Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một mình độc chiếm

Tiểu thuyết gốc · 1120 chữ

Động phủ của cường giả Vương giả cảnh đúng là nguy hiểm, nhưng đó chỉ là những cửa ải cuối cùng mới có nguy hiểm chí mạng, vì nơi đó cất giấu truyền thừa đích thự của hắn, còn những thứ lúc đầu chỉ là một vài thứ lẻ tẻ, nguy hiểm không nhiều, bọn họ chính là nhằm vào những thứ lẻ tẻ này, biết mình không có sức tranh đoạt những thứ lớn.

Ai ngờ những tên kia muốn độc chiếm hết, không thèm chừa lại cho bọn họ chút gì.

Mặc dù bất mãn nhưng không kẻ nào dám lên tiếng, dù sao uy thế Thuế phàm cảnh của tên Cung lâm trưởng lão kia vẫn còn bày ra đó.

Những người này chính là như vậy, thấp cổ bé họng, gặp kẻ mạnh thì không dám phản kháng.

Hỏa Phượng Nhi thấy vậy thì hít sâu một hơi, lẩm bẩm " Kẻ yếu chỉ có thể bị chà đạp, ta nhất định phải đạt được truyền thừa, mang về cho Phụ hoàng đột phá Vương giả cảnh, như vậy mới có thể thoát khỏi số phận "

Lúc nàng đang miên man suy nghĩ thì một tiếng quát vang lên " Tiểu tử đứng lại, ngươi không nghe ta nói gì sao, chỉ linh hải cảnh trở lên được đi vào, ngươi một tên Tụ nguyên cảnh cũng dám trái lệnh, không biết sống chết " Người nói là Cung Lâm trưởng lão, hắn nhìn thấy năm người Sở Ngạo Nam ung dung bước vào động phủ thì nhíu mày quát. Sở Ngạo Nam bây giờ chỉ bày ra tu vi Tụ nguyên cảnh nhất trọng.

Sở Ngạo Nam không quan tâm, chỉ nhàn nhạt nói " Động phủ này chúng ta độc chiếm, các ngươi đi đi "

Mọi người nghe vậy sững sờ, Hoả Phượng Nhi cũng nghĩ tên này điên rồi, Tụ nguyên cảnh cũng dám nói ra câu đấy.

" Đồ không biết sống chết, tên phế vật như ngươi cũng dám nghĩ đến chuyện độc chiếm động phủ, hôm nay bổn công tử phải giáo huấn ngươi " Thương hỏa công tử lúc này nổi giận quát, nhất thời trên tay hắn ngân thương sáng loáng, hoả diễm vờn quanh, tu vi Tụ nguyên tam trọng bùng phát. Có thể thấy trình độ võ học của Hoả Diêm quốc hơn nhiều Đại chu vương triều, không những có Vương giả cảnh tọa trấn, thiên tài cũng nổi trội hơn, Thương hỏa công tử là truyền nhân xuất sắc nhất Thanh hỏa tông ở tuổi này mà có tu vi Tụ nguyên tam trọng, xứng đáng hai chữ thiên tài.

" Vả miệng " Sở Ngạo Nam bình tĩnh đáp.

Bốp, một cái tát vang lên, Thương hỏa công tử đang bùng phát khí thế bỗng chốc bị đánh bay ra ngoài, răng rơi đầy đất.

Người ra tay là Tô Thanh Ảnh, mọi người sừng sờ, chợt phát hiện thiếu nữ xinh đẹp này không ngờ có tu vi linh hải cảnh.

" Khốn kiếp, ngươi dám " Cung Lâm trưởng lão giận tím mặt, một chưởng chụp tới Tô Thanh Ảnh, nhất thời nàng không có chỗ trốn.

Phốc một tiếng, Cung Lâm trưởng lão chưa kịp đến gần Tô Thanh ảnh ba trượng, trên đầu đã xuất hiện lỗ máu, ầm một tiếng ngã xuống.

