Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pem nhau với thác nước 1

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

Chương 21: Pem nhau với thác nước 1

Nghe ông nói thế, Trần Thiên vui mừng hớn hở. Sau đó, hắn liền quỳ xuống đất và dập đầu lạy ông:

- Đa tạ Dược lão! Nếu không có ông, thì giờ này cháu vẫn chỉ là một tên ăn mày không biết chết lúc nào.

Thấy phản ứng của thằng nhóc như vậy, hai mắt của Hoàng Dược bỗng rơm rớm lệ.

- Nếu năm đó, mình cho nó đi theo con đường này. Thì chắc có lẽ, số phận của nó đã khác.

Đột nhiên, giọng của Trần Thiên vang lên khiến mặt của ông hơi gượng.

- Dược lão, ông đang khóc ư?

Nghe vậy, Hoàng Dược nhanh chóng kìm nén hai giọt lệ đang đọng ở khóe mắt, sau đó cúi người nâng người hắn lên và nói:

- À không. Chỉ là bụi bay vào mắt chứ ta làm gì còn lệ để mà rơi nữa.

- Ngươi cũng không cần cảm kích ta đến như vậy. Tất cả điều này ta làm đều vì tương lai của tông môn.

- Hy vọng sau này, ngươi sẽ khiến cho Hỗn Nhien Tông trở nên thịnh vượng và hùng mạnh.

Trần Thiên cực kỳ cảm động khi nghe ông nói vậy. Hắn lập tức đưa một tay lên trời thờ:

- Trần Thiên xin thờ. Nếu sau này thực lực tăng mạnh, cháu nhất định sẽ đi tìm Dị Hỏa, kết nạp đệ tử và chấn hưng Hỗn Nhien Tông.

- Ừ! Ngươi hiểu vậy thì tốt.

Hoàng Dược thầm gật đầu một cái tán thưởng và nói tiếp:

- Sau đây là một vài bài tập sức mạnh dành cho ngươi.

- Bài tập 1: Trước khi gà gáy, ngươi phải thức dậy, chạy lên đây và đứng dưới cái thác nước kia cho tới khi Mặt Trời mọc.

- Bài tập 2: Sau đó, ngươi phải chạy xuống núi gánh nước cho người dân. Chừng nào tất cả các vại nước đầy, thì ngươi mới được nghỉ ngơi.

- Dựa theo sức mạnh của ngươi hiện tại, ta đoán chắc tầm hơn nửa ngày là xong.

Nói tới đây, ông ngừng lại và thọc tay vào trong ngực.

Lấy ra một quyển sách và chìa ra trước mặt của hắn, ông nói tiep:

- Đây là Liên Song Quyết.

- Ngươi dựa theo hình ảnh và ghi chú ở trong đó mà tập luyện. Nếu có thắc mắc gì thì có thể hỏi ta.

Trần Thiên cực độ phấn khích khi cuối cùng bản thân cũng đợi được điều quan trọng nhất.

Hai mắt của lập tức lóe sáng như thấy được tiền, hai tay thì nhanh chóng chìa ra nhận lấy quyền công pháp này, mieng cười nói:

- Đa tạ Dược lão!

Thấy thế, Hoàng Dược xua tay, đáp:

- Không cần khách sáo. Bây giờ ngươi bắt đầu luyện tập đi.

- Dạ!

Mặc dù bản thân có chút nôn nóng muốn ngay lập tức mở Liên Song Quyết ra và luyện tập theo, nhưng hắn đành kiềm hãm lại ham muốn này và thực hiện theo lời của Dược lão.

Việc gánh nước thì để ngày mai hãng tính. Bây giờ, hắn muốn thử nghiệm cảm giác đứng dưới thác đổ.

Cởi áo ra, hắn chầm chậm bơi ra thác nước.

Tiếng nước đổ “đùng~ đùng” chói tai nhức óc vang càng ngày càng to.

Theo ước tính của Hoàng Dược, cái thác này cao khoảng hơn 200 met, rộng khoảng 15 met.

Chính vì vậy số lượng nước đổ xuống cực kỳ nhieu và mang uy lực rất mạnh. Người thường chẳng may đi qua, họ chắc chắn se tan xương nát thịt.

Thế còn Võ Giả?

Dưới Võ Tông chắc chắn chết.

Nếu như không dùng các pháp quyết phòng thủ, Võ Tông đứng dưới cái thác này cũng phải bờ xuống ruộng.

Cái thác nước này là một nơi cực kỳ thích hợp để Trần Thiên luyện sức chịu đựng.

Chứng kiến Trần Thiên cứ bơi được hai phần ba đoạn đường là bị sóng nước đánh dập vào bờ, hai hàng lông mày của Hoàng Dược nhíu xuống.

Trần Thiên không phải không muốn bơi tới thác nước.

Có điều nước từ bên trên đổ xuống mạnh quá, cứ mỗi lần cái đầu của hắn ngẩng lên là y như rằng bị chúng nó hội đồng không thương tiếc.

Sau một vài lần bị sặc nước, hắn nghiến răng nghiến lợi và dồn mọi sức lực vào hai tay.

Ngay lập tức, trên hai cánh tay của hắn lien nổi lên vô số sợi gân đỏ tươi như máu.

