Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là Lang Văn Cốt (2)

Tiểu thuyết gốc · 1108 chữ

Hạ không và Điệp Luyến Hoa nhìn thấy những người kia đi ra, còn có Y Sư cũng đi ra, đoán rằng hẳn là Lang Văn Cốt đã tỉnh rồi nên cũng định vào xem thử.

Hạ Không quay qua nắm tay Điệp Luyến Hoa nói : " Tạ Tỷ tỷ! Huynh ấy cứu tỷ! Tỷ cũng cứu ta! Vậy ta cũng... thôi! Vào xem huynh ấy thế nào đã...? "

Hạ Không và Điệp Luyến Hoa vào phòng Y xá, sáu mắt nhìn nhau. Mỗi người lại có một cái tâm tư khác nhau, Hạ Không và Điệp Luyến Hoa cùng nhau nói.

Điệp Luyến Hoa nói : " Huynh tỉnh rồi! "

Nàng đã thay đổi hoàn toàn cách gọi, cũng thay đổi cách suy nghĩ. Một khắc kia, khi nàng mở mắt ra chỉ thấy xung quanh toàn là nước, nàng là cái Tiểu dân tộc vùng núi, Hạ Không không biết bơi nàng đồng dạng cũng không biết bơi. Nàng bị trôi đến một góc sông cạn mắc vào một cây gỗ đổ, nàng cạn kiêt sức lực ngất đi, sau đó tỉnh lại thấy thứ kia, lại tiếp tục ngất đi. Nơi đó có cái thứ, mà màng sợ nhất còn là từng con rất lớn. Đỉa, đúng là đỉa, toàn bộ người nàng đều là đỉa. Một khắc đó, nàng cũng là nàng thấy hắn kéo nàng lên, cũng là một khắc đó trái tim nàng đã thay đổi. Sau đó ngất đi, ba ngày sau thì nàng tỉnh dậy. Hạ không nghe nói sau đó cũng liền được tìm thấy gần đó.

Hạ Không cũng là nói : " Huynh tỉnh rồi! "

Lang Văn Cốt nói : " Các người chưa chết sao? "

Hạ Không và Điệp Luyến Hoa mắt lớn mắt lớn nhìn nhau, cùng nói : " Huynh không bị câm? "

Lang Văn Cốt đáp : " Ta từ khi nào bị câm! Sao các ngươi còn chưa chết? "

Điệp Luyến Hoa chạy ra ngoài, bỏ lại câu nói : " Huynh mong ta chết lắm sao? "

Hạ Không định chạy theo nhưng vẫn là tiến lại ngồi lên giường, xoa xoa lưng Lang Văn Cốt giống như an ủi nói : " Huynh cứu chúng ta mà! Huynh không nhớ sao? "

Lang Văn Cốt đưa tay lên vết thương sau đầu, rồi lấy ra trước mặt hắn một bàn tay có chút máu, lắc lắc đầu, hai mắt nhíu lại nói : " Ta không nhớ! Ta...ta...!"

Hạ Không lại xoa xoa sau lưng rồi nhìn lên ba đạo vết thương cũ trên đầu Lang Văn Cốt nói : " Không sao! Hẳn là từ từ nhớ cũng không sao! Huynh mệt nên nghỉ đi! Ta đi xem Tỷ tỷ! "

Hạ Không lấy ra một cái túi nhỏ giống như được may lại bằng lá cây và một cái khăn lụa bên trong có gói một cái nhẫn tím, hắn nói : " Này khi huynh ngất đi ta giúp huynh thay y phục nên giữ giùm, giờ huynh tỉnh lại, trả lại huynh! "

Nói rồi Hạ Không ra trước mặt Lang Văn Cốt cười một cái rồi nói tiếp : " Ta có thể lại hỏi huynh tên gì không? "

Lang Văn Cốt trả lời : " Ta...ta... gọi ta Cốt Đầu đi! "

Hạ Không lại nói : " Cốt Đầu thật khó nghe! gọi Cốt ca ca nha! "

Lang Văn Cốt gật gật đầu : " Vậy thì gọi Cốt ca ca! "

Lùi lại một bước, Hạ Không suy nghĩ một lát, vẫn là sợ huynh đại này quên tên hắn.

Hạ Không hai mắt lớn mở ra , đưa tay lên kéo xuống khăn chùm đầu, lộ ra một cái đầu trọc lóc.

Miệng nhỏ khẽ nói : " Ta là Hạ Không! Ca ca tốt! "

Hạ không trước khi rời đi còn nói : " Tỷ tỷ kia là Điệp Luyến Hoa! Cốt ca ca nghỉ đi! "

Hạ Không cũng không đi gặp Điệp Luyến Hoa mà đi gặp Thuyền Quan.

Hắn nói : " Thuyền Quan đaị nhân! Ngài tốt! "

Thuyền quan nhìn lại chỉ thấy một Hài tử cũng khẽ cười nói : " Hài tử có chuyện gì? "

Hạ Không đáp : " Đại nhân tốt! Ta có thể nói ngài nghe thử một chút, trong lúc ta bị cuốn đi có nghe mơ hồ nghe được tiếng của Giao Long Cổ Thần! "

Thuyền Quan hai mắt mở lớn, tiến lại cúi xuống nhìn Hạ Không : " Long Thần! Long Thần! Ngài ... ngài nói gì? "

Hạ Không đáp : " Không phải Long Thần! Là Giao Long Cổ Thần! Ngài nói ... ngài nói gì ta không nhớ ... đại loại là nhân loại phá hư gì đó... sau đó còn nói trả giá gì gì đó... ta sợ ... ta không nhớ được hết... nhưng ngài nói phải nói lại với người ở trên... ta không nhớ hết... nhưng vẫn là ngài nói phải nói lại... ta...ta! "

Thuyền quan lắp bắp nói : " Hài tử! Đừng sợ! Ta hiểu rồi! Ta sẽ báo lên trên! Chuyện này ngươi không cần nói với người khác! Này cho ngươi! Mau đi! "

Thuyền Quan đưa cho hắn một cái túi nhỏ, sau đó gọi thuyền phu đưa Hạ Không về.

Hạ Không đi ra khỏi Thuyền quan phòng, tay cầm túi tiền nhỏ, hai mắt híp lại, sau đó nhìn lên trời. Sau đó rời đi, hắn phải đi tìm Điệp Luyến Hoa, vẫn là đi an ủi nàng một chút. Bỗng hắn thấy một cái lưng ảnh quen thuộc, là Phong Vũ Vân thúc thúc.

Hạ Không gọi lớn : " Phong thú thúc! "

Bên kia, Phong Vũ Vân đang cùng ai đó nói chuyện, nhìn qua phía Hạ Không. Phong Vũ Vân hai mắt mở lớn một chút nhìn qua bên này, lông mày nhíu lại hẳn là cũng không nhận ra Hạ Không. Đã hai năm trôi qua, Hạ Không cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng là khi vừa trước vào nói chuyện với Thuyền Quan hắn đã bỏ khăn trên đầu xuống, làm ra một cái bộ giáng Tiểu hòa thượng, nên bây giờ vẫn là một cái đầu trọc lóc. Phong Vũ Vân còn định đi tới bên này, thì bên kia lại có người kéo tay hắn vừa đi vừa nói.

" Mau đi thôi! Bên đại ca xảy ra chuyện! "

Phong Vũ Vân vẫn là nhìn lại Hạ Không một cái rồi rời đi.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.