Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế lực mới

Tiểu thuyết gốc · 3372 chữ

Ninh Tiểu Vũ liếc mắt Mã Hồng Tuấn một cái rồi cầm tay hai nữ trở về học viện , gọi Tô Mị cùng Chu Trúc Thanh hướng Ba Lạp Khắc thành đi . Năm người cứ thế đi chơi đến trời gần tối mới về học viện , rồi tách ra trở lại ký túc xá của mình còn Ninh Tiểu Vũ thì ở cùng Tô Mị .

....

Đêm dài tĩnh lặng, cả Sử Lai Khắc học viện hoàn toàn yên tĩnh. Ban ngày khảo thí, chính là giống như Đái Mộc Bạch suy đoán, ngoại trừ Ninh Tiểu Vũ năm người, không còn ai có năng lực thông qua ba cửa. Năm nay, là năm Sử Lai Khắc học viên thu được nhiều đệ tử nhất.

Triệu Vô Cực thân là phó viện trưởng, tự nhiên cũng có chỗ ở của riêng mình, lúc này ngồi tại phòng, trong lòng lại có chút phiền muộn không vui.

Hắn đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, cánh tay phải bị đánh gảy xương cũng đã băng bó lại , còn trên mặt những vết thương bầm tím cũng đã biến mất , nhưng lại gây đả kích về tinh thần.

Cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, mình chính là muốn giãn gân cốt, lại bị mất thể diện, nếu là trước kia hắn sẽ không nghĩ nhiều lắm, tự mình thu thập Ninh Tiểu Vũ , nhưng hiện tại là sư phụ của học viện, chỉ còn cách nuốt cục giận này xuống.

Đồng thời, hắn cũng rất hài lòng với biểu hiện của Ninh Tiểu Vũ , từ góc độ thiên phú mà nói, Ninh Tiểu Vũ so với Đái Mộc Bạch có phần mạnh hơn , chỉ ít phải gấp hai gấp ba lần , nếu không có gì trở ngại nói không chừng, tương lai chính là một đại cường giả.

Tay phải nắm lại thành quyền, đấm vào lòng bàn tay trái, Triệu Vô Cực bất đắc dĩ thở dài nói "Ta không may xui xẻo, lại gặp phải con khỉ này, xem ra, sau này còn muốn dạy hắn cho tốt, không, nhất định phải thật tốt a." Nói xong câu cuối cùng, trên mặt hiện lên nụ cười có chút tà ác.

" Triệu Vô Cực". Triệu Vô Cực đang nghĩ sau này nên dạy dỗ Ninh Tiểu Vũ như thế nào, thì một thanh âm đột ngột phát ra, làm nụ cười trên mặt hắn lập tức tắt hẳn.

Phải biết rằng, hắn là một gã hồn thánh cấp bảy mươi sáu, tại Đấu La đại lục hồn sư giới này đã là cao thủ, chính mình xung quanh tồn tại một lớp khí có thể nghe thấy mọi động tĩnh trong vòng một trăm thước, ngay cả lá cây rơi xuống cũng có thể nghe rõ. Vậy mà lúc này hắn lại không cảm giác được chung quanh có người, mà thanh âm lại trực tiếp lọt vào tai hắn, tựa như người bên cạnh đang nói chuyện bình thường, loại thực lực này…

Hắn nuốt một ngụm nước bọt , đứng dậy cảnh giác nhìn xung quanh hỏi " Là ai ? "

"Ra đây". Một âm thanh như hơi thở phả lại người Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực không chút do dự, xuyên cửa sổ phóng ra ngoài. Hồn lực chợt tăng lên đỉnh điểm, cẩn thận đề phòng, đồng thời cũng tìm động tĩnh xung quanh.

Tiếp đó hắn nhắm hướng hơi thở nọ đuổi theo. Trong chốc lát đã đi ra ngoài phạm vi của Sử Lai Khắc học viện, tới một rừng cây nhỏ, hơi thở lạ lúc này cũng biến mất.

"Ra đi. Ta biết ngươi ở chỗ này". Triệu Vô Cực trầm giọng quát, đồng thời hắn phát ra hồn lực phụ thể, bảy hồn hoàn cao thấp bất đồng đang chuyển động quanh thân thể lóe ra quang mang, nhất là hồn hoàn vạn năm màu đen tuyền, càng nhìn càng kinh người .

