Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản Đồ

Tiểu thuyết gốc · 2376 chữ

Cầm lấy quả táo mà Hà U đưa cho, ngồi trong Thư các, Lương Hạo say xưa đọc chân kinh lúc thì bỡ ngỡ lúc thì trầm tư.

 Xuyên qua lớp da, vượt qua phần thịt, đi theo đường máu chảy khắp cơ thể tiến vào đàn điền, trong đó một trận pháp siêu nhỏ đang cố hấp thu giữ linh khí trong người gã.

 Tưởng chuyện khó khăn như muốn nghịch thiên, ai dè có ngờ, trong đêm, không quá nữa canh giờ Tình Đạo liền làm xong.

 Không có linh căn, chỉ có thể dùng trận làm căn để hấp thu linh khí rồi tu luyện. Thiên Chính còn định nhờ Tình Đạo giúp gã đi vào thức hải, may là hắn từ chối kịp.

 Nhưng hành trình tu luyện chưa vì thế mà xong, còn nhiều điều bản thân hắn cần phải đối mặt. Ví như....

 "Tại sao một cuốn kinh dùng để tu luyện lại có thoại bản!?"

 Lương Hạo không nhìn lầm, nhìn trái nhìn phải, dùng cả thần thức dò xét cũng vẫn chỉ là một trang truyện thoại. Kể về hành trình sinh hoạt của một bệnh nhân mắc một loại bệnh mà hắn cũng chưa nghe qua, thời đại thay đổi nhiều thật, quá nhiều thứ để hắn cần kiểm tra lại.

 Trong bàn, Hà U bên cạnh mệt thở không ra hơi, giờ thì lão cũng hiểu sao tông môn lại nhận làm đệ tử. Nếu không tu luyện, quét hết cái sân chắc lão quy thiên mất.

 Bởi thế lão đành phải cố đọc cho hết cuốn công pháp của mình, đồng thời ở bên còn có thêm quyển sách khác, Lương Hạo ngó qua thấy tên sách cũng cảm thấy quyển chân kinh hơi khó hiểu với gã, nên tạm ngừng rồi đến gần Hà U. Hắn muốn thử xem bản thân có thể từ đây tìm ra được ý gì đó liên quan đến chân kinh hay không.

 Sách mang một bìa đen với các hoa văn uốn lượn nhìn rất huyền bí, nhưng dòng chữ nhỏ trên bìa sách rất đáng đáng để người xem suy ngẫm.

Tên sách: Tổng hợp tiểu pháp thuật dành cho người mới.

Tác giả ban đầu. Sư Tổ Nguyễn Trải.

 Vy Anh trên tay cầm lấy cuốn truyện thấy quyển sách đó hơi bĩu môi, hướng về hai người nói: "Tốt nhất là đừng xem, mấy thứ trong đó tuy dễ học, tiêu tốn ít. Nhưng hiệu quả... thật là làm người khác muốn chửi bậy!"

 Thấy cả hai mơ hồ, nàng rất lăng tăng ném đi quyển truyện ra sau mà không cần nhìn. Tiếc là không có Minh Thư ở đây để nhìn thấy, bằng không chỉ với việc này nàng lập tức sẽ được gã với ánh mắt chân thành, thành kín đá ra khỏi đại môn Thư các.

 "Để muội biểu diễn cho hai người xem thì tự sẽ hiểu thôi."

 Vy Anh bấm quyết, vung tay chỉ mặt Hà U, lẩm bẩm, "Tiểu Mị Tú, Yểm!".

 Tiếng gió thoảng qua không biết từ đâu, có lẻ do cửa sổ của Thư Các chăng?

 Sau vài giây, không có chuyện gì xảy ra, Hà U ngó nhìn cơ thể mình xem có gì bất hình thường hay không, nhưng kết quả là chẳng có gì.

 Lương Hạo khoé miệng hơi nhếch lên cười gượng. Hắn ở bên cảnh nhìn Hà U có thể thấy được vết tích đáng nghi khả năng do pháp thuật làm ra.

