Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đãi ngộ nội viện

Phiên bản Dịch · 1140 chữ

“Ngoại tam hợp đã thành, nội tam hợp còn chưa chạm đến phương pháp, có lẽ, ngày nào đó hô hấp pháp không cần cố ý duy trì, môn võ công này mới tính là đại thành nhỉ?”

Trong một gian phòng nhỏ Tôn mập mạp để ra, Lê Uyên còn đang đứng thung, Viên Lục Hô Hấp Pháp hắn càng ngày càng thuần thục, thậm chí lúc đứng thung, có thể thoáng phân tâm.

Trong lòng Lê Uyên tính toán.

Võ công của hắn bây giờ, chia làm ba bộ phận, Bạch Viên Phi Phong Chùy thiếu đấu pháp, Binh Đạo Đấu Sát Chùy chỉ có đấu pháp sát chiêu, Đao Liêm Thuật thiếu hô hấp pháp.

Tính ra, hoàn chỉnh quen thuộc nhất, vẫn chỉ có Bạch Viên Phi Phong Chùy.

“Học võ không dễ nha!”

Lê Uyên chậm rãi thu thế.

Thời buổi này, thành thạo một nghề chính là căn bản lập thân, các ngành các nghề đều cắt ra che giấu, võ công, tự nhiên không ngoại lệ.

Một môn võ công, thường thường sẽ cắt thành nhiều bộ phận, người ngoài đạt được bộ phận dễ dàng, muốn đạt được toàn bộ, rất khó.

“Lê Uyên, đi ra ăn cơm, nay ngươi lần đầu đi nội viện, không tiện tới muộn!”

Gian ngoài, tiếng của Tôn mập mạp truyền đến.

Lê Uyên đẩy cửa ra, trên cái bàn nhỏ, có bánh bao, dưa muối, còn có ba quả trứng muối:

“Đa tạ chưởng muôi!”

“Mới ra Tết, không có đồ ăn gì, dùng tạm vậy thôi. Chờ chợ mở, ta bộc lộ một chút cho ngươi xem!”

Tôn mập mạp cười gọi.

Hôm nay, Tôn mập mạp khách khí hơn mấy hôm trước nhiều, chẳng những chủ động gọi ăn cơm, còn hỏi Lê Uyên có cần bạc hay không.

Lê Uyên đương nhiên ai đến cũng không từ chối, chất đống số nợ đến hơn hai mươi lượng.

“Nội viện đó.” Tôn mập mạp bóc quả trứng ăn, cũng có chút hâm mộ: “Thật ra, căn cốt của ngươi rất không tệ rồi, trên dưới một trăm người có thể tốt hơn ngươi, cũng chỉ mấy người, ít nhất căn cốt của ta không tốt bằng ngươi.”

“Chưởng muôi không cần an ủi ta.”

Lê Uyên nhanh nhẹn ăn cơm, đối với Tôn mập mạp chuyển biến thái độ cực nhanh, hắn có chút bội phục.

Kiếp trước nếu hắn linh lung như vậy, cũng không đến mức lăn lộn đến trình độ về nhà mở quầy bán quà vặt.

‘Lấy đó làm gương a.’

Trong lòng Lê Uyên cân nhắc, lau miệng, lại cầm cái bánh bao rời khỏi viện.

Lúc này, trời cũng mới tờ mờ sáng, trong trung viện đã có học đồ đang chẻ củi, gánh nước.

Thấy được Lê Uyên, vẻ mặt của mấy học đồ đều có chút phức tạp, hâm mộ, kính sợ…

Nội viện và ngoại viện, thật ra cách nhau chỉ là một bức tường, một cánh cửa, nhưng thái độ của các học đồ mà Lê Uyên gặp dọc đường lại khiến hắn cho rằng mình như là một bước lên mây.

“Thật sự là đối lập tươi sáng mãnh liệt…”

Lê Uyên nhai nuốt bánh bao, đáy lòng cảm thán.