Hai thân ảnh chậm rãi đi ra từ sau một cây đại thụ, hai người này toàn thân khoáng hắc y có những đám mây màu đỏ bao phủ . Một người đầu tóc vàng , một người đầu tóc màu đỏ

Triệu Vô Cực vũ hồn kim cương hộ thể toàn thân phóng ra dồn dập, không giận mà uy , quát "Ngươi là ai?"

Một hắc nhân đi lên trước nhìn Triệu Vô Cực lạnh nạt nói " Quả thật Các Chủ nói không sai , không hổ là bất động ăn chơi , khẩu khí thật lớn " .

Vừa nói, gã hắc y nhân có màu tóc vàng chậm rãi nhìn lên tay phải của mình, một đạo quang mang màu trắng xuất hiện từ lòng bàn tay , ngưng tụ thành hình con chim . Cứ mỗi bước đi của hắn là một cái hồn hoàn bay lên , hai vàng, hai tím, bốn đen , một đỏ . Chín hồn hoàn cũng không chuyển động như của Triệu Vô Cực mà lẳng lặng đứng yên tại vị trí xác định bất đồng trên cơ thể hắc y nhân, bao phủ hoàn toàn cơ thể hắn. Kinh khủng nhất trong chín hồn hoàn chính là cái hồn hoàn màu đỏ cuối cùng , cái hồn hoàn này khí tức cực kỳ kinh khủng .

Chứng kiến hắc y nhân trước mặt thả ra chín hồn hoàn, Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy lạnh người, toàn thân rùng mình, hắn cố gắng nói ra bốn chữ "Phong Hào Đấu La".

So với lời nói kiêu ngạo trước kia, Triệu Vô Cực khom lưng thi lễ " xin hỏi vị Miện Hạ nào giá lâm , không biết có gì chỉ dạy tiểu nhân ."

Hắc Y nhân tóc vàng lạnh nhạt nói " sao không trang bức nữa . Ngươi ban ngày khi dễ mấy đứa nhỏ, lúc đó chẳng phải khỏe lắm sao? ta phát hiện, khi dễ người khác có cảm giác rất tốt… không sai, đúng rồi! Để ta khi dễ ngươi xem sao. Tất nhiên ngươi cũng có thể cho rằng ta ỷ lớn hiếp nhỏ".

Không có một hơi thở mạnh nào phát ra, hắc y nhân cầm trong tay một vật thật lớn hình con chim màu trắng hướng về phía Triệu Vô Cực .

Triệu Vô Cực trong đầu suy nghĩ thật nhanh, Phong Hào Đấu La trong đại lục mỗi người đều có danh, số lượng cực ít, vị phong hào trước mặt này rõ ràng là tu luyện khí vũ hồn lại càng hiếm, rốt cuộc là vị nào đây?

Đột nhiên, hắc y nhân còn lại bổng nhiên nói "Nếu tới rồi thì ra đi. Một hay hai người có khác gì nhau đâu ?". Mà con chim đang bay trên không của vị hắc y tóc vàng cũng dừng lại giữa không trung cách Triệu Vô Cực ba mét rồi biến mất .

Một thân ảnh lóe lên xuât hiện bên cạnh Triệu Vô Cực, người này vừa xuất hiện, trên mặt Triệu Vô Cực giãn ra vài phần "Lão đại, vị tiền bối này …"

Người vừa đến hướng Triệu Vô Cực khoát tay, ý bảo hắn không nên nói chuyện, đối mặt với áp lực vô hình, người mới đến cũng phải xuất vũ hồn của chính mình ra.

Một đôi cánh thật lớn phía sau lưng hắn mở ra, toàn thân được bao bọc bởi một tầng lông vũ, ánh mắt chuyển thành màu vàng chanh, đồng tử nở rộng, giống như Triệu Vô Cực, đều có bảy hồn hoàn bay vòng quanh thân thể, di chuyển lên xuống.

Người này chẳng có ý động thủ, ngược lại còn cung kính hướng hắc y nhân thi lễ "Xin ra mắt miện hạ"

Hắc y nhân tóc đỏ lãnh đạm nói " Không cần đa lễ, là chúng ta gây phiền toái. Miêu Ưng võ hồn, bảy mươi tám cấp, không hổ là Hoàng Kim Tam Giác Chiến Hồn Sư Phất Lan Đức ngày trước. Giờ đây lại ở Sử Lai Khắc Học viện này."

