làm nghề thợ rèn cuối cùng cũng chỉ có cháo loãng ăn đó sao, thịt đối với dân thường mà nói quá xa xỉ. Mà nguyên nhân do đâu, đó chính là biện pháp canh tác lạc hậu, cây giống không năng xuất, không có công cụ lao động tiên tiến, thủy lợi kém, không có biện pháp phòng dịch mùa màng, ốm đau không có thuốc men là vì không học hành,… Nghĩ tới đó, Triệu Vô Cực đã biết phương hướng truyền giáo của mình.

Đầu tiên hắn cần thu thập các sách vở về nông nghiệp cũng đi khảo sát chút thực tế để đối chiếu, nhận rõ tình hình. Sau đó hắn cần nghiên cứu một số phương pháp canh tác phù hợp, lựa chọn một số loại hồn thú nhỏ yếu, ăn thực vật có giá trị thịt hoặc dinh dưỡng. Thứ ba hắn cần chỉnh lý một số loại dược thảo, các bài thuốc chữa bệnh cho người dân thường gặp, thu thập một số hạt giống dược thảo dễ trồng. Thứ tư là viết sách. Việc thu thập không khó, có La Võng tại, mấy cái yêu cầu này sẽ nhanh chóng hoàn thành, tốn thời gian chỉ là việc thử nghiệm, thí nghiệm cùng tổng hợp viết sách.

2 năm sau. Thiên Đấu Thành một gian phòng. Trên bàn để 4 quyển sách lần lượt là “Thần Nông dược điển”, “Thần Nông thuật toán”, “Thần Nông thuật chăn nuôi – trồng trọt”, “Thần Nông Thủy lợi”. Trên bìa mỗi quyển sách đều in hình tượng của Triệu Vô Cực người mặc quần áo nông dân may vá, chân đi trần, đầu đội nón tơi, một tay dắt chó, một tay vác cuốc, làn da ngăm đen hữu lực. Sách chữ rõ ràng, có đồ hình, màu sắc bắt mắt. Dưới trang bìa tờ thứ hai là đoạn giới thiệu

“Ta Thần Nông, vốn là một Hồn sư, vì xuất thân bình dân, gia đình khổ cực, cha mẹ mất vì đói nghèo. Sau khi học thành, đi khắp thiên hạ xem tận bách tính khổ hạnh mà lòng đau như cắt. Nay viết sách này truyền lại những kiến thức ta tổng kết được và những điều mới ta sáng tạo ra mong tạo phúc thương sinh. Người nhận sách này, nếu đã cơm ăn no, áo mặc ấm, có ăn có để thì hãy lên đường truyền bá kiến thức cho nhiều người hơn được như các ngươi. Ta vô cùng cảm tạ”

Bốn quyển sách trên bàn này chỉ là bản thảo, cũng là bản gốc. Triệu Vô Cực sau khi viết xong cũng yêu cầu Triệu Cao tìm người in ấn, mỗi quyển 1000 cuốn.

Cũng trong hai năm này, Triệu Vô Cực thông qua La Võng thu thập số lớn hạt giống dược liệu, bài thuốc chữa bệnh, hạt giống các loại nông nghiệp, thu thập một số lượng các loại hồn thú hiền lành, ăn thực vật, dễ nuôi niên hạn vào khoảng 1 đến 2 năm, cũng có chút dã thú nhỏ yếu mang về nuôi, thuần hóa.

Hôn qua, Triệu Vô Cực đã xuất phát. Hắn mục tiêu là Thánh Hồn Thôn – một cái thôn của sự khởi đầu. Hắn cũng yêu cầu Triệu Cao phân phó một chút nhân thủ là người bình dân xuất thân, giao cho bọn hắn mỗi người 4 quyển Thần Nông, hạt giống các loại và động vật đã thuần hóa, phân mỗi người một thôn tốt nhất là về quê hương mình để truyền đạo, lại tặng mỗi người 10 kim hồn tệ làm tiền công, nếu có hai người cùng quê hương thì một người về quê, một người đi thôn bên cạnh. Khi Triệu Cao nói ra ý đồ, tất cả các Hồn sư xuất thân bình dân đều xung phong nhận việc. Họ nhận việc không phải là vì 10 kim hồn tiền mà vì chính quê hương họ, cho dù không có kim hồn tệ đoán chừng họ đều đi.

Triệu Vô Cực biết việc này rất hài lòng. Cứ thế, người cùng quê truyền đạo càng dễ tiếp thu, lại càng nhiệt tình, tận tâm, hắn cũng được lợi càng nhiều.

Thánh Hồn thôn, nếu là chỉ nghe kỳ danh, vậy tuyệt đối là một cái tên làm kẻ khác kinh ngạc, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là Pháp Tư Nặc hành tỉnh Nặc Đinh thành Nam một cái thôn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ mà thôi. Sở dĩ tên là Thánh Hồn, là bởi vì trong truyền thuyết, trăm năm trước nơi này từng sinh ra một vị hồn sư đạt đến hồn thánh cấp bậc mà theo đó thành danh. Điều này cũng là Thánh Hồn thôn vĩnh viễn kiêu hãnh. Bên ngoài Thánh Hồn thôn, là một khi trồng trọt rộng rãi, nơi này xuất sản lương thực cùng thực phẩm, đều cung cấp cho Nặc Đinh thành, Nặc Đinh thành trong Pháp Tư Nặc hành tỉnh mặc dù không coi là đại thành thị, nhưng nơi này dù sao khoảng cách cùng biên giới với một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự nhiên là một trong những nơi đầu tiên mà thương nhân hai đại đế quốc giao dịch, Nặc Đinh thành bởi vậy mà phồn vinh, theo đó làm cho cuộc sống của bình dân trong thôn trang xung quanh thành thị so với địa phương khác tốt hơn nhiều.

