Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Thiên Vụ Địa

Phiên bản Dịch · 1406 chữ

Tuy đã hơn nửa năm không luyện chế đan dược, nhưng Khương Vân vẫn rất thành thạo. Cậu chỉ mất nửa ngày đã luyện chế thành công một viên Thiên Tinh Đan, hơn nữa còn là địa đan.

Ném viên Thiên Tinh Đan cho lão Hắc, Khương Vân không nghỉ ngơi, lập tức bắt tay vào luyện chế Thông Thiên Đan.

Tuy tự tin, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu luyện chế loại đan dược này. Hơn nữa, ngọn lửa dùng để luyện đan là do linh khí của cậu tạo ra, nên việc kiểm soát lửa còn chưa thành thạo, khiến cho cậu liên tục thất bại.

Mỗi khi thất bại, Khương Vân không hề nản chí, cậu cũng không vội vàng luyện chế lại, mà ngồi xuống, nghiên cứu những tàn dược trong lò, nhớ lại từng bước đã làm, tìm ra sai sót của mình, rút kinh nghiệm, sau đó mới tiếp tục.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, nửa tháng sau, lão Hắc đang ngồi bên cạnh quan sát đột nhiên đứng dậy, ngăn cản Khương Vân đang chuẩn bị luyện chế lại một lần nữa: "Khương lão đệ, đệ nghỉ ngơi một chút đi! Thông Thiên Đan, ta không cần gấp, còn nhiều thời gian, không cần phải vội vàng như vậy. Đừng để cơ thể mệt mỏi quá.”

Nửa tháng qua, Khương Vân gần như là không ngủ không nghỉ, chỉ khi nào mệt mỏi quá mới nghỉ ngơi một chút, nhưng một lúc sau lại tiếp tục luyện đan. Tuy cậu vẫn chưa thể luyện chế thành công Thông Thiên Đan, nhưng lão Hắc không thể nhìn thấy cậu vất vả như vậy, nên buộc phải lên tiếng.

Tuy nhiên, Khương Vân lại từ chối lòng tốt của lão Hắc: "Lão Hắc đại ca, ta không sao, lúc trước ở trong làng, ta cũng thường xuyên như vậy, đã quen rồi. Hơn nữa, ta cảm thấy mình sắp luyện chế thành công Thông Thiên Đan rồi.”

Nói xong, cậu lại tiếp tục luyện đan.

Lão Hắc không nói gì thêm nữa, ông ta chỉ có thể quay lại chỗ ngồi, im lặng quan sát Khương Vân. Sự kiên trì của cậu khiến cho ông ta càng thêm yêu mến.

Nếu như là người khác, trải qua nhiều lần thất bại như vậy, chắc chắn họ đã từ bỏ, hoặc là nghỉ ngơi một thời gian rồi mới tiếp tục. Nhưng Khương Vân vẫn kiên trì.

Quan trọng hơn là, tâm trạng của cậu từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, không nôn nóng, không bất mãn, điều này khiến cho lão Hắc cũng phải nể phục.

Mười ngày sau, khi Khương Vân đưa cho lão Hắc một viên Thông Thiên Đan, trên mặt lão lên lộ rõ vẻ vui mừng.

Thậm chí ông ta chỉ liếc nhìn viên đan dược kia một cái rồi liền giơ tay ra, ấn Khương Vân xuống: "Khương lão đệ, vất vả cho đệ rồi, đệ nghỉ ngơi đi!”

Tuy thể chất của tu sĩ tốt hơn người thường rất nhiều, nhưng gần một tháng liên tục luyện đan, gần như không ăn không ngủ, thì dù là thép cũng phải mòn.

“Vâng ạ!”

Lần này Khương Vân không từ chối, cậu vừa dứt lời liền ngã lăn ra đất, ngủ say như chết.

Để có thể luyện chế thành công Thông Thiên Đan, cậu đã dồn hết thể lực và tinh thần.

Nhìn Khương Vân đang ngủ say trước mặt, trên khuôn mặt khô khốc của lão Hắc lộ ra nụ cười chân thành. Trong đầu ông ta hiện lên một bóng người khác.

“Đã bao lâu rồi ta không được chung sống hòa bình với con người như vậy? Thằng bé kia bây giờ chắc cũng đã thành danh rồi, không biết nó còn nhớ ta không?”

Lão Hắc ngồi bên cạnh Khương Vân như đang bảo vệ cậu. Từ lúc này, trong lòng ông ta đã thực sự chấp nhận Khương Vân, chấp nhận đứa trẻ nhân tộc này.

Sau khi nhìn ngắm khuôn mặt non nớt của Khương Vân một lúc, lão Hắc thu hồi ánh mắt, cầm viên Thông Thiên Đan lên, cẩn thận quan sát.

