Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tầng một, Thất phách

Tiểu thuyết gốc · 3453 chữ

Nguyên Thần Song Thủ Pháp được Lương Hạo cùng tông môn khám phá trong lăng mộ của một tu sĩ hoá thần kỳ lấy được.

Công pháp này tồn tại trước đó bao lâu thì không rõ nhưng có thể khẳng định rằng, công pháp này được tạo ra là rất lâu trước kia, thậm chí có thể đến từ thời thượng cổ.

Trải qua tuế nguyệt năm tháng dài, vô số lần chuyển tay nhiều người , kết cục là táng thân theo tu sĩ hoá thần kia, cho đến khi được Lương Hạo tìm ra rồi cũng như trước bám bụi ở gốc xó nào đó trong nạp giới.

Công pháp tinh yếu, quyết chú tu luyện và các tầng cao hơn cũng do đó thiếu khuyết. Chỉ còn lại pháp thuật trong công pháp, nhưng cũng chỉ có được một phần đầu.

Lương Hạo vươn ra hai tay bắt đầu tu luyện, pháp môn này không cần linh khí, chỉ cần hai điều kiện, đó là người luyện đã có nguyên anh, cùng với thần thức.

Mà muốn có được hai thứ đó, thì phải trên nguyên anh kỳ đạt đến cảnh giới hoá thần, nên công pháp này Lương Hạo kiếp trước hoàn toàn ngó lơ, vì pháp môn này thật sự quá yếu đối với tu sĩ hoá thần. Ở cảnh giới đó tu sĩ đã đủ sức di sơn đảo hải, cần gì quyển pháp thuật tàn phiến này chứ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn là phải bất đắc dĩ tìm lại để tu luyện, dẫu sao hoá thần không cần nhưng hiện tại một phàm nhân còn không có luyện khí như hắn cần nha!

Thức hải sôi động, một xoáy nước được tạo lên, nguyên anh của Lương Hạo chậm rãi trồi lên từ mặt xoáy nước, tuy từ dưới nước lên nhưng thân thể lại khô ráo không một giọt nước đọng trên người.

Nguyên Anh là một tu sĩ mặc một chiếc đạo bào rộng, đạo bào có màu sắc đối nghịch nhau, bên trái là trắng bên phải là đen, y phục khắc lấy những phù văn kì ảo, trắng khiết đại diện pháp tắc tu vi của Lương Hạo, chỉ là do thần hồn trọng thương nên phù văn đã mờ nhạt.

Đeo chiếc mặt nạ trắng đen tách biệt như là y phục, che đi hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt trắng xám, nếu có người nhìn vào đấy sẻ có một cảm giác kì lạ, ôn hoà nhưng lại khiến người ớn lạnh đến rùng mình.

Điều này là do di chứng của đạo tâm nứt vỡ, ma niệm sinh ra xâm nhập vào mà để lại một tia ma khí, tình trạng nguyên anh của Lương Hạo có thể nói là nữa chính nữa tà.

Nguyên anh tâm đạo tựa kính rạn,

Tâm ma nhen nhóm, ám muộn phiền.

Hành trình đạo học mộng mị biến,

Nguyên anh chia ly, cõi tâm thiên.

Nửa nguyên quang minh, nửa tối tăm,

Hồn phách vừa tà lại vừa chính.

Tạp niệm khắp chốn, khôn lẫn lộn,

Đạo tràng vô thiện, mặc thế nhân.

....

Lương Hạo ngồi tập trung hòa mình vào việc niệm chú quyết, bước đầu của việc luyện pháp thuật, khó khăn nhưng vô cùng quan trọng.

Mỗi từ ngữ trong chú quyết được niệm ra, liền hoá thành những văn tự bay trên không. Nguyên anh làm ra động tác cắt vào lòng bàn tay, từ bên trong chảy ra không phải máu mà là một loại dung dịch kì lạ không màu.

Lương Hạo chịu đựng cảm giác như bị rút đi sinh lực, nhẹ nâng tay, dung dịch lơ lửng hoà vào văn tự. Hắn xem đó như mực, tay bấm kiếm chỉ, chấm vào rồi vẽ lên tay kia của mình.

Tạo ra một dòng năng lượng vô hình lan tỏa cánh tay. Dần dần, từng vệt phù văn xuất hiện trên bề mặt của bàn tay, đường nét nối thành khuôn, nhìn vào giống như một chiếc găng tay.

Qua từng nét vẽ, Lương Hạo cảm nhận được tinh thần lực mình đang hao mòn nhanh chóng.