Phất Lan Đức gật đầu nói" Đúng vậy, miện hạ. Chẳng biết Triệu Vô Cực có gì đắc tội với người, có thể cho ta chút thể diện hay không?"

Hắc y nhân tóc vàng nói " Đừng nói nhảm, đứng qua một bên. Nếu muốn thì phóng ngựa đến môth mình ta chấp hai , Triệu Vô Cực, ta cho ngươi một cơ hội, ta không cần hồn kỹ chỉ cần ngươi duy trì một nén hương " .

Triệu Vô Cực cười khổ nói: "Miện hạ đại nhân. Ta thật không rõ đã đắc tội với ngài khi nào. Ngài có thể cho ta biết rõ hay không". Ý hắn rõ ràng, cho ta biết rõ rồi chết cũng chịu

Nhưng kẻ đứng bên cạnh Triệu Vô Cực là Phất Lan Đức, thật là không nghĩa khí đứng lùi qua một bên, rõ ràng không muốn tham gia vào chuyện của Triệu Vô Cực.

Hắc y nhân tóc vàng hừ lạnh " nói ít thôi , động thủ đi " .

Rồi trên người hắn bắt đầu bay ra những con chim trắng nhỏ hướng Triệu Vô Cực mà đi . Tên hắc y tóc vàng thấy vậy thì cười to " hắc hắc...nào...nào...nghệ thuật chính là bạo tạc" .

Tiếng nói vừa rơi xuống thì những con chim trắng bay quanh Triệu Vô Cực Bắt đầu phát nổ .

Bùm Bùm

Cây cối đổ ngã , đất đai bụi mù văng tung tóe . Một âm thanh rên thảm thiết từ trong rừng vang vọng.

Đứng một bên, hai cánh mở rộng, Phất Lan Đức nhịn không được quay đầu lại nhìn, ánh mắt có chút không đành.

Căn bản là không cần một cây hương, chỉ cần vài nhịp hô hấp, trận chiến đã kết thúc.

Hắc y tóc vàng đang khoanh tay đứng đó , phảng phất như chưa có gì xảy ra, trên người thậm chí một tia thở nặng cũng không có, mà đáng thương Triệu Vô Cực, lúc này đang nằm trên đất, tóc tai tán loạn , quần áo tơi tả , hai con mắt bị bầm tím, khóe miệng rỉ máu, hơi thở nặng nhọc từng chập.

Hắc y nhân tóc đỏ lúc này đi tới đứng cùng đồng đội của mình lạng nhạt , nói "Triệu Vô Cực, ngươi hiểu được gì chăng?" .

Phất Lan Đức lúc này mới dám tiến tới nâng Triệu Vô Cực lên. Triệu Vô Cực cảm kích nói " Đa tạ miện hạ chỉ điểm hôm nay".

Rồi hắn hướng bọn họ gật đầu, môi khẽ nhấp nháy, nói vài câu gì đó.

Triệu Vô Cực và Phất Lan Đức gật đầu lia lịa, trên mặt có chút kinh ngạc.

Sau đó lại nói tiếp "Vừa rồi xem như là ngươi có chút lợi ích, sau này nhờ các ngươi cẩn thận để ý ngài ấy giùm ta". Nói xong lời này thân ảnh hắn cũng loé lên rồi biến mất , mà vị tóc vàng vội hô " Sasori tiền bối , đợi ta " rồi cũng phóng người đuổi theo .

Triệu Vô Cực đứng nơi đó, nhờ sự nâng đỡ của Phất Lan Đức mới có thể gọi là bình ổn.

"Phất Lan Đức, ngươi không có nghĩa khí. Nếu hai vị miện hạ đại nhân có ác ý, chỉ sợ toàn thân ta tiêu rồi". Triệu Vô Cực oán giận nói.

Phất Lan Đức cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói "Ngươi biết cái gì, nếu hắn có ác ý thì không rảnh phái hai tên Phong Hào đấu La , mà với bản lãnh ta và ngươi hợp lại cũng là chết chắc .Uy danh của vị các chủ đó ngươi không biết à? Ngay cả giáo hoàng đều thương nhớ hắn, hắn nào kiêng kị thứ gì? . Nhắc đến giáo hoàng ta lại thấy tiếc cho Nhị Long sư muội quá , nàng hiện tại vẫn còn đang chờ hắn đây ".

