Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Phong Chùy tinh thông

Phiên bản Dịch · 1738 chữ

Phi Phong Chùy cấp tinh thông?!

Tay cầm chùy run lên, tim Lê Uyên cũng đập rộn lên, phải mất mấy hơi thở mới trấn áp được xúc động muốn ‘chưởng ngự’ thanh chùy sắt này.

Trên thực tế, chỉ nắm chặt chuôi chùy, hắn đã cảm thấy toàn thân thoải mái, mọi mệt mỏi khi trạm thung như không cánh mà bay.

“Bảo sao lão đầu tử kia lại nhớ mãi không quên với thụ lục, ta còn chưa chưởng ngự binh khí, mà đã khác nhiều rồi!’

Loại cảm giác này hết sức kỳ diệu, giống như tìm được cánh tay đã mất nhiều năm.

“Tỉnh táo, phải tỉnh táo, nhiều người đang nhìn như vậy, nếu như chùy biến mất thì quá chói mắt…”

Nói là tỉnh táo, nhưng tay cầm chùy của Lê Uyên lại đầy mồ hôi, trong lòng thì khô nóng không thôi.

Đây chính là Phi Phong Chùy cấp tinh thông!

“Nhìn ta!’

Tần Hùng chỉ điểm từng cái, loay hoay đám học đồ thành dáng vẻ mình muốn, sau đó trở về chỗ cũ, hét lên một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của tất cả học đồ về đây.

Ba ba!

Tần Hùng đứng Bạch Viên Thung, hai tay vung chùy như roi, đánh ra những tiếng nổ vang.

“Lực phát từ đấ, gốc rễ ở chân, chúa tể tại eo, trải quả hai vai và cánh tay, truyền đến cổ tay!”

“Bạch Viên Bãi Tí!”

Tần Hùng thân không động, hai tay vung vẩy tạo thành những tiếng xé gió, Lê Uyên ở hàng cuối cùng cũng nghe được rõ ràng, kéo lực chú ý của hắn từ Chưởng Binh Lục về.

Đều là chỉ điểm, nhưng Tần Hùng mạnh hơn Lộ Trung quá nhiều, hắn quả thực là như khỉ vượn, linh hoạt mà hung tợn.

Đây mới thực sự là Bạch Viên Phi Phong Chùy?

“Vượn trắng…”

Lê Uyên nhìn chằm chằm Tần Hùng, so sánh hắn để điều chỉnh động tác của mình, trong lòng thì hồi tưởng lại khỉ vượn ở kiếp trước.

Không biết vì sao, hắn lại nhớ đến Tây Du Ký, nhớ đến vị Mỹ Hầu Vương kia!

Khỉ, vượn…

“Cùng loại hình quyền ở kiếp trước…”

Lê Uyên suy tư, tựa như đã hơi hiểu được nên luyện thế nào.

“Trạm thung, nhìn như đơn giản, nhưng lại khó nhập môn! Nhớ kỹ bài học hôm nay, đủ các ngươi hưởng thụ rồi.”

Tần Hùng đã ngồi trên ghế dựa, Tôn mập thì đang cười bên cạnh.

“Lần này đúng là không uổng công đến.”

Tần Hùng hớp ngụm trà, ánh mắt lạnh quét qua đám học đồ: “Cũng có mấy tên căn cốt tốt, tiếc là căn cơ quá mỏng, chưa chắc đã luyện được.”

“Tần huynh đệ nói ai căn cốt tốt?”

Tôn mập nhìn lướt qua, trừ mấy tên học đồ tiền viện, động tác của những người còn lại đều rất kém, quả thực là không đành lòng nhìn thẳng, mà đây còn là hiệu quả sau khi Tần Hùng chỉ điểm.

“Mấy tên nhóc mà thôi.” Tần Hùng thuận miệng nói một câu, ánh mắt đảo qua một đám học đồ, lại có chút mất kiên nhẫn: “Lộ Trung! Ngươi nhìn bọn chúng đứng nửa canh giờ!”

“Vâng!”

Lộ Trung tiến lên trước, cuốn tay áo lên, cẩn thận đứng cọc.

“Ừm.”

Tần Hùng cũng không ở lại, quay người liền đi.

Tôn mập cười đi theo, lúc gần đi còn đảo mắt qua đám học đồ, trong lòng Lê Uyên khẽ đông, hình như tên mập này vừa nhìn hắn một chút?

“Ánh mắt tên mập này có chút không đúng lắm…”

Tinh thần Lê Uyên đang căng cứng nên rất mãn cảm, nhưng hắn cũng không quá để ý, chỉ cắn răng chống đỡ.

Nhưng thể lực của hắn quá kém, chỉ một lát đã thấy toàn thân đau nhức, liếc mắt nhìn qua, học đồ tiền viện vẫn đứng, học đồ của các viện khác thì đã lung lay sắp đổ, không ít người còn ngã ngồi trên đất.

“Đứng không nổi.”

Không đầy một lát, Lê Uyên cũng không nhịn được, lảo đảo bước chân, thả lỏng thân thể.

Thung công nhìn như đơn giản, nhưng lại tiêu hao rất nhiều thể lực.

Lê Uyên thư giãn gân cốt một lúc, hơn nửa học đồ trên sân vẫn đang cắn răng gắng gượng, trung viện thì chỉ còn lại một mình Ngưu Quý.

Ngưu Quý cũng đang cắn răng kiên trì, chỉ chờ đến khi Lê Uyên thả lỏng, lại đứng một lát rồi mới ngã ngồi trên đất, mồ hôi đầm đìa.

“Học đồ trung viện, ta vẫn là đệ nhất!”

Lê Uyên không biết đám học đồ trung viện đang âm thầm phân cao thấp, sau khi thả lỏng, hắn lại giãn cơ một chút, tâm tư rõ ràng là không ở chỗ này.

Lại qua gần nửa canh giờ, đám học đồ tiền viện rời đi theo Lộ Trung, học đồ viện khác cũng tản đi.

Lê Uyên cũng rời đi, rửa mặt qua loa xong liền nằm xuống, mãi đến nửa đêm, nghe thấy tiếng ngáy của Ngưu Quý, hắn mới ngáp một cái, giả bộ đi nhà xí.

Ra cửa, bóng đêm rất đậm, ánh trăng rất nhạt.

Trong đêm, cửa hàng Rèn Binh yên tĩnh đến dọa người, không nghe thấy tiếng người.

“Hơn mấy chục chiếc chùy, thiếu một cái chắc không ai phát hiện đâu nhỉ?”

Đi ra khỏi trung viện, dưới ánh trăng, nhìn mấy chục thanh chùy sắt trên diễn võ trường, Lê Uyên cũng thấy bội phục mình khi có thể chịu được lâu như vậy.

“Hô!”

Liếc mắt nhìn bốn phía, thấy không có người, Lê Uyên trực tiếp cầm một thanh chùy lên, trước mắt có hào quang màu xám lấp lóe.

“Toàn bộ đều là bất nhập nhai, vậy màu xám chính là bất nhập giai?”

Lê Uyên rất cẩn thận, động tác rất nhanh, đã sờ qua tất cả chùy ở đây.

Bốn mươi ba thanh chùy luyện công, đều là binh khí bất nhập giai, nhưng mà cũng có chênh lệch voiwsn hau.

Đại bộ phận chùy luyện công, sau khi chưởng ngự chỉ gia trì chùy pháp cấp độ nhập môn, chỉ có mười mấy thanh là cấp tinh thông.

Tuy nhiên…

“Màu của thanh này đậm nhất, dù đều là cấp tinh thông, nhưng chắc là tốt nhất?”

Lê Uyên cầm một thanh chùy lên, vừa lựa chọn vừa tìm tòi cách vận dụng Chưởng Binh Lục.

Nhưng động tác hắn rất nhanh, sau khi chọn xong chùy thì quả quyết rời đi, nhanh chóng chui vào trong một góc hẻo lánh.

“Chưởng ngự!”