 Trên cổ ông ấy là một vết hồng nhạt, có hình dáng đôi môi như được ai đó để lại, rất chân thật.

 "Trên cổ ông có một vết môi được hôn kìa".

 "Cái gì!" Hà U kinh ngạc sờ vào cổ, lão tò mò sờ thử nhưng liền làm pháp thuật phai đi.

 "Thuật Tiểu Mị Tú, tạo một vết môi hư ảo trên một vật hoặc người, biến mất sau vài lần chạm."

 Nghe nàng nói, hai người tuy nghe hiểu nhưng lại rất mơ hồ. Thứ pháp thuật như thế này rốt cục để làm gì chứ, Lương Hạo càng là suýt chút chửi bậy, tu tiên lâu vậy hắn cũng chưa nghe qua loại pháp thuật nào dở hơi thế này.

 Tiếp đó là một số pháp thuật giúp cho một lão già, một tu sĩ đại năng như tiếp cận được ngưỡng cửa thứ gì đó. Vy Anh tiếp tục thi triển đồng thời nói ra công dụng, chúng như là thiên lôi, đánh thẳng vào cả hai.

Thuật Phổ Vọng, tạo âm thanh của nhạc cụ không tồn tại, không thể ghi âm bằng mọi phương cách. Thuật Thực Cầu, biến hạt cát thành hình dạng các món ăn, nhưng không có hương vị và không thể ăn được. Thuật Khanh Tảo, rót rượu từ không khí vào chén có điều chỉ là hình ảnh ảo không uống được. Vân vân các loại pháp thuật khác nhau tiếp nối thì triển, mở mang kiến thức cho cả hai, không ngờ trên cõi đời lại nhiều pháp thuật.... phế vật, vô dụng như vậy.

 Một hồi trò chuyện, chỉ còn có Hà Y là tiếp tục nghe, còn Lương Hạo thì như cái bóng, thoáng ẩn thoáng hiện lẳng lặng chuyển sang nơi khác.

----------------

Trải qua kiến thức pháp thuật dành cho tân thủ của tông môn, Lương Hạo hơi có gì đó mất lòng tin về nơi đây. Mặc dù quyển "Vô Niệm Chân Kinh" hắn đọc cảm thấy đúng là có phần khả thi, nhưng nhân chứng xác thực độ uy tín của nó thì....

 Tạm gạt chuyện đó sang một bên, Lương Hạo quay về mục đích chính của mình khi nhập môn. Tìm hiểu về thời đại này!

 Sau khi xem qua, không quá bất ngờ, điểm khác biệt có thể thấy được rất nhiều nơi. Tác giả của quyền sách hắn đang đọc có vẻ cũng là người trong tông, nhưng cụ thể là ai thì hắn thật sự không nhận ra.

 Không ghi chép quá nhiều lịch sử các thứ, nhưng cấu tạo, cách gọi thì rất chi tiết, đến mức, Lương Hạo đọc thì hiểu những cũng có chút không hiểu.

 Khi trước vào thời của Lương Hạo: phân ra tam giới, "Thiên Sơ giới, Trung Thiên Giới và Địa Hải Giới". Tên gọi chính thức của thế giới gã là Tiên Hà đại lục, một khối đại địa to lớn với một khe nứt đại dương ở giữa do các cuộc đại chiến khi đó, đại lục chiếm gần sáu phần mười Địa giới, 4 phần là nước.

  Hiện Tại: Có tứ giới "Tu Chân Giới, Phàm Nhân giới, Thiên giới và Hỗn độn giới". Nơi có linh khí và tu sĩ có pháp lực đang sống gọi là tu chân, phàm giới cũng tương tự. Thiên giới là bầu trời còn hỗn độn giới nằm ngoài thiên giới.