Triệu Vô Cực cười khổ nói: "Ta như thế nào lại không rõ ý ngươi, ngươi rõ ràng không muốn chọc giận hắn, bất quá, ta bị đánh thảm vậy, ngươi cho ta oán thán vài câu không được sao? Thật không ngờ thế lực bọn hắn hiện nay mạnh như vậy chắc hiện tại cũng không ai bằng nỗi . Hài khổ thân ta quá mà , trêu đùa đứa nhóc để hai trong mười hai cung phụng của Đa Bảo Các đến trả thù .

Phất Lan Đức cũng thở dài một hơi rồi vổ vai hắn , nói " chúng ta về thôi."

Cách đó không xa cũng có một thân ảnh hắc ý nhân thu liểm khí tức nút sau góc cây , không ai khác chính là Đường Hạo . Sau khi thấy hai người Phất Lan Đức rời đi thì hắn trong miệng lẩm bẩm " hừ...thật là xui xẻo, con thỏ nhỏ đó thế mà đã bị người để ý " nói xong hắn tung người rời đi .

.....

Sáng sớm !

Sau khi một đêm mây mưa với Tô Mị thì Ninh Tiểu Vũ lúc này đang vác trên vai hai cây thiết côn nặng gần 300 ký . Vì muốn vòng thứ tư hồn hoàn niên hạn cao hơn nên hắn rất cố gắng trong công việc rèn luyện thân thể này .

Hắn đã chạy quanh cái thôn này hơn mười vòng , mà cứ một vòng thôn là tương đương chạy năm cây số . Hắn cũng có ghé qua học viện , mà ở trên nốc ký túc xá nam hắn thấy được Đường Tam đang ngồi hấp thu cái gì đó để luyện tử cực ma đồng thì phải .

Rồi hắn tiếp tục chạy thêm hai ba vòng nữa , cho đến khi mặt trời lên sau đỉnh núi thì về nhà thay quần áo đến học viện .

Ninh Tiểu Vũ đến trước sân học viện thì đã thấy bảy người đã đến đẩy đủ , rồi đi đến tam nữ đang đứng nói chuyện , hắn nhẹ nhàng đến gần sau lưng Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh rồi dùng tay vổ lên hai vai nàng hỏi " Các ngươi làm gì mà nói chuyện vui vẽ như thế nha "

Tiểu Vũ quay đầu lại cười nói " chúng ta đang nói về hồn thú a " hai nữ còn lại cũng gật đầu .

Bên kia , Mã Hồng Tuấn mắt đăm đăm nhìn về phía ba nữ không che dấu được việc miệng đang chảy nước giãi liên tục , rồi lại nhìn về phía Ninh Tiểu Vũ nhỏ giọng than thở " tên kia cũng đào hoa gớm a " .

Đái Mộc Bạch lấy tay đánh vào hắn rồi thấp giọng nói "Ngươi lương thiện chút đi, tốt nhất là nên áp chế tà hỏa lại."

Mã Hông Tuấn đang bức bối trong lòng thì nghe được Đái Mộc Bạch nói như vậy thì cả giận hô lớn "Tại sao? Chả lẽ ngươi lại muốn ra tay, cho dù ngươi là lão Đại thì cũng phải chừa cho anh em huynh đệ ít canh chứ đừng ăn một mình khẻo nghẹn chết đó . "

Đái Mộc Bạch liền đánh hắn một phát rồi nhìn trộm hướng Chu Trúc Thanh . Nhưng để hắn thở ra một hơi là Chu Trúc Thanh tựa hồ không chú ý tới bọn hắn bên này , trên khuôn mặt nàng tuy có chút hồng hồng , nhưng vẫn lạnh như băng .

Tiếng hô lớn của Mã Hồng Tuấn làm cho bốn người Ninh Tiểu Vũ phải quay đầu nhìn lại , khi nghe được câu nói của hắn thì cả đám người trên đầu dấu chấm hỏi . Mà Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh nhớ ra chuyện gì đó , rồi đến gần Chu Trúc Thanh , nhỏ giọng thì thầm cái gì đó . Mà Chu Trúc Thanh nghe xong thì ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Đái Mộc Bạch rồi chuyển sang Mã Hồng Tuấn với con mắt khinh bỉ .

Mã Hồng Tuấn cũng chú ý đến bên này , nên khi hắn thấy ba nữ thì thầm với nhau thì biết họ đang bàn luận về mình , nhất thời nhụt chí dùng sức dẫm lên đất .