Chỉ cần liếc nhìn, sắc mặt ông ta đã thay đổi.

Khương Vân có thể luyện chế thành công tam phẩm đan trong vòng một tháng đã khiến cho ông ta kinh ngạc, nhưng ông ta không ngờ rằng, viên Thông Thiên Đan này lại là nhân đan.

Phải biết rằng, cấp bậc của đan dược càng cao, thì khả năng luyện chế ra đan dược cao cấp càng thấp.

Nếu như nói tỷ lệ thành công khi Dược sư tam phẩm luyện chế tam phẩm đan là mười phần trăm, thì tỷ lệ luyện chế ra nhân đan là một phần trăm, địa đan là một phần ngàn, còn thiên đan chỉ là một phần vạn.

“Tam phẩm nhân đan, nếu như mang ra ngoài bán, ít nhất cũng bán được hơn vạn linh thạch tam phẩm. Vậy mà ta chỉ cho thằng nhóc này một đống linh thạch nhất phẩm. Không được, ta phải bồi thường cho nó.”

Thực ra, tuy lúc đầu lão Hắc đã lừa Khương Vân, nhưng hai đan phương mà ông ta cho cũng rất có giá trị, đủ để trả công luyện đan cho Khương Vân.

Nhưng lúc này, trong lòng ông ta đã coi Khương Vân là bạn, nên không muốn cậu thiệt thòi.

“Nhưng mà, bồi thường bằng cách nào đây? Ta bị nhốt ở đây mấy trăm năm rồi, cũng chẳng còn nhiều đồ. Tuy còn vài món có thể lấy ra, nhưng nó cũng chưa dùng được, cho nó chỉ khiến cho nó gặp họa thôi.”

Vừa lẩm bẩm, lão Hắc vừa ném viên Thông Thiên Đan ra sau lưng. Trong không trung xuất hiện một chiếc vuốt to lớn, cầm lấy viên đan dược, sau đó biến mất.

Một lúc sau, ánh mắt lão Hắc lóe sáng: "Đúng rồi! Tuy tu sĩ cũng tu luyện thuật pháp, nhưng nếu nói về sự thành thạo thì yêu tộc chúng ta không ai bằng. Hay là…”

Khương Vân ngủ liền một ngày một đêm. Khi cậu mở mắt ra, còn chưa tỉnh táo lại, cậu đã phát hiện toàn bộ hang động đều bị bao phủ bởi sương mù.

Tuy nhiên, sương mù này không phải là màu đen như sương mù của lão Hắc, mà là màu trắng bình thường.

Sương mù dày đặc, khiến cho Khương Vân không thể nhìn thấy gì cách xa mình hơn một thước. Nhưng cậu cảm nhận được không khí ẩm ướt, thậm chí trên người cậu còn đọng lại những giọt nước.

Khương Vân biết rằng lớp sương mù này chắc chắn có liên quan đến lão Hắc, cậu vội vàng ngồi dậy, gọi: "Lão Hắc đại ca!”

“Ta đây!” Giọng nói của lão Hắc vang lên từ trong sương mù.

Vừa dứt lời, sương mù trong hang động bỗng chốc cuộn trào, hóa thành những con rồng sương mù, nhanh chóng bay về một hướng.

Chỉ trong chớp mắt, sương mù đã tan hết, lộ ra bóng dáng của lão Hắc. Trên tay ông ta là một quả cầu sương mù hình tròn.

Rõ ràng, quả cầu sương mù kia là do sương mù hồi nãy ngưng tụ thành.

Lão Hắc nắm tay lại, quả cầu sương mù kia biến mất, nhưng không biến thành sương mù nữa, mà là một dòng nước, chảy xuống từ kẽ tay ông ta.

Tuy nhiên, khi dòng nước kia chạm đất, từng giọt nước bỗng chốc vỡ tung, lại biến thành sương mù, bay lên.

Chớp mắt, hang động lại bị bao phủ bởi sương mù dày đặc.

Hơn nữa, lần này, sương mù trên cao ngưng tụ thành một đám mây dày, còn sương mù phía dưới tuy mỏng hơn, nhưng Khương Vân lại cảm thấy mặt đất dưới chân mềm hơn rất nhiều, giống như cậu không phải đang ngồi trên đất, mà là trên sương mù.

Những biến hóa liên tiếp này khiến cho Khương Vân choáng ngợp, cậu không hiểu lão Hắc đang làm gì.

Đúng lúc này, lão Hắc bước ra từ trong sương mù trước mặt Khương Vân, cười nói: "Khương lão đệ, đệ có muốn học Vân Thiên Vụ Địa thuật này của ta không?"

Bạn đang đọc Đạo giới thiên hạ (Bản dịch) của Dạ Hành Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thunhatnguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.