Lông mày hắn hơi nhíu lại, Lương Hạo không ngờ đến pháp chú này hao sức như vậy, điều này không nằm trong tính toán của hắn.

Mặt nước vốn tĩnh lặng giờ đây đã hơi dao động, làn sóng nước nổi lên rung chuyển Lương Hạo.

Hắn đành cắn răng, gắng hết sức vẽ cho xong, sau đó tương tự làm với tay còn lại. Khi kiếm chỉ điểm vào nét cuối, cũng là lúc một cơn sóng lớn cao tới 5m nổi lên đập Lương Hạo xuống dưới.

Lương Hạo đuối sức dần nhắm mắt lại, trước khi bất tỉnh khoan khoái nghĩ. " Rốt cuộc cũng thành..."

Thế giới như tối đi, thức hải tĩnh lặng trở lại, Lương Hạo ở ngoài hiện thực sắc mặt tái nhợt, thân thể suy nhược ngã xuống, nằm ngất lịm.

Lão ăn mày nghe tiếng ngã, giật mình nhìn sang, lão thấy Lương Hạo như thế, lo sợ lại gần rung vai hắn, Thấy Lương Hạo không có phản ứng, lão nuốt nước bọt trong lòng thầm nghĩ. "Tên tiểu tử này sẽ không phải chết chứ!? Ôi trời ơi, ngươi có chết cũng đừng chết chỗ ta kiếm ăn à nha!"

Lão gấp rút đưa tay kiểm tra hơi thở cùng nhịp tim, cảm nhận rõ còn có hơi thở và nhịp đập, lão liền an tâm. Nhìn tên tiểu tử làm mình lo sợ, lão rất muốn gõ hắn một cái vào đầu cho vừa lòng, nhưng nghĩ đến nếu vì cú gõ đó mà hắn chết, rồi biến thành quỷ tìm gã tính sổ thì thật là tai hại, dù chín thành là chả sao, nhưng chuyện tương lai ai biết được! Nên lão cũng thôi ý định đó mà quay lại chỗ ngồi của bản thân.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã là gần hoàng hôn, lão ăn mày cầm lấy cái bánh bao đã dính đầy bụi cát, ăn ngấu nghiến.

Cùng với vài gã ăn mày khác, ngồi lụm lấy mấy cái bánh bao được ném rải rác dưới đất ăn.

Gã người hầu cầm rỗ bánh bao, cố tình ra vẻ khinh thường nhìn đám ăn mày, tuy vậy trong ánh mắt người hầu, không có chút nào là khinh thường, chỉ có thương xót, đồng cảm và cảm giác tội lỗi sâu đậm

Gã trong lòng xin lỗi đám ăn mày, nếu không để bọn người này làm bia đỡ, thì người gặp khổ là hắn và những người khác. Dấu đi nổi lòng, người hầu nói. "Các ngươi còn muốn ăn nữa chứ?"

Đám ăn mày ai nấy đều vui sướng, gật đầu cầu xin gã người hầu. Người hầu im lặng một lúc rồi nói tiếp. "Vậy tất cả các ngươi, phải làm cho ta một điều!"

Đám ăn mày đa số đều đã bị cơn đói che mờ mắt nên lập tức đồng ý, nhưng vẫn còn một số tỉnh táo, điển hình như lão ăn mày, lão lo lắng nhẹ giọng hỏi dò."Thưa, có thể cho lão ăn mày này biết, là...là việc gì không ạ?"

Người hầu trầm giọng đáp." Rất đơn giản, đó là..."

Gã đang nói thì một giọng nữ hùng hậu chen vào, phách lối lớn tiếng nói. "Tiểu Lục, ngươi lui ra, để ta nói. Việc của các ngươi đó là phải cùng xông lên, đánh với bản cô nương!"

Người nói là một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn không đến 15 tuổi, tóc đen cao buối xoắn được cố định bằng trâm cài tóc đính ngọc, gương mặt tròn, mắt nâu, hai mí, môi đỏ nhạt, thân hình nhỏ con do tuổi tác, nhưng vẫn khoẻ mạnh, cao lớn hơn nếu so với những đứa trẻ dân thường cùng tuổi.

Đám ăn mày hoảng sợ khi nghe yêu cầu, cả đám dù có mờ mắt như thế nào cũng không ngu đến độ đi đánh một tiểu cô nương, với còn có vẻ là con nhà có gia thế.

Lỡ như làm tiểu cô nương này xây xát một chút, bọn hắn cũng đều có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh mình bị lột da là thế nào.

