Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu hoạch trong đêm tuyết (2)

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

“Còn bảy tám tên nữa sao?”

Nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn trong sân, Lê Uyên lấy ra mảnh vải rách từ trong ngực, che kín mặt chỉ chừa lại đôi mắt. Chờ tiếng bước chân chậm lại, hắn bỗng dồn lực vào chân, lao vào như một con báo săn mồi.

“Ai?!”

Tiền Bảo đi cuối cùng, phản ứng lại nhanh nhất. Gã hét lớn rồi lùi về phía căn phòng, khóe mắt liếc thấy một bóng đen vụt qua sân.

Bóng đen đó lập tức lao vào giữa đám người.

“Mẹ kiếp! Dám đến chỗ ông đây gây sự?!”

Tiền Bảo gầm lên giận dữ, vớ lấy hai thanh đại đao sau cánh cửa. Nhưng chưa kịp xông ra, gã đã nghe thấy tiếng phịch phịch cùng những tiếng kêu thảm thiết bỗng im bặt.

Không chịu nổi một đòn!

Trong sân, Lê Uyên kinh ngạc đến sững sờ. Hắn còn chưa kịp rút búa, đám lưu manh đã gục ngã. Chẳng lẽ bọn chúng chưa từng luyện võ?

Với tố chất yếu kém như vậy, làm sao dám ngang ngược chốn này?

“Ngươi là ai?!”

Trong phòng, Tiền Bảo gằn giọng, mồ hôi túa ra trên trán, gã bám chặt vào cánh cửa phòng.

Lê Uyên không đáp, sải bước tiến lên. Hai tay hắn như roi thép quất mạnh vào cửa phòng, phát ra tiếng động chát chúa.

Rầm!

Đằng sau cửa, Tiền Bảo cảm thấy lồng ngực như vỡ vụn, thân hình đồ sộ bị hất văng, đụng ngã bàn ghế, nước canh bắn tung tóe.

Súc sinh, đánh lén!

Tiền Bảo đã say mèm mắng chửi, máu miệng trào ra, nhưng còn chưa kịp chửi thì ván cửa nặng nề đã đập vào mặt gã, máu tươi văng khắp nơi.

“Mả mẹ nó…”

Chỉ một lần này, Tiền Bảo đã nổ đom đóm mắt, cố uốn theo ván cửa lao ra ngoài, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt quấn vải rách.

Sau đó liền bị hai quyền nặng nề đánh cho ngất đi!

“Đồ chó!”

Lê Uyên lạnh lùng nhìn Tiền Bảo một cái, lại bồi thêm một cước nặng nề, đá cho tên mập sợ phải nặng hơn hai trăm cân này lăn ba bốn vòng.

Nhưng cũng không chậm trễ thời gian, khóe mắt quét qua, liền chạy vào trong nhà, sau khi lục lọi một phen, mắt hắn sáng ngời, ôm lấy hai cái rương nhỏ bước nhanh ra ngoài.

Phá cửa mà vào, ôm rương mà ra!

Liên tục đi vòng mấy ngõ nhỏ, Lê Uyên vẫn thấy trên người có chút run rẩy, không phải sợ hãi, mà là kích thích.

Cộng cả hai kiếp, hắn cũng chưa đánh nhau mấy lần, cho dù trước khi ra tay đã nghĩ sẵn nhưng trên người vẫn toát đầy mồ hôi.

“Đầu hồi sinh... Phi, là đám lưu manh này khinh người quá đáng...”

Dựa vào tường, Lê Uyên khó mà định hình được cảm xúc của mình lúc này. Khẩn trương, kích thích, lo sợ… đủ loại cảm xúc cuộn trào trong lòng, nhưng rõ ràng sự kích thích lấn át tất cả.

Kiếp trước, hắn chưa từng làm chuyện gì kích thích đến thế.

“Chiêu thức là một chuyện, đấu pháp lại là chuyện khác, thực chiến quan trọng nhất vẫn là tùy cơ ứng biến. Vả lại, lòng ta không ác, ra tay cũng đã nương…”

Lê Uyên tự vấn bản thân, đồng thời hồi tưởng lại hành động vừa rồi của mình.

“Ta không nói một lời, lại che mặt, hẳn là không để lại dấu vết gì… Như vậy, có thể coi là tự vệ chính đáng?”

Hắn tự nhận mình đã hành động rất quyết đoán. Không lộ mặt, không lên tiếng, thậm chí ngay cả cây búa luyện công chuẩn bị sẵn cũng chưa dùng đến, đầu đuôi gọn ghẽ.

Lẩm bẩm vài câu trấn an bản thân, Lê Uyên ngồi xổm xuống, mở hai chiếc rương nhỏ ra.

Trong chiếc rương thứ nhất, chất đầy một xấp giấy nợ dày cộp. Nằm trên cùng chính là tờ giấy vay chín trả mười ba của nhị ca, bên dưới là cả đống giấy vay sáu trả mười tám, vay bảy trả mười tám.

Lật qua loa vài tờ, hầu như không có tờ nào có lãi suất thấp hơn tờ của nhị ca.

“Tên sâu bọ lòng dạ hiểm độc này quả nhiên đang gài bẫy nhị ca...”

Lê Uyên hơi hối hận vì ra tay quá nhẹ.

Nhưng cho dù có cơ hội làm lại, hắn cũng không dám giết người.

Thứ nhất, luật pháp của Đại Vận vương triều cực kỳ nghiêm khắc, hắn không muốn phải bỏ trốn, cả đời sống trong lo sợ bị truy nã.

Thứ hai, hắn tuân thủ luật pháp kỷ cương hơn hai mươi năm, cho dù học võ công mấy tháng, cũng chưa đủ quyết đoán để xuống tay giết mười mấy người…

Xẹt~

Xé nát toàn bộ giấy nợ, đảm bảo không ai có thể khôi phục, Lê Uyên mới mở chiếc rương thứ hai, bắt đầu kiểm kê. Mười hai lượng bạc vụn, một tờ ngân phiếu trăm lượng, ngoài ra còn có hơn mười viên ngọc trai to bằng bụng ngón út, nhìn chất lượng có vẻ cũng không tệ.

“Chỗ này cộng lại ít nhất cũng phải hai trăm lượng bạc!”

Mặc dù đã nhìn thấy trước đó trong phòng, Lê Uyên vẫn không khỏi hít sâu một hơi.

Hai trăm lượng bạc!

Con số này khiến tim Lê Uyên đập loạn nhịp. Nhị ca hắn làm việc cật lực ở Sài bang, mỗi tháng chỉ kiếm được bảy miếng bạc. Hai trăm lượng, dù có nhịn ăn nhịn mặc cũng phải mất hai mươi ba năm mới tích góp đủ. Mà đây còn chỉ là ước tính sơ bộ, hắn thật sự không biết giá trị thực sự của viên ngọc trai kia...

“Nhiều tiền như vậy!”

Hắn vội vàng nhét tờ ngân phiếu vào trong ngực áo, rồi lại cảm thấy bất an. Liền lấy Lục Hợp Ngoa từ trong không gian Chưởng Binh Lục, nhét cả ngân phiếu và bạc vụn vào trong, sau đó đặt lại lên đài đá.

“Giờ thì ổn rồi!”

Lê Uyên thầm nghĩ, rồi ném chiếc hộp gỗ vào đống tuyết.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.