Khác với kiếp trước, thế giới này, ít nhất huyện Cao Liễu, cấp bậc ở đây là cực kỳ rõ ràng, dù sao, đây là địa phương thực sự phân ra nội ngoại thành, phân cách phồn hoa và bần cùng.

Sau phòng rèn, cách một cánh cửa, chính là nội viện, ấn tượng đầu tiên, chính là lớn.

Nếu nói trung viện là tiểu viện một vòng, như vậy nội viện này, chính là viện bốn vòng, lớn hơn không biết bao nhiêu, vừa vào cửa, nhìn thấy đầu tiên, cũng là một diễn võ trường.

Đất vàng đầm, ba bốn mươi mét vuông, bày đồn đá, cọc gỗ.

Trời còn chưa sáng rõ, đã có người ở trong đó rèn luyện khí lực, đứng thung vung búa, thậm chí đối luyện với nhau, hổ quát thành tiếng.

Những người này có nam có nữ, nhỏ cũng chỉ mười bảy mười tám, lớn ngoài hai mươi, ai cũng thể phách cường kiện, tràn đầy tinh khí thần, tỏ ra giỏi giang mà xốc vác.

"Cảm giác nơi này có chút giống phòng tập gym kiếp trước..." Lê Uyên thầm nghĩ, nhận ra bầu không khí khác biệt rõ rệt.

Ngoại viện, dù chỉ là tiền viện, mỗi ngày cũng đòi hỏi sự cần cù luyện tập, huống chi là trung viện và nội viện, nơi yêu cầu sự chuyên tâm tuyệt đối.

Sự khác biệt này, có lẽ giống như khoảng cách giữa một võ sĩ nghiệp dư và một võ sĩ chuyên nghiệp.

“Lê Uyên?”

Một thanh niên cao lớn từ trung viện bước ra. Hơn hai mươi nam nữ trên sân tập đồng loạt quay đầu, ánh mắt dồn về phía Lê Uyên, tạo nên một áp lực vô hình. Lê Uyên vẫn giữ được bình tĩnh, kiếp trước khi hành nghề pháp sư ở nông thôn, cảnh tượng bị người vây xem đã quá quen thuộc.

Ngưu Quý đi phía sau thì khác, y run lên bần bật, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.

“Hắn, hắn là Lê Uyên!” Ngưu Quý lắp bắp, chỉ tay về phía trước.

Lê Uyên gật đầu: “Vị sư huynh này tìm ta có việc gì?”

Thanh niên kia có thân hình thon dài, gương mặt cương nghị. Vừa xuất hiện, tiếng chào “Nhạc sư huynh” vang lên khắp sân tập.

“Ta là Nhạc Vân Tấn, xem như sư huynh của ngươi. Sư phụ dặn dò ta dẫn ngươi đi gặp ông ấy.” Nhạc Vân Tấn nhìn Lê Uyên: “Đi theo ta.”

Lại một người cao hơn 1m9, chẳng lẽ luyện Bạch Viên Phi Phong Chùy còn có tác dụng tăng chiều cao? Lê Uyên thầm nghĩ, đồng thời cũng nhận ra người này là ai.

Học đồ tiền viện rất quan tâm đến tin tức nội viện. Mấy tháng nay, cái tên Lê Uyên nghe nhiều nhất chính là vị đại sư huynh nội viện - Nhạc Vân Tấn. Nghe nói y có căn cốt thượng thừa. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên đúng như lời đồn, tay dài như vượn, lưng thẳng như ong, thân hình cao lớn oai hùng, nổi bật giữa đám học đồ nội viện như hạc giữa bầy gà.

“Chào Nhạc sư huynh.” Lê Uyên chào hỏi rồi bước nhanh theo Nhạc Vân Tấn.

“Nhị chưởng quầy đó…” Ngưu Quý tràn đầy ngưỡng mộ, nhưng chỉ có thể đứng nhìn theo. Một lúc sau, có người trên sân vẫy tay với y: “Tiểu tử, lại đây, để các sư huynh xem xem tiến độ võ công của ngươi...”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.