Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Thế Đạo Tràng

Phiên bản Dịch · 2728 chữ

Pháp thuật, đến từ việc áp dụng pháp lực, mà pháp lực lại có một cách gọi khác, đó chính là pháp niệm, pháp niệm có thể áp dụng mạnh hay yếu chính là biểu hiện của pháp lực.

Niệm này cường, niệm này miên nhu, niệm này nhập vi, mỗi một cách áp ứng, đều sẽ hình thành hiệu quả pháp thuật khác nhau.

Lâu Cận Thần duy trì pháp niệm bao trùm trên người, nhưng khi tâm tư hắn xao động, quanh người sẽ nổi lên sương mù.

“ Xem ra, ta nhất định phải luôn luôn bảo trì tâm tư bình tĩnh, nhìn như pháp thuật áp dụng đơn giản, nhưng kì thực cũng không đơn giản. Luyện khí sĩ lúc luyện tinh hóa khí hàng phục vọng niệm, đã đặt xuống căn cơ pháp thuật, các lưu phái khác tu hành pháp, rất nhiều đều là tránh đi một bước hàng phục vọng niệm này, tương đương với mở ra một con đường khác, có được tất có mất, cho nên bọn họ không cách nào trực tiếp lấy pháp niệm phụ thân, bởi vì bọn họ rất khó làm được tâm tư yên tĩnh trong thời gian dài. ”

“ Vương Dương Minh từng nói: Theo tâm binh bất động, như mặt nước thong dong, ta mặc dù có thể ngắn ngủi làm được, nhưng sau khi nhìn thấy một ít sự vật, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra suy nghĩ, xem ra tâm cảnh ta tu hành vẫn là không đủ, luyện khí sĩ hàng phục vọng niệm thật sự là cả đời tu hành.”

“ Chẳng qua, thế gian chính là đạo tràng tu hành, thế gian trắc trở, đều là đã mài, ta cần phải chịu đựng tịch mịch, thật lâu mới là công.”

Lâu Cận Thần đi trên đường cái, trên đường người đi bộ như dệt, nhìn thấy quầy hàng bán sữa đậu nành quánh quẩy, mùi thơm kia lọt vào mũi, lập tức làm cho trong bụng hắn nổi lên đói khát, cũng không biết có phải là nguyên nhân trong lòng bỏ trống những suy nghĩ khác hay không, lúc đói khát này lật lên, liền như ở trong bụng có côn trùng chui vào, hắn có thể rõ ràng nghe được động tĩnh trong dạ dày của mình.

Sau đó, hắn phát hiện quanh thân mình nổi lên sương mù, dưới sương mù bao bọc hiển lộ ra hình dáng.

Hắn đứng ở trước quầy hàng này không xa, khi hắn từ trạng thái tàng hình hiện ra, người bên cạnh lập tức phát hiện, cả đám đều lui ra, pháp thuật đối với người bình thường mà nói cũng không xa lạ, nhưng lại không muốn vô tri trêu chọc đến một số người tu pháp, cho nên bọn họ rời khỏi bên cạnh Lâu Cận Thần, nhưng không rời xa, một đám đều đứng cách đó không xa nhìn, hình thành một vòng tròn.

Lâu Cận Thần cảm nhận được hơn mấy chục ánh mắt rơi vào trên người mình, những ánh mắt này khắc sâu vào pháp niệm của hắn, để cho hắn có thể theo ánh mắt nhìn thấy từng đôi mắt bất đồng.

Những ánh mắt này thông qua ánh mắt mà truyền tới cảm xúc, dường như có truyền nhiễm, dính vào pháp niệm của hắn, làm cho hắn rõ ràng cảm giác được.

Nghi hoặc, kinh ngạc, sợ hãi, hoài nghi, hắn thậm chí còn cảm giác được có người muốn đi báo quan, có người hoài nghi hắn là yêu ma.

Hắn lập tức hiểu được, cho dù là ánh mắt mang theo màu sắc tình cảm của người bình thường nhìn chăm chú, cũng có thể ảnh hưởng đến tâm tư của người khác, chỉ là trước kia không có chú ý tới mà thôi, mà những 'thần linh' kia nhìn chăm chú có thể làm cho người ta điên cuồng dị hóa, cũng có thể lý giải được.