Mọi người nhìn Sở Ngạo Nam vẫn duy trì tư thế chỉ tay, lại nhìn trên mặt đất Cung Lâm trưởng lão, mồ hôi chảy ròng ròng, nuốt một ngụm nước bọt, có kẻ hai chân như nhũn ra, quỳ trên mặt đất.

Một kích miểu sát.

Thương hỏa công tử chật vật đứng dậy, hắn bên má sưng húp, rơi vài cái răng. Hắn nhìn cái xác Cung Lâm trưởng lão, hoảng sợ bỗng chốc lan tràn, bất giác đũng quần ươn ướt, hắn nhân lúc không người chú ý vội xoay người bỏ chạy.

Nhưng chưa đi được hai bước, phốc một tiếng, cả người cũng ầm một tiếng ngã xuống.

Hỏa Phượng Nhi miệng há hốc đủ để nhét quả trứng gà, chết rồi, cái tên làm mình chán ghét kia cứ như vậy chết rồi, còn tên Cung Lâm trưởng lão kia, Thuế phàm cảnh trung kỳ, cứ như vậy bị miểu sát,nàng nhất thời chưa kịp tiêu hóa sự việc xảy ra, nhìn khuôn mặt anh tuấn mà bá đạo kia, trong lòng bỗng chốc có cảm giác sùng bái, như gặp được thiên nhân.

Sở Ngạo Nam sau khi giải quyết phiền phức thì xoay người chậm rãi bước vào trong động phủ, ba nàng Tô Thanh Ảnh và Ngụy Tiểu Đa theo sau.

Ngụy Tiểu Đa bây giờ cũng chết lặng rồi, ai ngờ mình vớ phải tiểu đội khủng bố này chứ, nhưng tiếp theo hắn kinh hỉ, nghĩ thầm ta đúng là may mắn được thượng thiên phù hộ.

Các võ giả ai lấy đều khiếp sợ, cũng không dám ngăn lại bọn hắn. Nói đùa, kẻ mạnh nhất ở đây là Cung Lâm trưởng lão cũng bị miểu sát, kẻ nào dám xông lên là tự tìm đường chết. Bọn họ chỉ đành thở dài, biết bảo vật trong động phủ không thuộc về mình.

Đúng lúc này một tiếng nói vang lên " Cái kia.. Ưm.. Xin đợi một lát ", mọi người quay sang nhìn, người nói là Hỏa Phượng Nhi.

Sở Ngạo Nam cũng quay lại, Hoả Phượng Nhi thấy ánh mắt hắn vội lắp bắp nói " Cái kia... công tử... xin ngài có thể cho ta theo vào không ". Nàng không muốn từ bỏ, mặc dù tên đáng ghét kia đã chết nhưng nàng vẫn muốn mạnh lên, hi vọng Sở Ngạo Nam cho mình cùng vào. Cũng không biết có phải đầu nàng bị đá đập hỏng rồi không, không tự chủ thốt ra câu này.

Trái tim nàng lúc này đập loạn xạ, hiển nhiên đang sợ hãi, dù sao người kia là kẻ không hợp một lời lập tức giết người.

Sở Ngạo Nam đánh giá nàng, hắn quét mắt từ trên xuống dưới, Hoả Phượng Nhi bị hắn nhìn thì ngượng ngùng, có cảm giác toàn thân trần trụi bị hắn nhìn không bỏ sót.

" Có chút thú vị... ngươi theo vào đi " Sở Ngạo Nam cười nói.

" Thật sao " Hỏa Phượng Nhi kinh hỉ, vội bước đến chỗ hắn.

" Công chúa " lão giả còng lưng bỗng ngăn lại nàng, sắc mặt lo lắng.

" Phạm lão yên tâm, ở đây đợi ta " Hỏa Yên Nhi nói.

Phạm lão chần chừ một lúc rồi cũng buông tay.

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Chúa Tể sáng tác bởi Namsa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namsa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.