Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã đến lúc báo ân

Phiên bản Dịch · 750 chữ

"Xoẹt!"

Âm thanh quần áo bị xé rách vang lên, chiếc váy màu hồng nhạt tung ra một đường vòng cung duyên dáng trong không trung, rồi từ từ rơi xuống đất.

Dung Diệc Sâm bắt được hai tay của cô, sau đó giơ lên cao qua đỉnh đầu.

Trong phòng ánh đèn sáng choang, Tống Thần Ngữ cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông này là ai!

"Là anh!" Cô cả kinh kêu lên, "Anh muốn làm gì..."

Dung Diệc Sâm đè cô ở dưới thân, giam cầm cô lại: "Tống Thần Ngữ, đã đến lúc cô báo ân."

"Anh muốn tôi... Báo ân? Báo như thế nào?"

Giọng của anh trầm khàn: "Đem cô giao cho tôi."

"Không!" Tống Thần Ngữ không ngừng lắc đầu, mái tóc xoã dưới thân như rong biển, "Tôi có thể báo đáp ân tình của anh, nhưng tuyệt đối không phải dùng thân thể để trả."

Trong người Dung Diệc Sâm đã càng ngày càng nóng, tác dụng của thuốc cũng càng ngày càng mạnh, anh sắp mất kiểm soát dục vọng nguyên thuỷ nhất của cơ thể.

"Tống Thần Ngữ, lẽ nào cô cùng Lâm Phàm chưa từng làm chuyện này sao?"

Cô nhanh chóng phủ nhận: "Đương nhiên không có! Anh ấy là người tốt như vậy, sẽ không ép buộc tôi, càng sẽ không chạm vào tôi!"

Dung Diệc Sâm cười lạnh một tiếng: "Là bởi vì trong người mang bệnh tim bẩm sinh, không thích hợp làm chuyện như vậy sao?"

"Anh đừng nói hươu nói vượn..."

Tống Thần Ngữ cảm thấy, đêm nay Dung Diệc Sâm rất kỳ lạ.

Vào giờ phút này, anh hoàn toàn đã không còn là người đàn ông cô gặp lần đầu trong tang lễ, bình tĩnh, lãnh đạm, không coi ai ra gì.

Anh có vẻ đã mất kiên nhẫn.

"Giao cô cho tôi!" Dung Diệc Sâm gầm nhẹ nói, "Không kịp nữa rồi."

Tống Thần Ngữ nghiêng đầu tránh những nụ hôn dày đặc của anh liên tục hôn xuống, đồng thời cố gắng thoát ra: "Anh, anh rốt cuộc làm sao vậy, anh nói cho tôi biết đi, có lẽ... Tôi, tôi có thể giúp anh nghĩ cách!"

Cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, anh chỉ mới trêu trọc, cô đã nhẹ nhàng run rẩy.

Dung Diệc Sâm vùi đầu vào cổ cô, gieo xuống một quả dâu tây, sau đó chậm rãi hôn xuống phía dưới: "... Tôi bị người ta bỏ thuốc."

quả dâu tây: Dấu hickey

Lúc này Tống Thần Ngữ mới hiểu được, khó trách anh khác thường như vậy, giống như đang đến kỳ động dục.

Mà Dung Diệc Sâm nói xong câu nói kia, tấn công càng ngày càng mãnh liệt, quần áo lót trên người Tống Thần Ngữ cũng sắp bị anh lột sạch!

Vất vả lắm Tống Thần Ngữ mới có thể giữ được tấc vải cuối cùng trên người mình, nhưng anh lại khỏe đến kinh người, có thể chiếm đoạt cô bất cứ lúc nào!

Mắt thấy cô sắp phải mất đi trong sạch, bị anh chiếm hữu, Tống Thần Ngữ nghiêng đầu thoáng nhìn sang tủ đầu giường bên cạnh, rồi đột nhiên vươn tay ra, cố gắng với lấy cốc nước trên bàn cạnh giường, cầm lên rồi tạt lên trên đầu anh.

Nước từ trên đầu chảy xuống!

Bên trong cốc nước còn có chút đá, có thể tưởng tượng nó lạnh như thế nào.

Dung Diệc Sâm không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, động tác chiếm đoạt của anh dừng lại.

Tranh thủ lúc anh dừng lại này, Tống Thần Ngữ dùng hết sức lực đẩy anh ra, lặn lộn bò xuống giường, trốn sang một góc.

Dung Diệc Sâm vẩy nước ở trên tóc, hai mắt nhắm chặt, một hồi lâu sau mới từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô, như thể đang nhìn con mồi.

"Tống Thần Ngữ, hôm nay cô không thể thoát khỏi nơi này."

"Anh... Anh đừng qua đây." Tống Thần Ngữ cầm chiếc váy đã bị xé nát tuỳ tiện mặc lên người, "Tôi, tôi sẽ báo ân, anh muốn tôi làm gì cũng được, ngoại trừ chuyện này ra."

Dung Diệc Sâm nhìn vào hai mắt hoảng loạn của cô, giống như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một tia mềm lòng.

Anh lạnh giọng hỏi: "Vậy thuốc trên người tôi, giải thế nào?"

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.