Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hờ Hen Ni Hoa (2)

Tiểu thuyết gốc · 1254 chữ

Đúng vậy. Nàng chính là Điệp Luyến Hoa

Nàng đã bỏ vào chén trà của Hạ Không không chỉ là một ít Độc Dược, nàng phải trả thù Thiên Lão. Nàng là ai chứ, một cái Tiểu nữ dân tộc sao, tất nhiên rồi, người dân tộc trên người không thiếu nhất chính là Độc dược và Mê dược. Độc dược cũng không mạnh nhưng là đủ để bảo vệ bản thân, xua đuổi côn trùng. Gia gia của nàng và lão Thiên đều là Y sư, trong người nàng vẫn luôn là có một ít, này cũng là lý do nàng có thể chạy nhảy khắp nơi mà không sợ gì, chẳng giống một cái nữ hài Dân tộc chút nào, giống một cái Tiểu ranh ma, tiểu Độc trùng.

Hạ độc thành công, cánh bướm lại mở ra bay lên núi, ngồi trên một cành cây ngâm nga hát :

Bài hát người người dân tộc ( tiếng dân tộc) phiên âm đại ý là :

" Tin vui bay đến tận bản làng

Đón mừng vui chiến công tuyệt vời

Đêm nay ta vui hát ta múa xòe hoa

Vui mừng đón chiến công đầu...

Sơn la Tây Bắc là của ta

Núi rừng đây đêm ngày chờ tới...

Chiến thắng reo vang khắp nơi nơi

Chăm bón nhiều đồi nương xanh tươi ".

(( đây là một bài hát Tây Bắc Vui Mừng Chiến Thắng của Xuân Thụ - xin phép mượn một đoạn - nếu có yêu cầu bản quyền gì đó mình sẽ sửa sau - mình rất thích nên xin phép để nguyên nha - nhân tiện ai có góp ý xin nhắn tin qua FB : https://www.facebook.com/luanreincarnation hoặc SDT : 0935 524 480- xin cảm ơn - tiếp tục ))

" H'hen Ni Hoa...Hoa! Con sâu nhỏ! Hừ hừ! "

Thanh âm rất lớn của Thiên lão trong căn nhà nhỏ, văng xa cả núi rừng. Lão đã về, và dĩ nhiên Lão nhìn một cái liền biết, này là do Tiểu sâu nhỏ kia gây ra. Lão đưa Hạ Không lên lại giường nằm, sau đó rời đi.

Chẳng bao lâu sau, Lão quay trở lại, trên người mang theo một cái gùi thuốc.

" Thả ta ra! Lão già điên! Huhu! "

Thiên Lão vẫn ngồi lặng im uống trà.

" Thả ta ra! Ai ui! Hại chết ta! Ta sợ Đỉa! Ai ui!

" Thả ta ra! Ta cứu hắn! Cứu ta! Ai ui! "

" Không phải cứu hắn là được sao? Ai ui! Lão Thiên! Thiên Lão! Hoàng Lão! Ai ui! "

Tiếng Thiên lão nhè nhẹ : " Hử! "

Nữ hài trong chiếc gùi đáp : " Không có! Thiên Lão! Thả ta ra! Huhu! Ta không chạy! Huhu! Ai ui! Ta cứu hắn! "

" Ngươi chắc? "

" Ta thề! Ai ui! Huhu! Ta sắp hết máu rồi! "

Thiên lão khẽ mỉm cười nói : " Không chạy? H'hen Ni Hoa! "

" Điệp Luyến Hoa! Hừ hừ! Huhu! Ai ui... Không chạy không phải được rồi sao? Huhu! "

Điệp Luyến Hoa trong gùi thuốc ngày càng khóc lớn.

Thiên lão gật gật đầu vuốt cằm, bàn tay khẽ động, nhàn nhàn mùi hương khí từ sau lưng Lão tỏa ra, Đỉa từ trong gùi thuốc tản đi, chiếc gùi theo đó cũng mở lắp.

Một cái Tiểu nữ hài nhem nhuốc, mặt không còn chút máu, da xám xịt, run lẩy bẩy, ánh mắt đỏ hoe nhìn về phía Thiên lão, miệng lẩm bẩm...

" Con sâu nhỏ! Ngươi đã nghe thấy Vắt Ma chưa? "

Âm thanh Thiên lão nhàn nhạn nói, tay vẫn cầm tách trà nâng lên.