Đái Mộc Bạch khi thấy được con mắt lạnh lẽo của Chu Trúc Thanh thì quay người tránh đi rồi ho khan một tiếng .

Đường Tam ở một bên thấy hoàn cảnh lúng túng của Đái Mộc Bạch thì hỏi "Mộc Bạch, chúng ta đều là người mới tới, giảng giải cho chúng ta quy củ và qusa trình của học viện đi''.

Đái Mộc Bạch miễn cưỡng thu hồi sự lúng túng của mình đối với Chu Trúc Thanh nói "Học viện không có quy củ gì đặc biệt, đơn giản mà nói là chỉ cần không được gian dâm, ngoài ra còn cổ vũ đánh nhau, cổ vũ đánh bạc."

Đường Tam trên mặt liền xuất hiện nụ cười, hắn trong lòng than thở Quái vật học viện không hổ là Quái vật học viện, ngay cả phương pháp giáo học cùng với Nặc Đinh học viện quá khác biệt.

Tiếp đó , Đái Mộc Bạch giải thích "Sư phụ cho rằng, chiến đấu chính là biện pháp tốt nhất để hoàn thiện vũ hồn, tăng cường thực chiến kinh nghiệm là cực kỳ quan trọng. Mà đánh bạc chính là tâm lý chiến, đối với tăng cường tâm lý tố chất, tăng cường tự thân quan sát năng lực và phán đoán năng lực đều giúp ích rất nhiều. Tuy nhiên những điều nói trên không phải là được làm theo ý thích của mình. Đơn giản mà nói đánh nhau không được đánh chết người, còn đánh bạc đừng để thua cả khố tử thì cũng không có vấn đề gì."

"Về phần quá trình, ta cũng không biết lắm, vì giáo trình của chúng ta tùy từng thời điểm sẽ có sự điều chỉnh, dù sao chúng chỉ có vài người, số lượng sư phụ thậm chí còn nhiều hơn đệ tử chúng ta, cho nên học viện căn cứ vào chúng ta tình huống mà điều chỉnh giáo trình, nhưng mà có một khóa trình mà ta có thể khẳng định quan trọng nhất chính là thu tiền. Học phí một năm của học viện là một trăm kim tệ, đối với các ngươi đã là đại Hồn sư , hồn Tôn cấp bậc mà nói, đó là không có vấn đề gì."

Nghe Đái Mộc Bạch nói đến đây, Tiểu Vũ không nhịn được nói chen vào hỏi " Hổ Giống , ngày hôm qua ngươi nói học viện thực nghèo, nhưng cuối cùng học viện vì sao nghèo đây? Chúng ta đã gặp qua một vài vị sư phụ có hơn sáu mươi, bảy mươi cấp. Dựa theo cấp bậc mà nói bọn họ có thể theo Vũ hồn điện lĩnh trợ cấp, với nhiều tiền như thế, chống đỡ một cái học viện nhỏ nhoi như vậy, hẳn là không tính cái gì mới phải."

Ninh Tiểu Vũ lúc này mở miệng giải đáp nghi vấn của Tiểu Vũ nói " Trợ cấp của Vũ Hồn điện đều là Đế Quốc ngân sách, chỉ là do Vũ Hồn Điện thay mặt phát ra. Trợ cấp chỉ phát cho đến Hồn tôn cấp bậc, trợ cấp của Hồn Tôn mỗi tháng là một trăm kim tệ giống như ta bây giờ. Mà sau cấp bậc Hồn tôn, chẳng những tiền trợ cấp không được tăng hơn nữa còn có thể biến mất. Nói cách khác, kể cả Hồn Tông, những hồn sư đã vượt qua cấp bậc hồn tông không có cách nào lĩnh trợ cấp từ Vũ hồn điện. Thời điểm các ngươi đến Vũ hồn điện lĩnh trợ cấp mỗi tháng đều sẽ có kiểm tra hồn lực. Để xác định hồn lực của các ngươi có vượt qua bốn mươi cấp hay không, một khi vượt qua bốn mươi cấp, lập tức đình chỉ phát trợ cấp , muội hiểu chưa " .

Bạn đang đọc Đấu la chi siêu cấp kẻ đồi bại sáng tác bởi nhan331651
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhan331651
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 22
Lượt đọc 814

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.