Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bói

Tiểu thuyết gốc · 1822 chữ

Vân Mộng đạo nhân ung dung ngồi trên ghế, những chuyện kinh thiên động địa ngoài kia làm cho giới tu chân xôn xao không một chút dao động được gã.

Vì đằng nào hắn có nhận ra đâu mà dao động. Y lấy ra tờ giấy trông khá tệ, còn có hơi ố vàng tay kia cầm lấy pháp bút, y hưng phấn cứ như là tìm đến một trò vui ngàn năm khó gặp, hắn hỏi Lương Hạo.

"Đạo hữu muốn biết gì nhất?"

Lương Hạo trầm ngâm một lúc lâu, quá khứ, hiện tại, tương lai. Hắn đều chẳng có gì để muốn biết, với một đại năng tu sĩ như hắn đã chẳng còn gì phải cầu bói.

Nghĩ đi, nghĩ lại, Lương Hạo cũng chỉ đành bất đắc dĩ trả lời đại cho qua.

"Hmm~ tại hạ muốn biết...mệnh của mình nó như thế nào?"

Vân Mộng gật đầu, trầm lặng nhắm mắt, tinh thần thả lỏng. Ý thức của hắn cũng dần mơ hồ, cảm giác như đang nằm mộng, hư hư thật thật, khó phân rõ.

Hắn tuy rơi vào trong trạng thái mơ hồ đó, nhưng vẫn giữ được một phần ý thức nào đó, vẫn nhớ được mục đích của mình.

Vân Mộng dưới sự dẫn dắt của linh tính, trong vô thức chấp bút lên giấy

Hà U nhìn những nét vẽ của y, tuy không hiệu gì nhưng cảm giác thật lợi hại, những đường nét vô định, huyền bí lại hỗn độn. Lão không khỏi thấy hơi tự ti vì không thể hiểu được sự thâm sâu của nó....

Nhưng....Đấy là lão nghĩ thế, Thiên Minh lại không nghĩ như vậy, một giọng điệu lạnh lùng vang lên lay tỉnh Vân Mộng "Ngươi chấp bút kiểu gì thế, chữ đâu? Vẽ vòng vòng cứ như trẻ lên ba vậy!"

Như tỉnh dậy khỏi giấc mơ, Vân Mộng cũng sừng sỡ trước kết quả của mình. "Ơ! Gì thế này, chữ của bần đạo đâu!?"

Chặc lưỡi một tiếng, Thiên Minh chân thành khuyên bảo.

"Ta nói thật, đạo sĩ. Ngươi vẫn là quay về trấn thủ thư các, tập trung, bớt học vịt lại đi. Bói gì mà còn chả ra nổi kết quả luôn, ngươi được lắm, lát ta báo cho tông chủ".

Vân Mộng mặt hơi tối sầm lại, muốn mắng một câu nhưng chợt khựng lại, im lặng ngồi trên ghế chấp bút lần nữa. Hắn nhưng là không muốn mình dính khẩu nghiệp chỉ vì cái tên kiếm tu không ra kiếm tu này chi cho mệt.

Sau vài trang giấy, kết quả cuối cùng vẫn y hệt như cũ, chữ không thấy đâu, chỉ có những đường nét nguệch ngoạc không có ý nghĩa.

"Lý nào lại vậy! Để ta đổi phương thức khác" Đạo sĩ hít một ngụm khí sâu, thở ra một hơi dài, nén hết cảm xúc bức bối trong người, chỉ để lại những cảm xúc thoải mái.

Hắn lấy cái bát, để vào đó một viên linh thạch trung phẩm, rồi từ trong túi lấy ra hồ lô đổ nước trà vào. Vân Mộng lần này thật sự quyết tâm chơi hết mình, lấy ra cả linh thạch, linh trà của mình, để có bày ra được pháp môn bói thiên cơ lợi hại nhất của y.

Niệm pháp chú trong miệng, mặt nước hơi nổi lên sóng nhỏ rung chuyển, Lương Hạo nhìn vào bát nước đang dần hoà tan viên linh thạch.