 Thay vì là một khối đại lục to lớn, thì giờ là các lục địa rời rạc. Nên vì thế tên Tiên Hà đại lục đã được thay đổi, tuy theo từng nơi, xưng hô tên đại địa cũng sẽ khác. Chỗ hắn ở là Lục Địa Sơ Huyễn, linh khí ít nhất cũng như lục địa nhỏ nhất.

 Với Tông môn thì lại có xưng hô khác, đơn giản dễ hiểu hơn. Cũng như trên nhưng có chút thay đổi, tu chân giới, phàm nhân giới, thiên giới gộp chung lại gọi là hành tinh hay tinh cầu. Tên sẽ là Tiên Địa, hỗn độn là vũ trụ, bên trong vũ trụ là các hành tinh và mặt trời, hay ở bên ngoài tông còn được gọi với cái tên, Đại thiên và Thái Dương.

 Tại Tiên Địa, trừ các đại lục, thì có còn... các cõi hoặc một cái tên khác, chiều không gian.

Đọc tới đoạn này, lông mày hắn nhíu lại, khái niệm trong sách đang đề cập đến hắn chưa bao giờ nghe qua, cũng không nghĩ ra được thứ gì tương ứng. Đọc tới đoạn tiếp theo thì thất vọng thay, nó không nói tiếp về khái niệm trên, mà là một cái bản đồ thô sơ của Lục Địa Sơ Huyễn.

 Bên trong vẽ lại ba quốc gia của phàm giới, bên dưới tranh còn có một chút thông tin về vị trí trong tu chân giới. Các tiên môn đều ở ẩn, nên khá khó phát hiện, chỉ có một số thế lớn là không cần che dấu.

 Ba quốc gia gồm:

- Triều Hương, Ở gốc đông nam, được vùng núi cao bảo vệ, thiếu khả năng nông sản. Là một quốc gia chủ yếu là giao thương, ít chiến tranh. (Đông Nam).

- Kinh Quốc, là quốc gia ngoài rìa đại lục, tiếp xúc với biển cả nhiều nhất, hình dáng dài và người đa số sống nương theo biển, trải dài từ tây bắc đến tây nam. (Tây Bắc – Tây Nam)

- Thánh Vương Triều, ở giữa đại lục, thường có xích mích với Triều Kinh, Có lãnh thổ rộng lớn nhất, khí hậu ôn hoa tiếp giáp cả hai quốc gia, cũng là cầu nối hai bên. (Trung tâm)

 Đến với Tu Chân Giới, trước tiên là Đạo Tiên Tông, cấp bậc tiểu môn phái, ở tại Tiên Du Sơn, với dãy núi nhỏ xung quanh. Lương Hạo nhìn cấp bậc môn phái được ghi, thực sự rất xúc động mà muốn cầm lấy bút viết lại giùm cho tác giả, tiểu môn phái chết tiệt nào lại có hộ sơn đại trận chứ!

 Tiếp đó là một số thế lực nhỏ, không cần biết nhiều, vì chính tác giả cũng không biết, số lượng nhiều lắm và rất ẩn mình. Lên đến tầm trung, thì có một số tiêu biểu như:

- Tích Âm Môn nằm đâu đó ở rìa Duy Sơn, khá nổi tiếng với độ tà đạo của mình.

- Một nơi khác là Ngũ Xà Trang, nằm ở đỉnh Bạch Lĩnh Sơn, cấp bậc trung thượng đẳng, nếu so với môn phái lớn thì căn cơ, sức mạnh tổng lực không đáng kể, nhưng đáng kể là bình thường đại phái chỉ có một chân nhân nhưng nơi đây có tới 2 nguyên anh kỳ toạ trấn và sơn trang đó còn là nơi bán pháp khí và đan dược, ở hạng thứ 4 trong Huyễn Thị.

- Hà Nữ Kiếm Phái, nghe đồn ở gần đoạn ly sông.

 Đi lên đại môn phái, thông tin cũng chẳng nhiều là mấy. Chỉ có hai đại phái là được nghe đến do từng lộ diện khá nhiều.