Lâu Cận Thần không rời đi liền, hắn đứng ở giữa đám người này, cố gắng đem tâm tư của mình đè xuống, tu hành trong thế gian, nếu có thể trước mắt mọi người một lần nữa ẩn đi thân hình, sẽ đối với ẩn thân pháp của mình có gia tăng thật lớn, đây cũng chính là một lần ma luyện cực lớn đối với tâm linh của mình.

Các loại ánh mắt kia, giống như là từng cái gai, đâm vào trong pháp niệm của hắn.

Chung quanh đầu tiên là trầm mặc yên tĩnh, theo Lâu Cận Thần đứng ở nơi đó nhắm mắt bất động, sau đó liền có tiếng nghị luận, lời nói đều tụ họp ở trên người hắn, hắn nghe những thanh âm này, lại cảm thấy những thanh âm này phảng phất có tác dụng chú ngôn, cái kia tụ tập mà đến chỉ điểm cùng nghị luận, làm cho hắn có một loại cảm giác mình bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt.

Hắn cảm thấy ánh mắt của mình bị chói chặt, mọi người đảo mắt, như là một cái lò sưởi, những ngôn luận đó như hoả diễm.

Thế sự như lò luyện.

Tất cả đều giống như một môn pháp thuật, nhưng hết lần này tới lần khác những người này đều là người thường.

Giờ khắc này, hắn lại một lần nữa trải qua tình huống hàng phục vọng niệm đêm đó.

Hắn cố gắng đè nén ý nghĩ muốn rời đi, kìm ý niệm mở miệng đi giải thích trong đầu, ngậm miệng không nói, nhắm mắt lại, đè lại tất cả ý niệm trong đầu.

Hắn đã từng tổng kết qua, loại quá trình ngạnh kháng này, có thể gọi là giải mẫn, nội tâm đủ cứng, mới có thể chống đỡ được.

Hắn cảm thấy mình đang bốc cháy, trong bốc cháy, mồ hôi chảy ra, như là dầu thịt bị nướng đang chảy xuôi.

Đè lại một phần sợ hãi này, hắn cảm thấy mình đang biến thành thi thể khô, đang biến thành bộ xương, áp chế phần sợ hãi khó hiểu này, rồi chậm rãi quen thuộc, những lời chỉ trỏ nghị luận cùng ánh mắt không còn uy lực như trước nữa, hóa thành gió, thổi bay gợn sóng mặt hồ, nước chỗ sâu lại càng ngày càng yên tĩnh.

Sau đó, hắn ở trong ánh mắt của mọi người, một lần nữa chậm rãi biến mất.

“ Biến mất.”

“ Không thấy đâu.”

“Sao bộ khoái tuần tra còn chưa tới.”

“ Không phải là yêu quái chứ.”

Lão nhân bán bánh quẩy sữa đậu nành bên đường đột nhiên nghe thấy một giọng nói thanh đạm: “ Lão nhân gia, xin cho ta một chén sữa đậu nành, hai cây bánh quẩy, cảm ơn. ”

Lão nhân nghe xong, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng cho một chén sữa đậu nành, lại bọc thêm hai cái bánh quẩy, sau đó hắn phát hiện trên bàn có thêm một khối bạc vụn, còn không đợi hắn đi cầm, một chén sữa đậu nành cùng bánh quẩy đã biến mất.

Hắn cầm lấy bạc, nhìn xung quanh, hắn muốn biết người trẻ tuổi kia đã rời đi chưa.

“ Yêu ma ở đâu, tránh ra, tránh ra.” Bộ Khoái Phương Hào dẫn theo một đám bộ khoái chạy tới, người trong bộ khoái mang theo yêu võng đặc chế, sau khi đến, lại cái gì cũng không thấy, sau đó hỏi người bên cạnh, cuối cùng hỏi đến lão nhân trên quầy hàng, lão nhân nói: “ Tiểu nhân chỉ nghe thấy hắn nói muốn sữa đậu nành cùng bánh quẩy, liền cho hắn, đây là bạc hắn cho, tiểu nhân cũng không biết là thật hay giả. ”

Hà Phương nhận bạc, vừa vào tay hắn liền biết đây là bạc thật, nhìn ánh mắt người xung quanh dường như đã sớm biết hắn muốn thu đi, sau đó đem bạc trả lại cho lão nhân, nói: “ Đây là bạc thật. ”

“ Giải tán, không có yêu ma gì, đây là có người đang tu luyện pháp thuật.” Hà Phương lớn tiếng nói, cái gì cũng không bắt được, nhưng hắn không muốn để cho trong lòng mọi người vẫn có kinh nghi, bằng không lại có người đi nha môn nói chuyện này, đến lúc đó cấp trên lại để cho mình đến điều tra, cũng là phiền toái, nếu đã không thấy, vậy thì không cần truy cứu, đợi đến ngày nào đó việc này phát sinh rồi nói sau.

