Giấc mơ vừa bắt đầu đã tan biến
Buổi chiều khi từ bệnh viện Cao Học trở về , Quân Dao đã ghé qua chợ mua rất nhiều quà biếu . Người già rất thích ăn trái cây , thế Quân Dao không do dự mua hẳn một rổ Kiwi và nho xanh , lại nhớ tới khuôn mặt hiền hậu của bà nội , khoé môi mất tự chủ nâng cao .
Xong xuôi , liền tiến hành trở về dinh thự Túc Gia . Một vạn lần không ngờ tới , xe của Túc Lăng Hạ đã đậu sẵn trước cổng , cực kì đặc biệt , cứ tưởng ngày hôm nay lại phải bắt xe buýt
Túc Lăng Hạ dựa vào con xe , liếc nhìn giỏ trái cây " Siêu to khổng lồ " trên tay cô . Ắt hẳn sẽ rất nặng nhỉ ? Quân Dao một mực tin rằng Túc Lăng Hạ sẽ không đỡ lấy giúp cô nhưng một giây sau đó , lí tưởng của cô đã hoàn toàn sai . Túc Lăng Hạ giày da bóng loáng , từng bước dài tiến lại chỗ cô . Tưởng chừng mọi thứ đang được tua chậm ngay lúc này , thời gian trôi lâu kinh khủng
Tay cô nhẹ bẫng , lần nữa mở mắt ra đã thấy Túc Lăng Hạ đnag ôm giỏ trái cây nhẹ nhàng bỏ trong cốp xe , thuần thục đóng lại
- Cô đứng đó làm gì , còn lo trễ giờ chưa đủ sao ?
Quân Dao hoàn hồn , một bước , hai bước , ba bước , chỉ dám mở cửa ngồi ghế sau , vì khi ngồi ghế phụ , tim cô sẽ đạp nhanh đến tắt thở mất . Đây rồi , đây là lần đầu tiên Túc Lăng Hạ chủ động đón cô
Con xe phóng đi rất nhanh , Quân Dao chỉ nhìn thấy mọi thứ vun vút qua trên đường , hình như trời năm nay lại sắp trở lanh nữa rồi . Cô khẽ khụt khịt mũi , nhìn Túc Lăng Hạ nghiêng nghiêng mờ ảo đnag lái xe , muốn chạm vào anh , nhưng đến nửa đường lại rụt tay về . Làm sao , có thể quên người đàn ông này từng độc tài như thế nào ?
Biệt thự Túc Phủ nằm cách biệt với thành phố , Túc Gia thì có rất nhiều biệt thự , nhưng mà chỉ có cái này là lớn nhất , tên xa hoa gọi là " Túc Đình Viện " , nơi này chỉ dành cho những dịp hội họp gia đình hay tổ chức tiệc . Quân Dao đã đến đây một lần , chính là lần đám cưới của cô với Túc Lăng Hạ , xa hoa đến choáng ngợp , toàn thân đều phủ lên mùi tiền và xa xỉ . Lần thứ hai đến đây , cũng đã bớt bỡ ngỡ hơn
Họ đến nơi cũng là trễ 15 phút , khôgn xong , nhất định bà nội sẽ không vui . Quân Dao xuống xe , một người hầu trong Túc Phủ liền vội vàng đưa tay ra đỡ cô . Nhưng mới được một nửa , bàn tay lớn khác lại kịp nắm lấy tay cô , bao bọc bởi hơi ấm
Quân Dao tròn mắt nhìn mười ngón tay đan chặt , như thể là lần đầu tiên cô cảm nhận được vậy . Nhưng vừa cảm thấy ấm áp đôi chút , Quân Dao liền tự cười mỉa mai chính mình . Sao cô có thể quên , đây chỉ là một vở kịch anh anh em em , mà diễn viên chính , mãi không phải là cô
- Phiền anh , giỏ trái cây còn ở trong cốp xe
Nói xong , Quân Dao vội vàng rút tay khỏi , lặng lẽ cô độc bước vào trong dinh thự Túc Phủ , không có dũng khí để ở lại thêm giây phút nào với người đàn ông này nữa
Bà nội đón sẵn ở sảnh chính , ôn tồn ấm áp ôm chầm lấy cô , lại không quan tâm đến đứa cháu trai của mình . Túc Lăng Hạ ôm giỏ trái cây lớn đặt lên bàn ăn cẩm thạch
- Bà nội ,
- Quân Dao , con lúc này lại còn ốm hơn,có phải không nghỉ ngơi đầy đủ không ?
Cô cười , nắm lấy tay bà nội , chung quy lại , ở Túc Gia chỉ có Bà nội yêu thương cô nhất
- Không có , bà nội đừng lo cho con
Quân Dao đang nói cười vui vẻ bổng lại thấy tấm lưng trống rỗng của mình ấp áp hẳn lên , không khỏi tự chủ run bần bật mấy cái .Túc Lăng Hạ khoác áo lông lên người cô , bả vai trần nhỏ bé được bàn tay lớn bao phủ trọn lấy .
- Bà đừng lo , cháu ở nhà chăm cô ấy cực tốt , dạo này còn tăng thêm mấy kí
Bà nội cười lớn hiền hậu , tay vẫn nắm lấy Quân Dao không buông . Quân Dao sớm nhận ra mẹ chồng không có ở đây .
Bà nội ngỏ ý muốn ăn tối trước nhưng Quân Dao một mực khư khư sẽ chờ mẹ của Túc Lăng Hạ đến ăn chung , dù sao cô vẫn chưa có đói
Cỡ nửa canh giờ sau , khi Quân Dao chuẩn bị ngủ gục trên Vai Túc Lăng Hạ thì bên ngoài có tiếng xe . Cô vội ngẩng đầu , để hành lễ phép tắc vội sửa sang lại quần áo
Mẹ của Túc Lăng Hạ đã bước vào sảnh lớn , tiến lên phía trước ôm chầm lấy bà nội , ôn tồn vỗ vai Túc Lăng Hạ , từ đầu đến cuối một chút cũng không để tâm đến cô
- Tiểu Lăng , hôm nay mẹ mang về cho con một bất ngờ .
Chỉ là sau bóng lưng ấy , vẫn còn một người nữa . Là nữ nhân , mái tóc xoả dài ngang thắt lưng , khuôn mặt đó quen thuộc , thật quen thuộc , đến mức chính là cơn ác mộng khởi nguồn cho cô suốt cuộc đ
Đăng bởi | Kyunghannah |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |