Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Phong Chùy, tinh thông!

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Phi Phong Chùy cấp tinh thông?

Tay cầm cán búa của Lê Uyên run lên, tim đập thình thịch. Hắn hít thở sâu để kìm nén cảm xúc chưởng ngự cái thiết chùy này.

Trên thực thế, chỉ cần chạm vào cán búa, Lê Uyên đã cảm thấy toàn thân thư sướng, toàn bộ mệt mỏi vì đứng thung lúc trước đều tan biến.

“Khó trách lão đầu tử mê mẩn thụ lục mãi không quên. Ta còn chưa chưởng ngự binh khí nhưng cũng đã thấy khác biệt hoàn toàn rồi!”

Cảm giác này rất kỳ diệu, như thể cánh tay đã mất từ lâu đột nhiên trở lại.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, nhiều người nhìn thế này, nếu búa biến mất thì sẽ gây chú ý…”

Mặc dù tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng trong lòng Lê Uyên vẫn nóng như lửa đốt. Đây chính là Phi Phong Chùy Pháp cấp tinh thông!

“Nhìn ta!”

Sau khi hướng dẫn từng học đồ một, Tần Hùng quay lại vị trí cũ, hét lớn một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.

Bốp bốp!

Tần Hùng đứng Bạch Viên Thung, hai cánh tay như roi như búa, đánh ra những tiếng nổ vang dội.

“Lực phát từ đất, gốc nó ở chân, chi phối bởi eo lưng, qua vai cánh tay, hiện ở cổ tay ngón tay!”

“Bạch Viên Bãi Tí!”

Tần Hùng đứng yên, hai cánh tay vung vẩy tạo nên tiếng xé gió. Ngay cả Lê Uyên ở hàng cuối cùng cũng nghe rõ mồn một, kéo sự chú ý của hắn khỏi Chưởng Binh Lục.

Cùng một động tác, nhưng Tần Hùng mạnh mẽ hơn Lộ Trung rất nhiều. Tư thế của gã chính xác như một con khỉ vượn, linh hoạt và dữ tợn.

Vung cánh tay phát lực, quyền như đập búa, đây mới là Bạch Viên Phi Phong Chùy thật sự?

“Bạch Viên…”

Lê Uyên nhìn chằm chằm Tần Hùng, vừa so sánh với dáng người của gã, vừa điều chỉnh động tác của mình, trong lòng vừa nhớ lại những con khỉ vượn mà hắn từng thấy ở kiếp trước.

Hắn bỗng nhớ đến Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký, chẳng phải đó là một con Bạch Viên sao?

Vượn, khỉ…

“Tương tự Tượng Hình Quyền kiếp trước…”

Lê Uyên như hiểu ra điều gì đó, hắn bắt đầu nắm được cách luyện môn võ công này.

“Đứng thung, nhìn thì đơn giản, nhưng nhập môn lại khó! Ghi nhớ những gì học hôm nay, cũng đủ cho các ngươi dùng rồi!”

Tần Hùng ngồi xuống chiếc ghế lớn mà học đồ tiền viện mang đến, Tôn mập mạp ở bên cạnh cười nịnh bợ.

“Lần này cũng không đến uổng công.”

Tần Hùng uống một ngụm trà do học đồ đưa tới, lạnh lùng nhìn lướt qua đám học đồ:

“Cũng có mấy kẻ căn cốt tạm được, đáng tiếc, nội tình quá mỏng, chưa chắc đã luyện thành!”

“Tần huynh đệ nói người nào căn cốt tạm được?”

Tôn mập mạp nhìn quanh, trừ mấy học đồ tiền viện, những người còn lại động tác rất kém, quả thực không đành lòng nhìn. Đây chính là hiệu quả sau khi Tần Hùng tận tay chỉ điểm.

“Mấy đứa nhỏ nhà sa cơ thất thế kia.”

Tần Hùng thuận miệng nói một câu, ánh mắt đảo qua đám học đồ, có chút không kiên nhẫn:

“Lộ Trung! Ngươi trông bọn hắn đứng nửa canh giờ!”

“Vâng!”

Lộ Trung đi đến trước mặt, xắn tay áo lên, cẩn thận tỉ mỉ đứng thung.

"Ừm."

Tần Hùng không ở lại thêm, xoay người liền rời đi.

Tôn mập mạp cười nịnh bợ đi theo, lúc gần đi có đảo mắt qua đám học đồ, Lê Uyên cảm thấy hình như ánh mắt của tên mập này có dừng lại một chút trên người hắn?

‘Ánh mắt tên mập này có gì đó không đúng.’

Lê Uyên tinh thần căng thẳng cực kỳ mẫn cảm, nhưng cũng không để ý, cắn răng vất vả chống đỡ.

Nhưng thể lực của hắn quá yếu, chưa bao lâu đã cảm thấy cả người đau mỏi, khóe mắt quét tới, học đồ tiền viện đều còn đứng, học đồ ở viện khác đã lung lay sắp đổ, không ít càng ngã ngồi trên mặt đất.

“Không đứng được nữa.”

Chỉ một lát, Lê Uyên cũng có chút không chống đỡ được, lảo đảo một cái và thả lỏng tư thế.

Đứng thung nhìn như đơn giản, nhưng lại hao phí thể lực không thể tưởng tượng nổi.

Khi Lê Uyên thư giãn gân cốt, hơn phân nửa học đồ trên sân còn đang cắn răng cứng rắn chống đỡ, mấy tên ở trung viện thì chỉ còn mỗi một mình Ngưu Quý.

Ngưu Quý cũng đang cắn răng kiên trì, chỉ chờ đến Lê Uyên cũng thả lỏng tư thế, lại đứng thêm một lát, mới đặt mông ngã ngồi xuống đất, mồ hôi ướt đẫm, trong lòng lại thả lỏng.

“Học đồ trung viện, ta vẫn là đứng nhất!”

Lê Uyên không biết các học đồ trung viện đang âm thầm phân cao thấp, sau khi thả lỏng đứng thung, hắn lại vận động kéo duỗi cơ, rõ ràng là tâm tư đã không nằm ở đây.

Lại non nửa canh giờ trôi qua, các học đồ tiền viện theo Lộ Trung giải tán, học đồ của viện khác cũng đều rời đi.

Lê Uyên theo đó rời đi, rửa mặt qua loa một lần, sớm nằm xuống. Thẳng đến nửa đêm, nghe được Ngưu Quý là người trở về cuối cùng và cũng đã vang lên tiếng ngáy, hắn mới ngáp một cái, giả bộ đi nhà xí.

Vừa ra khỏi cửa, bóng đêm rất đậm, ánh trăng rất nhạt, ban đêm Đoán Binh Phô yên tĩnh dọa người, không nghe thấy tiếng người.

“Mấy chục cái búa, thiếu một cái hẳn là không có ai phát hiện nhỉ?”

Hắn đi ra trung viện, dưới ánh trăng, nhìn mấy chục cái búa bên cạnh diễn võ trường, Lê Uyên cũng có chút bội phục mình có thể nhịn lâu như vậy.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.