Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị trước tấn thăng

Phiên bản Dịch · 952 chữ

“Nghe nói, ngay cả đám sơn tặc cướp bóc ngoài huyện cũng phải cống nạp lượng lớn bạc cho hắn, ngay cả Độc Xà bang hơn ngàn người cũng không ngoại lệ. Thậm chí, ta từng nghe Lâm điển sử nói, tiền thuế trong thành cũng phải chia cho hắn mấy phần...”

“Cái này...” Lê Uyên há hốc mồm, nhất thời không biết nói gì. Hắn càng thêm hiểu rõ về sức ảnh hưởng đáng sợ của Thần Binh cốc.

Sơn tặc nộp phí bảo hộ thì cũng thôi, chuyện dưỡng khấu tự trọng kiếp trước hắn đã thấy nhiều. Nhưng cái này còn thu cả thuế? Đây nào còn là tông phái, quả thực là một thế lực chư hầu, một quốc trong quốc!

“Nếu ngươi có thể bái nhập Thần Binh cốc, đó mới là thật sự cá chép vượt long môn, một bước lên trời!” Tôn mập mạp mặt đỏ gay, vỗ ngực ầm ầm: “Cần ta hỗ trợ gì cứ việc nói, Tôn mỗ tuyệt không hàm hồ!”

Thấy y nói hào sảng như vậy, Lê Uyên cũng tin là thật, nâng chén kính rượu: “Vậy chuyện hoàng kim, liền nhờ…”

“Ợ~”

Tôn mập mạp lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, lắc đầu nguầy nguậy: “Cái gì? Ngươi, ngươi muốn hoàng kim? Cái đó không được, không được, tuyệt đối không được…”

Tuy nói không được nhưng không phải là không có, cuối cùng Tôn mập mạp vẫn giúp Lê Uyên đổi một lượng hoàng kim, lấy một tờ giấy nợ làm tin. Hắn nhìn theo bóng lưng Lê Uyên rời đi, trên mặt lộ rõ vẻ đau xót.

“Một lượng hoàng kim đã có, còn thiếu bạc và gang. Gang thì dễ kiếm, nhờ quan hệ của sư phụ, kiếm ngàn cân cũng không khó. Chỉ là bạc trắng…”

Lê Uyên vừa đi vừa suy nghĩ. Hắn có một tấm ngân phiếu trăm lượng của Tiền Bảo, nhưng phải đổi thành bạc trắng mới dùng được. Mà muốn đổi bạc trắng, trong huyện Cao Liễu chỉ có hiệu đổi tiền Viễn Đạt ở nội thành.

“Nếu ta là nha dịch hay Tần Hùng, chắc chắn sẽ theo dõi sát sao, xem có ai đến đổi bạc…”

Lê Uyên rảo bước qua những con phố lớn ngõ nhỏ, hướng về phía nội thành.

Nội ngoại thành chỉ cách nhau một bức tường, bố cục cũng không khác biệt lắm. Nhìn sơ qua, chỉ là đường phố sạch sẽ hơn, người đi đường ăn mặc chỉnh tề hơn.

Từ ngoại thành vào nội thành, thế mà cũng bị thu một tiền đồng lệ phí.

"Thật là bóc lột..."

Lê Uyên bực bội, tìm một góc yên tĩnh, cẩn thận cất vàng vào trong Lục Hợp Ngoa, rồi đặt nó trở lại trên đài đá xám.

Ngoa Lục Hợp là nơi cất giữ bảo vật duy nhất khiến hắn yên tâm. Ngay cả khi vào nội thành, hắn vẫn mang theo cây búa đại tượng bên mình, không nỡ rời xa.

"Nội thành đúng là nhộn nhịp. Mới qua Tết mà các sạp hàng đã dựng lên san sát..."

Hiệu đổi tiền Viễn Đạt nằm ngay giữa phố Hưng Viễn, biển hiệu sáng rực rỡ. Lê Uyên không dám đến gần, chỉ đứng từ xa quan sát. Nội thành phồn hoa, người qua kẻ lại tấp nập.

Hắn đảo mắt quan sát vài vòng, không biết nơi này có tai mắt của nha môn hay Tần Hùng hay không.

"Dù chưa chắc bị theo dõi, nhưng cẩn tắc vô áy náy... Không cần thiết phải mạo hiểm."

Sau một hồi do dự, Lê Uyên lắc đầu, xoay người rời khỏi phố Hưng Viễn.

"Khâu huynh, đã nhiều ngày trôi qua, chẳng lẽ vẫn chưa có manh mối gì về tên trộm đó?"

Trong căn phòng trên tầng ba của trà lâu đối diện hiệu đổi tiền Viễn Đạt, Tần Hùng cau mày hỏi.

"Tên đạo chích Niên Cửu kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhân lực của nha môn đã vất vả lắm rồi, nhất thời không thể chu toàn mọi việc, mong Tần huynh thông cảm."

Khâu Đạt liếc nhìn hiệu đổi tiền Viễn Đạt:

"Ta đã cho hai huynh đệ canh chừng ở đây gần mười ngày, Lộ huyện lệnh cũng bắt đầu tỏ ý không hài lòng, mấy lần giao nhiệm vụ triệu hồi bọn họ để truy tìm Niên Cửu..."

Sắc mặt Tần Hùng tối sầm, muốn nổi giận nhưng lại không thể làm gì, đành đập tay xuống bàn:

"Lương A Thủy không thể bắt, vậy còn Lê Uyên? Hắn cũng có quan hệ vay nợ với Tiền Bảo, võ công cao cường, rất đáng nghi!"

Hôm khảo hạch ở nội viện, sau khi chứng kiến Lê Uyên thi triển chùy pháp kinh người, hắn đã sinh lòng nghi ngờ. Trước khi Tiền Bảo gặp chuyện, hắn còn sai người đi uy hiếp Lê Lâm.

"Trương Bí tuy chưa đạt cảnh giới nội kình, nhưng nhiều năm rèn sắt cũng có không ít mối quan hệ. Ngươi không muốn dây vào, lẽ nào ta muốn?"

Khâu Đạt đặt chén trà xuống, sắc mặt cũng lạnh đi:

"Ngươi đừng quên, Tòng Long Đoạn Đao của bá phụ ta là do Trương Bí rèn đấy!"

Lời qua tiếng lại, hai người đều hừ lạnh, không khí căng thẳng.

Lúc này, một nha dịch chạy lên lầu, nhìn Tần Hùng một cái, sau khi được Khâu Đạt gật đầu mới báo cáo:

"Có huynh đệ báo lại, hai ngày trước, có người đến tiệm cầm đồ Cẩm Y, cầm cố một tờ ngân phiếu trăm lượng với giá chín mươi ba lượng!"

“?!”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.