Chén nước sôi động, bốc lên một tia dị khí không thể nhìn thấy bay lên trời. Liên kết với thiên địa, thăm dò dòng chảy nhân quả.

Mặt nước phản chiếu lại ánh mắt của Lương Hạo, hắn nhìn vào mặt nước, chỉ nhìn thấy bản thân mình.

Điều này liền gợi lên sự hứng thú của hắn, trong mặt nước đúng là hắn.... nhưng là ở kiếp trước. Một khuôn mặt tầm thường, lại có khí chất khó tả, uy thế vô cùng.

Mặt nước lần nữa biến hóa, hiện ra khuôn mặt của một nam tử trẻ tuổi, mang vẻ ngoài điển hình của một bậc trưởng bối, sự nghiêm nghị và oai phong.

Lương Hạo tâm tình lập tức bị kích động, nhưng hắn mau chóng che dấu cảm xúc, khôi phục lạ sự bình tĩnh vốn có. Khuôn mặt này, hắn chắc chắn không thể nào quên được, một trong những kẻ đã phản bội, sát hại bản thân! Điển Siêu Long!

Những hình ảnh này chỉ có Lương Hạo thấy được, còn lại đều không thấy. Ngồi trên ghế Vân Mộng hơi rùng mình một cái, thiên cơ bất khả lộ, huống chi bây giờ thiên cơ đang ở trong tình trạng hỗn loạn, hắn lập tức chịu lấy ảnh hưởng, huyết khí chạy tán loạn, trào ngược lên miệng, Vân Mộng khó chịu nôn ra một vũng máu đỏ tươi lên trên bàn.

Chén nước cũng rung lên, ánh lên hình ảnh được hai giây ngắn ngủi thì tập tức vỡ nát thành những mãnh vụn lẻ tẻ, nước trong bát cũng vì đó văng tung toé trộn lẫn với máu của hắn ở trên bàn. Vân Mộng hoang mang trước sự tình, không rõ sao mình lại chẳng bói được.

Thiên Minh nhìn đạo sĩ thất bại, cười nhẹ băng tuyết sơ dung(¹), hả hê châm chọc gã. "Đạo sĩ, ngươi á, bớt diễn đi, năm xưa ngươi nói ta sớm muộn cũng thành huyết ma, làm ta lo lắng một khoảng thời gian lâu. Giờ lại định trù ẻo gì người mới đây?"

Vân Mộng trầm mặc, hắn ngó lơ, coi gã như không tồn tại. Nhanh tay chụp lấy bàn tay Lương Hạo, phương thức linh tính và thiên địa đều thất bại, vậy chỉ còn cách đơn giản nhất. Bói Tướng Chỉ Tay!

Lương Hạo tươi cười không biểu hiện gì ra, nhưng trong lòng đã hơi lo lắng. Hắn biết rõ người này là có bản lĩnh thật, từ việc bói khi nãy hắn đã nhìn ra được thực lực của đạo sĩ, nhưng chỉ có điều là hơi thiếu thường thức và kinh nghiệm mà thôi.

Hắn sống lâu vậy, kiến thức, kinh nghiệm đều nhiều hơn. Dù không chuyên Thiên Cơ Thuật Bói, nhưng Lương Hạo liền hiểu ra lí do Vân Mộng bói không ra.

Điều này chỉ có thể là thiên cơ trong trời đất đang có ngươi che đậy, hoặc cũng có thể là do thiên cơ hỗn loạn. Cùng với không đủ tu vi đạo hành, lại bói đến nhân quả của đại năng nữa bước độ kiếp như hắn. Vậy thì không thất bại, không dính phản phệ mới là chuyện bất thường.

Hiện giờ, Vân Mộng lại cay cú muốn bói chỉ tay, điều này tiềm ẩn nguy cơ rất lớn bị chú ý, nguyên do là thân thể này vốn không phải của hắn. Nó vốn đã chết, tuy đã có linh hồn trong xác và cũng như dung hợp với cơ thể nên cũng có sức sống phần nào.

Nhưng sự thật vẫn là, chủ thể đã chết!