Điệp cánh sau lưng tan biến, Điệp Luyến Hoa ngồi xuống ôm đùi khóc. Thiên lão lại nói : " Mau đi! Cứu hắn ta sẽ nói với Gia gia ngươi để ngươi đi! "

Điệp Luyến Hoa mở to mắt nhìn Thiên lão :" Để ta đi sao? Nhưng là... Được! "

Nói rồi nàng chạy ra ngoài giếng, lấy nước làm sạch quần áo rồi rửa mặt, cặp mắt long lanh nhìn về núi bên kia.

" Bắt đầu đi! " Thiên lão nói.

Đồ án cánh bướm sau lưng lại mở ra, nàng ngồi sau lưng Hạ Không đưa tay lên lưng hắn, miệng lẩm bẩm. Bạch quang chớp động chuyển thành Lục quang, nhàn nhạt khí lưu từ sau lưng Hạ Không tản ra, miệng Hạ Không chảy ra một vệt huyết Lục, là Thiên Tằm Cổ Độc.

" Thiên Tằm Cổ Độc " là Kỹ năng thứ hai của Điệp Luyến Hoa, khi sử dụng sẽ thả Độc Trùng lên người mục tiêu, mục tiêu sẽ bị Độc trùng cắn trong người. Nội Năng của nàng cũng không cao, không thể duy trì quá dài, nhưng bị cắn sẽ rất thống khổ. Thiên Tằm Cổ là đặc thù Công pháp, Công pháp này cũng khá phổ biến ở các Thôn bản trên vùng núi. Điệp Luyến Hoa có tư chất khá tốt, có thể lãnh ngộ rất sớm được kỹ năng này.

Điệp ảnh đồ án của nàng có hai màu Bạch và Lục. Đương nhiên là nàng có hai cái Kỹ năng, nhưng đó còn chưa phải là tất cả.

Nếu chỉ là như vậy thì Thiên lão cũng không cần bắt nàng đến, nàng đến vì Thiên phú các của nàng - Trị Thương. Người buộc Chuông ắt phải tự cởi Chuông.

Hai năm sau.

Ánh nắng sớm, căn nhà nhỏ kia, đang tấp nập người ra vào. Người đến chẩn bệnh, người đến lấy thuốc, Thiên lão không có ở đây. Một cái Nam hài, không hắn là Hạ Không, hắn đang cắt thuốc. Đã gần hai năm trôi qua, hắn đã khỏi, hắn vẫn ở đây giúp Thiên lão. Thiên lão rất tốt, không giống Ngưu lão. Thiên lão thực sự tốt, lão chỉ cho Hạ Không rất nhiều, dạy cho hắn biết chữ. Lão còn chỉ các loại thuốc, thảo dược, côn trùng, cách chế các loại thuốc đơn giản.

Trước giờ, Thiên lão chỉ ở đây một mình, sống đơn bạc, từ khi Hạ Không ở đây lão cũng cười nhiều hơn một chút. Hạ Không thi thoảng chỉ thấy Thiên lão có chút lạ, lâu lâu lại nhìn về một góc trời thở dài. Lão rất hay đứng trước cây Cổ Trà nhìn nhành lộc non.

Điệp Luyến Hoa kia cũng thường đến đây chơi với hắn, cũng nhiều lần chọc phá Thiên lão và bắt nạt hắn. Hạ Không cũng nhận ra cái vị Tỷ tỷ này kỳ thực cũng là cái Cô nương tốt. Nhiều lần hắn đi hái thảo dược bị Thú rừng đuổi, cũng là được nàng ra tay giúp đỡ, nếu không cũng là giúp hắn trốn thoát, dù sao có cánh cũng có thể bay cũng rất hữu dụng. Thiên lão sợ cái Sâu nhỏ H'hen Ni Hoa kia bắt nạt hắn, nên đã mang chiếc nhẫn nhỏ trong Hộp Ngọc Lục sắc cho hắn. Lão nói, mang cái này có thể xua đuổi côn trùng, có thể tránh khí độc trên núi.

Nhẫn nhỏ màu Lục Nguyệt, nhìn giống một chiếc lá nhỏ bám vòn ngón tay, có hoa văn màu Hắc Lục. Nhìn sơ thì giống chiếc lá, còn nhìn kỹ thì giống con Đỉa, này cũng là lý do tại sao hắn chỉ cần giơ Nhẫn lên là Điệp Luyến Hoa sẽ bỏ chạy. Một cái sợ Đỉa tiểu Cô nương a.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.