Tay trái Lâu Cận Thần cầm một chén sữa đậu nành, tay phải cầm bánh quẩy, kiếm cắm ở bên hông, nặng trịch, có đôi khi hắn sẽ nghĩ, mình có phải nên đi mua một cái đai lưng chuyên dụng có thể treo kiếm hay không.

Trong lòng nghĩ đến những chuyện này, nhưng không phá hư trạng thái tàng hình, hắn trải qua trước mắt bao người ẩn đi thân hình, đã có thể rất thong dong làm được ẩn thân, rất nhỏ phân tâm nghĩ chuyện khác, cũng không đến mức để cho mình hiện hình.

Theo hắn thấy, đột phá kia tương đương với việc mình đối với pháp niệm khống chế lại tiến thêm một bước, mà đối với tâm linh hiểu rõ tu hành cũng thâm sâu một tầng.

Nếu như thân pháp tàng hình này phân một cấp bậc mà nói, vậy pháp thuật này từ nhập môn đã đến thuần thục.

Đi theo đám đông hướng ngoài thành mà đi.

“ Mùi gì vậy.” Bên cạnh có người đang ngửi ngửi hư không, người này ngửi được mùi dầu mỡ.

Lâu Cận Thần nghĩ đến mấy điểm ẩn thân khác mà phu tử nói, không chỉ là đem thân hình ẩn giấu trong ánh sáng, còn phải ẩn đi mùi hương, nhịp tim, bước chân, hô hấp trên người.

Một người bình thường cũng có thể ngửi được mùi, thì tu sĩ, càng có khả năng ngửi được chính bản thân xem nhẹ một phần mùi hương.

Hắn cẩn thận tránh né người khác va chạm, thân hình như cá bơ chui qua đám người, nhưng không ai biết rõ hắn.

Sau khi rời khỏi thành, phân biệt rõ phương hướng, hắn phóng người lên ngọn cây, trong sát na phóng người lên, thân hình hiện ra trong ánh mặt trời.

Pháp niệm rục rịch, không có khả năng để cho hắn bình tĩnh duy trì cái loại trạng thái bao trùm toàn thân này, chân đạp hư không, một đường hướng phương hướng phủ thành mà đi.

Người đang trong gió, dùng Thân Pháp Du Thân Tung Kiếm Thuật ở trên hư không du động tung bay.

Nơi đi qua, phong vân dũng động, ở sau lưng như sóng bốc lên.

Hắn cảm thụ được lực cản của gió trên không, như là nước, hắn không ngừng dùng ngón tay xẹt mở ra gió, từng đoàn từng đoàn gió, làm cho thân hình hắn giống như đang lướt sóng, từ trong khoảng cách gió chui qua.

Đi ngang qua một đỉnh núi, hắn nhìn thấy dưới núi có một cái sân nhỏ, trong sân có người ở đó luyện tập võ nghệ, lúc Lâu Cận Thần từ đỉnh đầu hắn bay qua, hắn dừng lại ngẩng đầu nhìn.

Lại bay lên đỉnh núi cao, dưới chân có nham thạch cùng cỏ dại thưa thớt, cực kỳ giống với mái tóc thưa thớt trên đỉnh đầu của một cự nhân.

Trong thung lũng đối diện, có một con trăn lớn nằm trên một tán cây lớn, hái ăn những bông hoa trên tán cây.

Sau khi nó nhìn thấy Lâu Cận Thần, đầu tiên là ngẩn người, sau đó rất nhanh rụt vào tán cây, hiển nhiên là sợ.

Lâu Cận Thần không để ý nó nhiều, sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn lại một lần nữa giám lên hư không, hắn cách mặt đất càng cao, tốc độ càng chậm, mà cách mặt đất càng gần, điều khiển đại địa càng có thể mượn được nhiều lực lượng. Về phần khi đi lên cao hơn, sẽ là trạng thái gì, còn chưa kiểm chứng qua, cũng không biết.

