Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đâm lao thì phải theo lao

Tiểu thuyết gốc · 1210 chữ

Trần Thiên dùng kinh công để di chuyển nên chẳng mấy chốc đã đi được một nửa chặng đường.

Đột nhiên đập vào mắt của Trần Thiên có một người đang dùng khinh công di chuyển theo hướng ngược lại.

Người mà Trần Thiên bắt gặp chính là chính là lão cửu vừa di chuyển từ nhà của Hoàng lão tới đây.

- Này tên kia, đứng lại ta có chuyện muốn hỏi ?

Người đó quay mặt hỏi Trần Thiên nhưng đáp lại hắn là Trần Thiên lạnh lùng chạy qua.

Vì tâm trí của Trần Thiên lúc này đang rất hỗn loạn, muốn dùng thời gian nhanh nhất để đi về nhà xem thử đã xảy chuyện gì cho nên không rảnh để đáp lại lời của kẻ đó.

- Thằng này láo, ông mày hỏi mà dám không trả lời !

Thế là hắn ta chặn đường không cho Trần Thiên đi.

- Vị đạo hữu này, tại hạ đang có việc gấp ở trong người. Mong đạo hữu hãy nhường đường cho tại hạ đi.

Trần Thiên ôm quyền hướng người này nói.

- Ta không cần biết ngươi bận việc gì ở trong người. Ta chỉ biết ngươi không trả lời ta, mà không trả lời ta tức là khinh thường ta. Hãy để lại một cánh tay nếu không đừng trách ta độc ác.

Trần Thiên : ???

- À thì ra ngươi chọn cái chết vậy thì đừng trách ta.

Hô xong hắn ta xuất chiêu.

Vì không đề phòng nên Trần Thiên đã ăn trọn một quyền bay ra xa.

Không kịp đợi Trần Thiên tỉnh dậy thì tên đó tiếp tục lao lên.

Trần Thiên cay lắm chứ, không không lại ăn một quyền. Nhưng vì có chính sự ở trong người cho nên Trần Thiên không quan tâm đến hắn ta, mà tiếp tục dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân để chạy về nhà.

- Thằng nhóc con, mi tưởng chạy là sẽ thoát khỏi ta sao. Nằm mơ đi !

Hắn ta đuổi theo Trần Thiên hét lên.

Trần Thiên cảm thấy phiền phức vô cùng, sao mình lại gặp một người như thế này nhỉ.

Sau một hồi dùng khinh công ở tốc độ cao thì Trần Thiên đã về đến nhà. Đập vào mắt của Trần Thiên không phải là khung cảnh quen thuộc như hằng ngày, mà chính là tan nát.

Chợt có một bóng người hiện ra trong tầm nhìn của Trần Thiên. Sau đó có ba người nhảy từ trên cây xuống bao quây xung quanh Trần Thiên. Người thì cầm đao, người thì cầm kiếm, sắc mặt đầy sát khí.

Mặt Trần Thiên hơi biến sắc hỏi:

- Sư phụ của ta đâu ?

- Lão ngũ, ngươi đem Hoàng Dược ra.

Một người sau đó đi vào trong nhà sau đó mang thân xác của Hoàng Dược ra.

Trần Thiên thấy sư phụ của mình nằm im không động đậy, hoảng hốt la lên:

- Các ngươi đã làm gì sư phụ của ta ?

Một người trong đó đáp:

- Ta lấy tư cách của ta đảm bảo, hắn ta chưa chết chỉ là vì bị ta cho uống thuốc mê mà thôi.

- Vậy các ngươi muốn gì ?

- Liên Song Quyết !

- Liên Song Quyết ? Có thật là giao ra Liên Song Quyết các ngươi sẽ thả sư phụ của ta ra không ?

- Phải ! Bọn ta có thể thề chỉ cần ngươi giao ra Liên Song Quyết thì bọn ta sẽ thả sư phụ của ngươi đi. Nếu trái lời thề thì sẽ b thiên lôi đánh chết.

- Được ta tin tưởng ngươi, một tay giao người một tay giao đồ.