Triệu Vô Cực đứng trước cửa thôn. Nhìn trong thôn từng ngôi nhà gỗ lụp xụp, tường đầy lỗ thủng, mái nhà xiêu vẹo, đám trẻ con mặc quần áo cũ kĩ đầy mảnh vá đang chơi đùa, tỉnh thoảng lại ôm nhau ngã vật ra đất, vui cười tí tửng hắn cũng có chút xúc động, tuổi thơ của hắn ở kiếp trước cũng từng như vậy, thậm chí đến 10 tuổi hơn cũng như vậy, mò cá, bắt cua, đào hồ thả cá không có gì không nghịch. Hắn cũng tự nhiên hiện lên một nụ cười.

“Tiên sinh, kính chào ngài, không biết ngài đến thôn chúng ta có gì muốn làm”

Một giọng nói có chút già nua hiện lên, hình ảnh xuất hiện, một người tuổi ngũ tuần xuất hiện. Ngước nhìn lão giả, mái tóc hoa râm, đôi mắt sáng, lưng thẳng, ăn mặc quần áo có chút bông hoa trang trí đi tới, tay còn cầm cái quải trượng gỗ. Triệu Vô Cực nghĩ

“Đây chẳng lẽ là “Ngoan nhân” Jack thôn trưởng, nhìn rất giống, có lẽ mười mấy năm sau hắn đã già đi quá nhiều”.

Thần thức tản ra dò xét Lão gia này nhưng cũng chỉ thấy hắn là người bình thường, cơ thể còn mạnh khỏe như hiện tại có lẽ cũng nhờ trong cơ thể hắn có 7 cấp hồn lực khoảng chừng. Triệu Vô Cực lắc đầu. Lão Jack là người hiền lành cũng là thôn trưởng có trách nhiệm, đồng thời hắn cũng là ngoan nhân, người duy nhất dám quát lớn Hạo Thiên Đấu La mà không chết. Một thế này, không biết khi hắn đóng vai Đường Hạo, lão Jack có dám quát hắn hay không.

Thấy lão Jack đã đến trước mặt, Triệu Vô Cực một lễ, rồi nói

“Tại hạ Thần Nông, là một Hồn sư nhỏ, cũng xuất thân bình dân, người thân mất sớm, ta chu du thiên hạ thấy tận nỗi khổ dân chúng vì thế chuyên tâm nghiên cứu nông nghiệp chi đạo. nay có thành quả muốn đi truyền đạo tạo phúc thương sinh. Hôm nay đi ngang qua đây, thấy có thôn mình do vậy muốn tới thực hiện ước nguyện”

Lão Jack nghe hắn nói ngạc nhiên. Hắn chưa bao giờ nghe Hồn sư sẽ nghiên cứu nông nghiệp, còn muốn truyền thụ kinh nghiệm cho bọn hắn. Hồn sư là cao cao tại thượng. Cho dù Thánh Hồn Thôn bao nhiêu năm đi ra hồn sư cũng chưa từng ai tình nguyện trở về.

Sau ngạc nhiên cũng là kinh hỉ. Được một vị hồn sư tự mình đến truyền giáo chính là thiên đại may mắn, làm không tốt, bọn hắn Thánh Hồn Thôn sẽ thoát cảnh nghèo khó, có cuộc sống ấm no.

Nghe đối phương là Hồn sư, Lão Jack cũng hết sức cung kính

“Mời Thần Nông tiên sinh tiến tới. Lão nhân xin tự giới thiệu ta là Jack, thôn trưởng Thánh Hồn Thôn, Thôn chúng ta có 300 hộ….hôm nay trời đã tối, bên phía Tây thôn còn căn nhà không ai ở, ta sẽ cho người quét dọn cho ngài ở lại, xin đợi một chút”

“Đa tạ Jack thôn trưởng”

“Tại hạ đây cũng nhờ ngài một việc”

“Việc của tại hạ cũng cần thôn dân biết và đồng ý do đó nhờ ngài nói cho họ một tiếng. Hàng tối 7 giờ, ta sẽ ở trước nhà ngài truyền thụ kinh nghiệm, mong ngài thông báo toàn thể thôn dân đến đây học tập”

“Tiên sinh cứ yên tâm giao cho ta, đảm bảo mọi người đều đến đủ”

Hai bên vái chào nhau. Triệu Vô Cực đi một vòng quanh thôn, kiểm tra tổng thể tình hình nông nghiệp.

Nông nghiệp Thánh Hồn Thôn khá đa dạng, cũng có chăn nuôi chút gà, chủ yếu lấy trứng, cũng nuôi tằm lấy tơ, trồng chọt chỉ có lúa, một số gia vị, hương liệu. Nhìn vùng đất canh tác bám sát sông, một vùng lớn mênh mông thổ địa không ai khai phá. Triệu Vô Cực đã có quy hoạch.

Bạn đang đọc Đấu La Chi Vô Cực Đấu La sáng tác bởi Thienffff
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienffff
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.