Du Thân Tung Kiếm Thuật, sau khi áp ứng và luyện tập trên đường dài, hắn cảm giác thân pháp này của mình có tiến bộ rõ rệt.

Khi mặt trời sắp lặn, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một tòa thành lớn.

Hắn đương nhiên không dám nghênh ngang đáp xuống đầu thành, mà là đập trên mặt đất rất xa xa, ẩn đi thân hình, theo nơi đám người bình thường tập trung đi vào.

Phủ thành Giang Châu so với Thành Tù Thủy lớn hơn rất nhiều, sắc trời sắp tối, hoàng hôn tối sầm, đêm nay chắc sẽ có mưa.

Lần đầu tiên đến đại thành như vậy hắn căn bản cũng không biết bờ nam đê Dương Liễu ở nơi nào, cũng may có miệng có thể hỏi người.

“ Vị tiểu ca này, cho hỏi bờ nam đê Dương Liễu đi như nào?” Lâu Cận Thần vỗ một thanh niên đang dỡ hàng cho tửu lâu hỏi.

Tiểu ca hoảng sợ, đánh giá vừa Lâu Cận Thần một chút, vừa coi trọng nhìn kiếm bên hông hắn, sau đó phất phất tay, nói: “ Đi đi, không biết, đừng quấy rầy ta làm việc. ”

Hắn nói xong liền xoay người muốn đi chuyển hàng, bả vai lại bị người vỗ, nhất thời giận dữ nói: “ Ngươi có biết bả vai không thể vỗ lung tung hay không...”

Lời còn chưa dứt đã ngỡ, bởi vì hắn nhìn thấy một bàn tay nâng một thỏi bạc đưa tới.

Sau khi sửng sốt một chút, sau đó tay không kìm được lau lau trên quần áo, đưa tay từ lòng bàn tay Lâu Cận Thần cầm lấy thỏi bạc nhỏ này, nói: “ Muốn đến bờ nam đê Dương Liễu, phải từ con đường này đi về phía trước, qua hai ngã tư, lại rẽ trái, dọc theo con đường đi đến cuối cùng, ngươi sẽ nhìn thấy một con sông, bất kể là theo dòng sông đi trước hay sau đều có thể tìm được cây cầu, qua cầu chính là bờ nam. ”

“ Đa tạ tiểu ca.” Lâu Cận Thần xoay người rời đi.

Tiểu ca này nhìn thân ảnh Lâu Cận Thần rời đi, lại cúi đầu nhìn bạc trong tay mình, còn có chút khó tin, lại ngẩng đầu nhìn, thân ảnh người hỏi đường kia đã biến mất không thấy đâu.

Lâu Cận Thần đi trong hoàng hôn, trên đường người đi vội vã, lúc này hoặc là về nhà, hoặc là ra ngoài có việc gấp, đương nhiên còn có một bộ phận người chính là lúc này ra ngoài uống rượu hoa, về phần vì sao hắn có thể nhìn ra, không thể nói rõ, bởi vì thuần túy là cảm giác.

Một số quầy hàng đã được thu thập, dưới mái hiên các cửa hàng có bày các mặt hàng cũng đã được di chuyển vào trong của hàng.

Bề ngoài toàn bộ Giang Châu phủ nhìn qua rất sum suê thanh tĩnh.

Hắn không có ý định giết người ở trong Bách Hoa Lâu, nơi đó dù sao nhiều người mắt tạp, không phụ hợp thừa dịp ban đêm ẩn thân trước người, một kiếm gọt đầu, không kinh động ý nghĩ của bất luận kẻ nào.

Dưới chân linh động tránh một người đi đường hướng mình đụng tới, mà trong lòng là nghĩ đến giết người.

Hắn ngay từ đầu đã không nghĩ chỉ đến lấy lại tâm quỷ của quan chủ, mà là muốn giết người.

Bởi vì hắn biết rõ, nếu mà chỉ là lấy lại tâm quỷ, vậy đối phương lại tới tìm Hỏa Linh quan, lúc đó tuyệt đối sẽ là một hồi đại họa. Người ta là cao tầng Ngũ Tạng Thần Giáo, ở trước người phía trên đến đổi trắng thay đen, mình cùng quan chủ chỉ sợ ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.

Bạn đang đọc Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm của Thân Vẫn Chỉ Tiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ashor
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.