"Việc này..." Một gã ăn mày định nói nhưng liền phải rút lại.

"Nếu các người từ chối, phải bị đánh cho đến khi nôn hết số bánh đã ăn ra!" Tiểu cô nương lớn tiếng, giọng cứng rắn, nói ra từng câu chữ.

Trong số đám ăn mày, có kẻ biết tình hình không ổn, âm thầm lùi lại, muốn rời đi nhưng đã bị một gã người hầu khác để ý chặn lại.

Thấy đám ăn mày không chịu phối hợp, tiểu cô nương hơi đảo mắt, miệng cười mỉm nói ra phần thưởng.

"Chỉ cần làm ta bị thương chút, sẽ được đồ ăn, nếu đánh bại được ta. Thì có thể được đãi bữa ăn thịnh soạn, cung cấp nơi ở, cùng với làm thầy của ta!"

Nghe được thắng có thể được ăn cùng với có chỗ ở, đám ăn mày nhốn nháo hết cả lên, duy chỉ có một vài người trong đó có lão ăn mày là sầu.

Chỉ cần có chút đầu óc là hiểu, đời làm gì có chuyện dễ ăn như thế. Một tiểu cô nương có gia thế lại đưa ra yêu cầu lạ đời như vậy.

Một là tự cao không biết trời đất, hai là thật sự có bản sự. Dù là cái nào, đều không tốt như nhau, cái đầu thì khiến nha đầu kia mất mặt, tuyệt đối không có quả ngon để ăn, không phải là tiểu nha đầu làm khó thì là người nhà của y, còn nếu là cái sau thì trở thành đối tượng bị đánh, mà bị đánh thì tất nhiên là việc không tốt rồi.

Lão càng nghĩ lòng lại càng sầu. Tiếng xôn xao chấm dứt, một người ở trong đám đứng ra biểu thị muốn đánh.

Mấy tên người hầu liền dọn ra một vị trí trống để hai người đánh. Gã ăn mày không chờ đợi nhiều, dùng hết sức bất ngờ tấn công đến.

Tiểu cô nương định chấp tay theo lễ nghi, không kịp phản ứng liền trúng đòn, nhưng cô nhanh lẹ đỡ lấy đòn đánh, rồi một tung một đòn đá quét làm gã ngã nhào.

Cô vận khí, truyền nội lực vào chân, tung cước đá vào người gã, một tiếng "Rắc Rắc" với âm thanh trượt, gã lăn ra xa 3m đau đớn co người lại. Tiểu cô nương cười sảng khoái, cô nhìn vết trầy trên tay gật đầu, quay sang bĩu môi trách móc đám người Tiểu Lục.

"Như này mới là đánh chứ, không như các các ngươi, chỉ biết diễn kịch trước mặt ta, lúc nào cũng sợ ta bị thương"

Tiểu lục cùng mấy người khác gượng cười, bọn hắn mà dám đánh thật, thì hẳn lúc đó bọn hắn đã chán sống lắm rồi.

Bọn người ăn mày nhìn thấy tiểu cô nương biết võ liền sợ hãi. Cô thấy thế ngạo nghễ nói. "Ta bảo các ngươi xông lên, chứ không bảo đánh luân phiên, các ngươi còn đứng ở đó làm gì nữa!."

Nghe vậy, cả lũ ào ạt xông lên, tiểu cô nương tuy ngạo mạn, nhưng đúng là cô có tư cách.

Cô lùi lại, di chuyển linh hoạt vòng quanh, ánh mắt nhìn bao tròn hết tất cả đám ăn mày, gặp ai có sơ hở là y lập tức tung chiêu đánh gục lập tức không có một chút do dự.

Trong lúc tấn công y bị vài người đánh trúng, nhưng không đáng kể, ở trên người chỉ có chút xây xát vết thương, dù vậy mấy người hầu kế bên đứng quan sát, đã lo lên lo xuống, trên tay đều đã cầm thuốc bôi, đan dược trị thương.

Quay sang lũ ăn mày, giờ đây đa số đều nằm kêu rên, số ít đã nằm bất tỉnh, vì lấy số ít địch nhiều, nên y cũng không nương tay, chiêu nào chiêu nấy đều kèm theo ít nội lực tăng thêm sát thương.

Đánh cho đám ăn mày khổ không thể tả. Lão ăn mày cùng vài người ốm yếu khác đứng sau, nhìn tiểu cô nương nhỏ bé kia, đúng lúc này cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi đến oai phong lẫm liệt, như làm nền, ánh lên phong thái cho y.