Gần như chỉ cần động một ý nghĩ, trong mắt của Lê Uyên, cây chùy sắt cán gỗ kia lập tức biến mất, chỉ có hình búa chú trong lòng bàn tay như lóe lên một cái.

Ta xxx!

Dù đã đoán được từ trước, nhưng thấy cảnh này thì Lê Uyên vẫn run rẩy, huyết khí xông lên mặt.

Một thanh chùy to như vậy, cứ vậy mà biến mất!

Lê đạo gia run một cái, nhắm mắt lại, trên đài nhỏ màu xám, chợt có thêm một thanh chùy.

Mà Chưởng Binh Lục như biển sao trên đỉnh đầu cũng có biến hóa theo.

“Cái đài này quá nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể đặt mấy cái chùy mà thôi…”

Lê Uyên quan sát chung quanh, không bỏ qua bất cứ thứ gì có thể nghiên cứu Chưởng Binh Lục.

Lúc này hắn đã cầm thanh chùy kia lên.

Một khắc sau, thanh chùy kia đã xuất hiện trên Chưởng Binh Lục, là ngôi sao sáng duy nhất trên đó!

Ông!

Lê Uyên chỉ cảm thấy đầu óc như nổ ‘rầm’ một tiếng.

“Lại nữa?”

Trong nơi hẻo lánh, Lê Uyên lảo đảo một cái, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, hai mắt tối đen.

Một lát sau hắn mới bớt đau, giãy dụa đứng lên, trở về giường chung, vừa mới nhắm mắt lại, cảm nhận thu hoạch sau khi điều khiển được binh khí.

Bạch Viên Thung, Phi Phong Chùy!

Sâu bên trong óc, như có trên trăm người khác biệt đang trạm thung, đang luyện Phi Phong Chùy, một lần lại một lần…

Ban đầu, Lê Uyên còn cảm thấy rất kích động, nhưng đến sau nửa đêm, trong đầu vẫn có người đang luyện chùy pháp, hắn thật sự không chịu nổi nữa.

“Luyện, luyện!”

Sau nửa đêm, Lê Uyên cắn răng bò dậy từ giường, bóng đêm đang nồng, đã đi đến trong viện để đứng cọc.

Động tác của hắn rất cứng, rất không lưu loát, cũng chưa khác biệt gì so với lúc trước, nhưng hắn lại biết mình sai lầm ở chỗ nào, cần điều chỉnh ở nơi nào.

Giống như một người đã luyện môn thung công này nhiều năm, bây giờ lại luyện lại một lần, biết tất cả chi tiết như lòng bàn tay, khuyết điểm chỉ là thân thể quá gầy yếu.

“Hạ bàn, xương đuôi, hai cánh tay, tai mắt… Môn thung công này, thì ra có nhiều chi tiết như vậy?”

Lê Uyên không ngừng điều chỉnh động tác của mình, càng luyện càng không thấy mệt nhọc, thậm chí cơn buồn ngủ sau nửa đêm còn bị quét sạch.

Khi Ngưu Quý đẩy cửa ra, Lê Uyên vừa vặn thu thế, hắn thế mà lại đứng gần nửa đêm.

“Ngươi dậy từ lúc nào?”

Ngưu Quý vịn tường, sắc mặt không quá tốt, vận động nặng liên tục, khiến cho toàn thân hắn đau nhức.

“Vừa dậy.”

Vừa dậy?

Nhìn qua Lê Uyên có vẻ không mệt mỏi, nên Ngưu Quý cũng không nghi ngờ gì.

Hai người chỉ giao lưu vài câu như vậy, Ngưu Quý đã không kịp chờ đợi, bắt đầu đứng cọc, Lê Uyên thì ngáp một cái, trở về phòng ngủ bù một chút.

Sau đó hắn lại mở mắt ra trong tiếng kêu đau đớn của đám học đồ khác.

Mấy tên học đồ bị Ngưu Quý luyện thêm kích thích, giờ phút này toàn thân đau buốt, nhưng cũng không thể không ráng chống đỡ thân thể mà đứng lên tập luyện.

Một ngày lao động của học đồ trung viện, lại bắt đầu.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi v0lka
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.