Vân Mộng nhìn chỉ tay Lương Hạo, ánh mắt y hơi mở to, khó tin nhìn đường chỉ sinh mệnh của gã.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lương Hạo, một thiếu niên trẻ, mái tóc dài tới nữa lưng, rối, bẩn, được bụi bậm bao phủ lấy khắp người và mặt mũi. Chỉ để lộ mắt kì lạ cuốn hút, Vân Mộng khi nãy bởi vì không nhìn kỹ nên cũng không phát hiện, hiện tại thì mới nhìn được đôi mắt kì lạ ấy.

Một đôi mắt loạn sắc tố, hai màu khác biệt hai bên, đỏ đậm tím nhạt.

Vân Mộng bất ngờ, nhưng cũng nhanh dời sự chú ý sang tướng mạo Lương Hạo. Quan sát kỹ một lúc, hắn bấm tay tính toán, tính xong lập tức liền đổ mồ hôi, cả người ớn lạnh.

"Thiên Minh, có lẻ ngươi nói đúng phần nào, ta nên quay về thư các đọc lại sách mới được!"

Thiên Minh nhìn vẻ mặt thành thật của Vân Mộng ngạc nhiên một chút, hứng thú hỏi.

"Sao thế, đạo sĩ ngươi nhìn ra được gì thế?"

Vân Mộng khó xử, do dự xem không biết có nên nói ra đáp án không, bởi chính hắn cũng không tin chứ đừng nói người khác.

"Có gì thì nói nhanh, ta thề với thiên là không cười đâu"

Vân Mộng nghe Thiên Minh hối thúc, cũng chỉnh lý lại ngôn từ, trả lời.

"Haizz, ngươi nói đấy. Bần đạo nhìn ra được, đạo hữu này hẳn phải là số đã tận từ mấy ngày trước mới đúng."

Thiên Minh nghe xong liền lú, hắn nghĩ mình bị trù éo như thế là đủ ác, không ngờ đến lượt người mới còn ác hơn, trù chết luôn.

"Đạo sĩ... ngươi... thật là. Haiz ~"

Đạo sĩ ảm nhiên vô sắc(²), nói tiếp hết câu.

"Không chỉ thế, ta còn tính ra được, đạo hữu này là tai tinh trên trời, kiếp nạn quấn thân, khắc nhân hại mình a~"

Hít sâu một ngụm khí, Thiên Minh không biết nên nói gì cả, tên này cũng quá độc. Hết trù chết đến trù tai, hết trù tai đến trù cả người xung quanh.

"Đạo sĩ, người im được rồi."

Trong lúc hai người đối thoại, Lương Hạo vẫn tỏ ra thân thiện lịch sự, không để ý lời nói Vân Mộng. Nhưng thật ra hắn đã âm tình bất định(³), cũng vẫn may là hai người không tin tưởng kết quả, cũng không suy nghĩ đến khả năng hắn là ma tu đoạt xá. Bằng không lần này là thật toang, không chết cũng phải động cốt.

"Bỏ qua hết đi, ngươi không phải đang trấn thủ tàng thư các à, sao lại xuống đây bày hàng cố lộng huyền hư (⁴) thế này, muốn phá người ta à." Thiên Minh xua tay, hỏi rõ lý do đạo sĩ ở đây.

Vân Mộng lắc đầu đáp. "Ta là bị ép ra ngoài á, tông chủ cùng các trưởng lão có chuyện cần bàn, nên vào tàng thư các, thế là ta bị đuổi ra ngoài"

Lăng Hạo nhận thấy chuyện bói đã bị bỏ qua liền nhẹ nhõm. "Sau khi nhập tông, ta phải phải củng cố lại đạo tâm mới được" Lương Hạo thầm nghĩ.

----------------

(1): Băng tuyết sơ dung: Băng tuyết vừa tan, ý chỉ nụ cười trên mặt người ít cười.

(2): Ảm nhiên vô sắc: ý chỉ trong lòng không thoải mái, sắc mặt khó coi.

(Ám nhiên tách riêng ra nghĩa là bị che phủ, mất đi nhan sắc thực)

(3): Âm tình bất định: tâm tình không ổn định

(4): Cố lộng huyền hư: cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.