- Vũ Hoả Tông, từng diệt qua hai môn phái tầm trung, tung tích ở đâu đó quanh quẩn Pháo Đài Biển.

- Bôn Lôi Tông, sống ẩn trong thành Mạch Lâm, có chiến tích gõ đầu qua Tích Âm Môn, nên hai bên có thù hằn khá sâu. Còn lý do và vì sao gặp được thì không rõ, chỉ biết Tích Âm Môn định làm điều gì đó khiến tông chủ Bôn Lôi Tông nổi cáu tuyên bố thù không đội trời chung khắp tu chân giới, thế là bị Bôn Lôi Tông đuổi theo đánh, nên Tích Âm môn chỉ có thể bỏ của chạy lấy người, di dời đến Duy Sơn.

................

Trấn Bách Hoa, thực quán Thị Mai.

 Một người mang nón rơm, trên người mặc trang phục nhìn rất tối, tay cầm kiếm bước vào trong quán.

 Đó không ai khác, chính là...không ai cả.

 Ở một gốc quán, Cấn Y hoá thành một thường dân to con, từ trong túi trữ vật mua một bình rượu ngồi ngầm nghĩ bước đi tiếp theo của mình.

  Hắn sau khi dựa theo liên kết của tàn hồn khi trước đã để lại đến được đây, trên đường vô tình gặp chút chuyện, bị một tán tu nhìn ra ra là tu sĩ, gã chắc tưởng cừu non ngon béo nên tiếp cận.

Nhờ thế hắn cũng đã tìm hiểu xong lại cái lục địa nghèo nàn này. Y vốn đến từ Huyền Không Đại Lục, một khối lục địa to hơn nhiều so vơi đây, bản danh là Thâm La, bất đắc dĩ đến đường cùng chỉ có thể thoát xác giả chết chạy tới Sơ Huyễn lục địa để tránh nhân kiếp.

 Mất gần ba ngày để gã vượt núi chạy tới đây, hắn ban đầu định đi qua cầu lớn nhưng khi dùng chút thủ đoạn tìm ra vài tên tán tu để làm chút việc thì lại biết tin thế lực mình chọc phải cũng thuộc dạng có tiếng.

 Lo sợ bị phục kích, gã chỉ có thể cắn răng dùng tí pháp lực cỏn con trong thân thể này tạm ngự không vượt núi.

 Nếu biết thằng nào vẽ ra cái bản đồ, Thâm La thề phải tra tấn kẻ đó đến chết. Trời đất không thể dung thứ được cái tên chết tiệt nào vẽ ra bản đồ quái quỷ như thế này. Nhìn rõ lục địa tưởng bình nguyên là nhiều, ai dè rừng rậm, núi non chập chùng, nhiều hơn hẳn với trong bản đồ.

 Dự tính chỉ mất một ngày, không ngờ tới ngày thứ ba mới tới được cái trấn này. Tổ tiên sư thằng vẽ bản đồ!

 Tịnh tâm đôi chút, ngồi nghỉ ngơi, y chấm một giọt nước lên bàn. Bản đồ chết tiệt mà hắn đã ghi nhớ khi nhìn lướt qua của tên gian thương từ từ biến hoá ra.

Trên tấm bản đồ nước, một giọt trọng đó chói lên tia sáng nhỏ đại diện cho nơi liên kết đã đứt đoạn. Nằm tại trước đó ba ngọn núi, hướng tây nam, bởi vì đi đường vòng nên gã cũng không có đi qua.

Suy ngẫm hồi lâu, tự nhiên Thâm La ớn lạnh, mồ hôi bất giác đã chảy thành giọt rơi trên bàn. Cảm giác rùng mình quên thuộc đó lần nữa xuất hiện khiến mắt gã hơi trợn lên, để không bị phat giác khác thường. Thâm La cúi đầu xuống từ từ nhấm nháp bát rượu của mình mặt cho mồ hôi đã rơi đầy vào trong.

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.