Cảm nhận thứ sức mạnh đang chảy trong hai tay của mình, khoé môi của hắn khẽ nhếch lên.

- Ta trảm Thiên.

Theo tiếng hét này được cất lên, cánh tay phải của hắn đưa lên cao và đập mạnh xuống mặt nước.

- Raammmmmm!

Hai mắt của Dược lão như muốn lòi khi chứng kiến viễn cảnh trước mặt.

Ngay khi bàn tay của hắn chạm vào mặt nước, dòng nước hung tợn ấy lập tức bị tách sang hai bên và bắn lên trời tạo thành hai con sóng thần cỡ nhỏ.

Tức thì, một lối đi hiện ra trước mắt của Trần Thiên

Thấy thế, Trần Thiên há hốc mồm, hai mắt thì trắng dã.

Bản thân chỉ muốn giải tỏa cơn tức ra bên ngoài, ai ngờ lại xảy ra biến cố này.

Hắn cũng đâu có ngờ bản thân mình mạnh đến vậy.

Chứng kiến sắc mặt của hai thầy trò, thác nước cảm thấy bản thân dường như bị khinh nhờn.

Nó tức giận đến mức tím xanh cả mặt mày. Không để sức mạnh thiên nhiên bị lép vế, nó lien gào thét to:

- Chết điiiiiiiiiii!

Theo thanh âm này vang lên, hai cánh tay của nó giang rộng ra và đập mạnh xuống cơ thể của thằng nhãi ranh kia.

Trần Thiên đang còn ngây người vì chuyện sức mạnh của bản thân thì cảm thấy trên đất bỗng tối sầm lại.

Một luồng uy áp ập đến khiến cho hắn cảm thấy ngộp thở.

Tinh thần còn chưa kịp hồi phục thì đã thấy giọng của Dược lão la len:

- Thằng nhóc coi chừng.

Nhưng đã quá muộn, ngay khi hắn tỉnh lại thì đã thấy chúng nó áp sát người của mình.

Hai con sóng nhỏ giống như hai bàn tay của Phật Tổ, còn hắn thì là Tôn Ngộ Không.

Đứng trước hai bàn tay này, hắn nhỏ bé không khác gì con sâu cái kiến.

- Rầmmmmmmm!

Bị thác nước đánh trúng, Trần Thiên liền rơi thẳng xuống đáy.

Sau khi ăn trọn cú đánh vừa rồi, đầu óc của hắn kêu lên “ong ong” và chấn động không ngừng. Còn nội tạng thì nhộn nhạo muốn trào ngược lên trên.

- Phụt!

Khi thân thể tiếp đất, hắn liền phun ra một ngụm tinh huyết.

Xuống bên dưới này, làn nước chảy rất chậm và êm dịu. Tuy nhiên áp suất của nó tác động lên người Trần Thiên là rất lớn.

Thác nước thấy thế liền lập tức “cười ha hả”. Tuy nhiên bao nhiêu đó làm sao đủ để nó hạ hỏa.

Tức thì, nhân lúc thằng nhãi kia còn đang hôn mê, nó liền phóng uy áp ra.

Dưới uy áp của thác nước, Trần Thiên phải từ trong cơn mê tỉnh lại vì xương của bản thân kêu lên “rốp rốp”.

Hiện tại, hắn cũng không biết cơ thể của mình đã gãy bao nhiêu cái xương.

Tuy rằng bị vô số cơn đau nhức khắp cơ thể hành hạ, nhưng sắc mặt của Trần Thiên lạnh như băng.

- So với cơn đau do Thiên Nhiên Dịch, thì đây chỉ là muỗi.

Nhưng rất nhanh chóng, dáng vẻ ngầu lòi đó bị thay thế bằng siêu siêu vẹo vẹo. Hắn cảm thấy xây xẩm mặt mày.

Cũng không thể trách hắn. Sau những chuyện đã xảy ra, máu của hắn vốn đã ít rồi, giờ bị đánh lại phải phun ra thêm một ngụm nữa. Hỏi xem, ai thiếu máu mà có thể tỉnh táo?

Lau đi vệt máu đang còn lem lúa ở khoé môi, Trần Thiên nở một nụ cười lạnh, nghĩ thầm:

- Nếu đã vậy, mày cũng đừng có trách tao.

Hắn nhớ lại động tác gồng năng lượng của người Saiyan trong Bi Rồng và thực hiện theo.

Lập tức, trái tim của hắn đập mạnh. Một lượng tinh huyết lớn được bơm ra bên ngoài. Lần theo các mạch máu, chúng nó nhanh chóng chảy khắp người hắn.

Chỉ trong chớp mắt, cả cơ thể của hắn nổi lên vô số sợi gân đỏ tươi.

Khoảnh khắc này, Trần Thiên cảm thấy trong người tràn trề sức mạnh.

Nếu tóc của hắn mà dựng ngược lên và đổi sang màu vàng, chắc bản thân nghĩ mình trở thành Siêu Saiyan mất.

Liếc nhìn một lượt không gian quanh đây, Trần Thiên nắm chặt bàn tay thành hình hai nắm đấm.

- Ta trảm Thiên.

- Ta phách Địa.

- Ta đồ Thần.

- Ta XXX…

Theo mỗi tiếng thét trong lòng hắn, Trần Thiên đấm đá túi bụi vào trong dòng nước.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.