- Tốt !

Những kẻ này cười thầm trong lòng:

- Thằng nhóc con, ngươi vẫn còn non và xanh lắm.

Và thế là cuộc giao dịch diễn ra bình thường. Hai bên đều lấy được đồ mình cần.

- Phải Liên Song Quyết không lão đại ?

Chỉ thấy tên cầm đầu vừa lật sách xem sau đó sắc mặt hắn mừng nói:

- Phải.

Khi Trần Thiên đỡ lấy Hoàng lão thì chỉ thấy cơ thể người lanh băng, tay chân cứng ngắt. Tim ngừng đập.

- Sư phụ người mau tỉnh dậy đi, là đồ nhi đây, Trần Thiên đây.

Nhưng đáp lại Trần Thiên chính là sự im lặng của Hoàng lão.

- Hắn ta chết rồi.

Một tên trong số đó nói.

- Khônggggggggg

Trần Thiên hét lên.

Những giọt lệ bắt đầu lăn trên khuôn mặt của Trần Thiên.

- Tại sao ? Tại sao chuyện này lại xảy ra. Gia đình của mình tan vỡ rồi ư ?

Trần Thiên ôm mặt sư phụ vào lòng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra.

Lòng Trần Thiên đau như đứt từng đoạn ruột.

- Nếu như không có Hoàng lão thì có lẽ cuộc đời của mình ở thế giới này chỉ có thể mãi mãi làm một tên ăn mày mà thôi.

- Nếu không có Hoàng lão như một người cha luôn giúp đỡ mình trong mọi hoàn cảnh khó khăn thì liệu có bản thân mình hôm nay !

- Đúng chính những người này đã giết sư phụ của mình. Mình muốn trả thù cho sư phụ!

Ánh mắt Trần Thiên ngước nhìn những kẻ địch xung quanh, sát khí bắt đầu tỏa ra.

Đột nhiên Trần Thiên thoắt ẩn thoắt hiện làm cho những kẻ địch giật mình. Tay Trần Thiên bắt đầu to ra nổi những cơ bắp cuồn cuộn, bắt đầu lao đến tấn công vào kẻ đâu tiên mà Trần Thiên gặp phải. Người đã cho Trần Thiên ăn một quyền.

Hết Liên Sát Quyền rồi đến Liên Vũ Cước được Trần Thiên thi triển ra. Nhưng tên đó cũng không kém đã né hết phần lớn các quyền cước của Trần Thiên.

Không thể để đồng bạn của mình chết những kẻ địch còn lại bắt đầu tấn công Trần Thiên.

- Hự.

- Sát sát.

Một người không thể đánh thắng được nhiều người nen Trần Thiên ăn khá là nhiều chiêu thức.

- Những kẻ này mạnh quá !

- Chạy ư, liệu giờ còn kịp không ?

Trần Thiên tự hỏi bản thân xong tự lắc đầu.

- Đâm lao thì phải theo lao ! Hôm nay các ngươi không chết thì ta vong.

Trần Thiên hét lên ! Bắt đầu nhắm vào tên yếu nhất mà ra tay.

Kẻ xui xẻo được Trần Thiện chọn trúng chính là tên thứ năm mà Hoàng lão hút vào Huyết Vũ may mắn sống sót.

Trần Thiên thấy được thì làm sao kẻ địch lại không thấy cơ chứ. Bọn họ bắt đầu quan tâm, hỗ trợ cho đồng bạn của mình.

Trần Thiên dùng khinh công hết chạy sang trái, sang phải rồi nhảy lên cây nhưng vẫn không tìm kiếm được sơ hở của những kẻ đó.

- Tiếp tục duy trì cục diện như thế này người chết sẽ là mình ! Đành phải liều thôi

Bỏ qua cho tên bị thương đó, Trần Thiên bắt đầu tấn công vào kẻ địch gần nhất.

- Thằng nhãi ranh, mi chọn nhầm đối thủ rồi.

Thì ra kẻ mà Trần Thiên chọn chính là tên lão đại, kẻ thù cả đời của Hoàng lão.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.