Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 791 chữ

" Đã tra được ra là ai làm chưa?"

" Phan tổng, là người của Ấn gia làm. Ngài có cần phái người tới đó không?"

" Ừ. Phái một nhóm người ở đó, tránh rút giây động rừng. Nhớ không được nói chuyện này cho chị tôi biết. Nếu chị ấy có hỏi thì cứ bảo vẫn chưa có thông tin gì là được."

" Vâng, tôi đã rõ thưa ngài." Thư ký Ân cúi người xuống trước một bóng người có vẻ rất kính cẩn. Bóng người ấy phất tay ra hiệu cho cô lui. Ánh sáng từ bên ngoài hắt qua chiếc cửa sổ, chiếu lên gương mặt góc cạnh của người đàn ông trẻ. Tuy chỉ nhìn được một bên mặt nhưng cũng không khó nhân ra đây là một người rất đẹp trai và còn có chút gì đò lạnh lùng và thờ ơ. Hàng lông mày rậm nhíu lại như có điều gì suy tư. Đôi tay thon dài gõ lên chiếc bàn tạo ra tiếng cốc cốc đều đều, trong đêm tối vắng lặng nghe lại có chút rợn người.

Tiếng nói trầm thấp vang lên " Chị, em sắp trở về rồi, chị có nhớ em không?". Chẳng có ai đáp lại lời nói ấy nhưng người đó vẫn nở nụ cười khẽ.

" Tra đến đâu rồi?"

" Tổng giám đốc, hiện vẫn chưa tra được là ai làm. Bọn chúng làm rất sạch sẽ, không để lại dấu vết gì, người của chúng ta lẫn cảnh sát đều không tìm được chút dấu vết gì cả."

" Vậy ư? Ân Kì, cô làm việc với tôi được bao lâu rồi?"

" Thưa tổng giám đốc cũng đã được 2 năm rồi ạ."

" Nhanh thật, cô đi ra đi, có thông tin gì thì báo lại cho tôi biết."

" Vâng, thư ngài" Ân Kì cúi người xuống chào rồi đi ra ngoài làm việc tiếp. Cô( Ân Kì ) không hề để ý thấy có người từ bên trong phòng nghỉ của cô ( Vô Ưu ) bước ra.

" Tại sao ngài lại không sử lý cô ta?"

" Hiện, ngươi hỏi nhiều quá rồi." Cô liếc mắt nhìn hắn trả lời. Hắn thấy cô nói vậy thì vội cúi đầu không hỏi nữa. Là hắn đã vượt rào.

Trái với Trung tâm thành phố Hoa nhộn nhịp, vùng ngoại ô phía Tây của thành phố có rất nhiều nhà xưởng bỏ hoang vì các cuộc phát động tiến tới thành phố, xây dựng thành phố trước đây. Tình hình trị an ở đây cũng không được ổn cho lắm, các thành phần bất hảo trong thành phố có mười tên thì có tới chín tên ở đây, còn một tên thì chắc chắn cũng sẽ lảng vảng ở quanh đây. Chính bởi việc này mà có rất ít xe đi qua khu này, thế nên nơi này nghiễm nhiên trở thành thiên đường của bọn tội phạm.

Buổi trưa hè oi nóng, một chiếc xe ôtô màu trắng đang từ từ tiến đến một nhà xưởng hoang chính giữa khu. Cả chặng đường đi dù biết mọi chuyện đã được cô sắp xếp ổn thoả rồi, chính là không biết vì sao cô luôn cảm thấy có gì đó không may sắp xảy ra.

Đến nơi cô một mình bước xuống xe, tay sách theo một va ly tiền để chuộc ông nội Phan. Ngay khi bước vào cửa cô đã thấy ông đang bị trói ngồi trên ghế, hình như là đang ngất đi. Cô nhìn xung quanh một lượt, đang định bước tới gần chỗ ông thì có mấy người đi từ trong góc khuất đi ra.

" Cô đến rồi" Tên cầm đầu nói, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc va ly cô đang mang trên tay, hất đầu ý ra hiệu cho ọn đàn em ra xác nhận xem có ai đi cùng hay không. Sau khi tên đàn em quay lại thì mới cất giọng khàn đục một lần nữa

"Xem ra cô còn rất biết điều a. Chính là tiền đã mang đủ sao?" Nói xong khuôn mặt ngả ngớn, khinh khỉnh hất về phía cô, mắt vẫn luôn không rời chiếc va ly tiền.

Cô cảnh giác nhìn về phía bọn bắt cóc nói " Tiền tôi đã mang đủ, người cũng lên thả rồi đi?"

" Chắc chắn rồi, chỉ cần cô không vi phạm lời đã nói trước đó của chúng ta thì sớm hay muộn lão già kia cũng sẽ được thả thôi."

"Bây giờ tiến về phía trước, đặt tiền xuống, một tay giao người, một tay giao tiền."

" Được, mong các người nói chuyện nhớ phải giữ lời."

Bạn đang đọc Đoá hoa hồng đen ở nhà tù Bạch Lãng sáng tác bởi LáBòngKhô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LáBòngKhô
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.