Cô nhìn mấy người Lão ăn mày, khinh thường. "Thật là nhát gan, không có chút tinh thần sĩ khí nào!"

Lão ăn mày không hiểu câu sau của cô, nhưng gã hiểu "nhát gan" là có ý gì. Lão thật sự muốn chửi con nha đầu này là bị điên! Võ công cao cường, lại còn có vẻ được dạy huấn luyện kỹ càng, được truyền thụ kinh nghiệm đấu pháp, vậy mà lại tìm ăn mày bọn hắn đòi đánh rồi chê bai!

"Gan con mẹ ngươi! Đồ điên!" Lão tức giận nhưng chỉ biết chửi thầm trong lòng để phát tiết, mấy lời đó mà ra ngoài miệng, chắc lão không sống qua hôm nay mất.

Lương Hạo mở mắt choáng váng chống người đứng dậy, hắn im lặng nhìn cảnh tưởng đám người nằm dưới đất ôm đầu, ôm chân kêu rên.

Tiểu cô nương bẻ khớp tay, lạnh lùng đi đến. "Nào, lên hết đi chứ, ai cũng phải lên, người khác đã lên, mấy người các người lẽ nào lại không lên à!?"

Lão ăn mày cùng mấy người khác sợ hãi lùi lại, bất giác lùi vào tường. Lương Hạo ở sát tường mơ hồ quan sát hết thảy, lão cảm nhận được có người quay đầu sang.

"Ngươi tỉnh rồi à! Này này, nghe ta, mau mau chuẩn bị, lát nữa con nha đầu đó lao đến, mỗi người chạy một hướng! Tiểu tử ngươi có đang nghe không đấy? Sao mặt người đơ như cục đá thế!?"

Lương Hạo hồi thần nhìn lão, đầu óc hắn tỉnh táo lại đôi chút, bất giác nhìn vào tay.

Hai tay hắn chi chít đều là vết sưng bầm tím, nhưng cùng với đó là là một khuôn viền sáng bao quanh theo kiểu dáng của một chiết găng tay, mà chỉ có thể dùng thần thức để cảm nhận được nó.

"Phù~ Tầng thứ nhất đã xong, suýt nữa thì hỏng" Lương Hạo an tâm nhìn vào tay mình.

Tiểu cô nương nhìn bọn người vẫn không chịu lên liền khó chịu. "Đã thế thì đừng trách ta nặng tay!"

"Thạch Phá Quyền!"

Tiểu cô nương lao đến, lão ăn mày nhìn đòn đánh hướng đến là mình liền hoảng sợ ngây người. Chỉ là trong một khoảnh khắc, thần thức của Lương Hạo bao trùm lấy xung quanh khoảng cách 5m bắt đầu tính từ hắn.

Lương Hạo không cần nhìn cũng có thể cảm nhận ra hành động của cô, hắn đá nhẹ vào gối chân sau của lão, làm gã mất thằng bằng quỳ gối xuống.

Âm thanh vụt qua, lão không hiểu vì sao mình lại quỳ xuống, nhưng lão cảm giác mình vừa đi ngang quỷ môn quan.

Đòn đánh tiểu cô nương rơi vào bức tường phía sau, in lên trên đó một nắm đấm cùng vài khe nứt, chứng tỏ uy lực của nó. Lão ăn mày không hiểu, nhưng cô thì thấy rõ động tác của Lương Hạo.

Y định rút tay, tung chiêu thứ hai, nhưng bị Lương Hạo cho một cước vào cằm cắt ngang. Cô lùi lại vài bước, lau đi vệt màu chảy từ hàm răng miệng.

Không đợi tiểu cô nương kịp lau xong, Lương Hạo liền tiến sát lại gần, cánh tay chặt xuống.

Y lập tức giơ khuỷu tay đỡ lấy nhưng bất ngờ Lương Hạo ngừng chặt, nghiêng người sang trái một chút, tay trái vung quyền vào bụng cô.

Tiểu cô nương không kịp đỡ liền bị đánh lùi ra sau, Lương Hạ không cảm xúc xoa bóp tay.

Tiểu cô nương dù là có luyện vũ kỹ, nhưng chưa từng biết cảm giác bị thương là thế nào, cô đau đớn ôm bụng, đồng thời cảm giác ánh mắt có hơi mờ ảo nhưng nhanh chóng biết mất, còn Lương Hạo do vết bầm va chạm mạnh nên hắn cũng cảm thấy đau.

Nhưng cảm giác đau này không đáng bao nhiêu với Lương Hạo, hắn không tấn công tiếp chỉ là do sợ vết thương nặng thêm.

Lương Hạo ban đầu cũng không định dùng tay, nhưng nghĩ đến Nguyên Anh Song Thủ Pháp tầng một mình mới luyện, thế là hắn quyết định xuất quyền để kiểm tra thử xem.

Tuy là chỉ trong chốc thoán, nhưng Lương Hạo nhờ Thần thức vẫn bắt được ánh mắt của nha đầu.

"Cảnh giới tầng một, động bảy vía, tầng thứ hai, chạm ba hồn. bảy vía động đến, nhẹ thì nhói người, nặng thì choáng váng. Ba hồn chạm đến, suy nghĩ hỗn loạn, sinh khí đả động." Lương Hạo nhớ lại cảnh giới ghi chú trong quyển công pháp, đọc thầm bên miệng.

Nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị đánh không kịp trở tay, đám người liền xông đến, nhưng không phải lao đến tấn công mà là bao quanh hộ chủ.

Chờ cơn đau dịu đi, tiểu cô nương đẩy đám người ra, tiến lên, khuôn mặt tức giận nhưng cũng có phần khoái chí. "Bản cô nương Họ Kha, tên một tự Nhã. Ngươi đánh nhiều thế đến lướt ta đáp trả!".

Lương Hạo nhìn Kha Nhã không biết phải nói gì, nói ngốc thì cũng đúng, điên cũng đúng, ngây thơ, tự cao, ngạo mạn cũng không sai.

Nhưng hắn cũng không muốn nói ra, nói thế chỉ làm người ghét, kết thù vô duyên, nhưng như thế không có nghĩa là hắn muốn làm thân, nhìn cách Kha Nhã tấn công nặng tay với lão ăn mày, Lương Hạo liền rõ, nha đầu trước mặt này... không khác, các tu sĩ ở kiếp trước là bao....kể cả hắn.

Lúc này, một cơn gió lạnh lần nữa nổi lên, nhưng khác với bọn người ở đây, Lương Hạo cảm nhận được cơn gió này có kì quặc.

"Là...pháp thuật, có tu sĩ gần đây!?" Lương Hạo khó hiểu nhìn lên trời, thì thấy một nam nhân đang rơi xuống.

Kha Nhã nhìn thấy Lương Hạo khuôn mặt ngạc nhiên ngẩng đầu lên trời nên cũng ngước lên nhìn, thì thấy một người mặc y phục thường, cầm theo một thanh kiếm, tiên khí rơi xuống cùng với làn gió, cứ như là bước đi trên nó vậy.

Nhưng tiên khí chưa tới ba giây, cơn gió đột nhiên mạnh bạo, cuốn người kia theo té lộn nhào, đập mặt xuống đất, trước mặt hai người.

Nam nhân bình tĩnh đứng dậy phủi đi bụi đất, ngón tay giữa giơ lên trời. "Gay Thư Sinh! Chờ ta luyện được ngự kiếm phi hành, nhất định thiến ngươi!"

Kha Nhã mặt mơ hồ nhìn nam nhân không hiểu gì, nhưng Lương Hạo thì khác, hắn lập tức nhận ra, lập tức nhìn chăm chú trên trời, tuy không trong tầm phạm vi thần thức, nhưng với trực giác cùng với ánh mắt nhạy bén, hắn vẫn là nhìn ra được trên trời lẫn trong tầng mây có một điểm đen đang di chuyển nhưng rồi nhanh chóng được mây trắng che mất.

Vì do quá xa nên hắn cũng không nhìn rõ được hình dáng người trên mây. Lương Hạo cúi đầu quan sát xem nam nhân.

Cao tầm 1m9, dáng người mềm yếu, tóc dài xanh đậm được buộc gọn gàn, khuôn mặt sáng lạn, điển trai ra dáng một công tử, làn da hơi cháy nhưng vẫn trắng mịn, ánh mắt...nhắm chặt, hoặc đúng hơn là mù.

Lương Hạo sững sờ nhìn đôi mắt nam nhân một chút rồi nhìn xuống tiếp, trang phục bình dân không có gì đáng nói, nhưng có một điểm làm hắn chú ý, trên thắt lưng của y có treo một chiếc túi kiểu dáng như hệt của thư sinh khi trước.

Phát hiện này kết hợp với lời nói khi nãy, Lương Hạo đoán rằng người này khả năng cao là có quan hệ với thư sinh, càng có thể là đồng môn sư huynh đệ.

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.