Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là người đàn ông đầu tiên của em

Phiên bản Dịch · 697 chữ

Vừa đau, vừa lớn, lại khó chịu, còn có một loại cảm giác nói không nên lời, lan tràn toàn thân.

Dung Diệc Sâm dễ như trở bàn tay hiểu được ý tứ của cô, thấp giọng cười: “Ý của em là, muốn tôi động sao?”

Tống Thần Ngữ vừa thẹn vừa xấu hổ, tức giận cắn một cái vào vai anh.

“Tôi là người đàn ông đầu tiên của em.” Dung Diệc Sâm nói, “Tống Thần Ngữ, em nhớ kỹ cho tôi.”

“Tôi ghét anh…”

“Rất nhanh em sẽ thích.”

Tiếng nói của anh vừa dứt, chính là một trận che trời lấp đất hung hăng chiếm hữu.

Tống Thần Ngữ không biết một đêm này, tại sao lại như vậy.

Cơ thể như không có người kiểm soát bị Dung Diệc Sâm tra tấn hết lần này đến lần khác, cảm giác kỳ lạ tràn ngập toàn thân, khiến cô hoàn toàn không khống chế được chính mình.

Cuối cùng, trước khi ngất đi cô nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Dung Diệc Sâm.

Ngày hôm sau.

Tống Thần Ngữ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là toàn thân đau nhức, cả người như tan thành từng mảnh.

Một người đàn ông đứng cách đó không xa, quay lưng về phía cô, bóng lưng cao lớn, đang giơ tay chỉnh lại cà vạt.

Tống Thần Ngữ nhẹ nhàng cử động, chuẩn bị xoay người ngủ tiếp, đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, trở mình một cái từ trên giường ngồi dậy.

“Dung Diệc Sâm!”

Thắt xong cà vạt, người đàn ông quay người lại nhìn cô: “Tỉnh rồi?”

“Anh… Anh vô sỉ vô tình vô nghĩa vô pháp vô thiên vô duyên vô cớ cố tình gây sự!”

Tống Thần Ngữ túm chặt vào chăn, che khuất nửa người trên, nhìn anh, đôi mắt tràn đầy ủy khuất, ngân ngấn nước, như thể một giây sau nước mắt sẽ rơi xuống.

Cô đã mềm lòng xuống cầu xin anh, nhưng anh vẫn muốn cô.

“Thành ngữ học được không tồi.” Dung Diệc Sâm nói, “Nhưng tối qua, rõ ràng em cũng rất hưởng thụ.”

“Tôi…”

Tống Thần Ngữ cắn môi dưới, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể, cô không thể kiểm soát được, cô cũng rất tuyệt vọng!

“Đây chỉ là nghĩa vụ của một người vợ.”

Dung Diệc Sâm nói, đi tới mép giường, Tống Thần Ngữ vội vàng lùi về sau: “Anh... Anh đứng lại, ở chỗ đó, đừng tới đây.”

Anh hoàn toàn không để ý tới lời của Tống Thần Ngữ, ánh mắt anh quét một vòng qua cổ cô, trên môi mang theo tia ý cười.

Tống Thần Ngữ cúi đầu nhìn, rồi lặng lẽ kéo chăn che lại.

Cầm thú! Trong lòng cô thầm nghĩ, để lại nhiều dấu hôn trên cổ cô như vậy! Muốn cô gặp người như thế nào!

Dung Diệc Sâm đứng bên giường: “Bồn tắm đã đổ đầy nước, có thể tự mình đi qua không?”

Tống Thần Ngữ gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

“Có vẻ như tối qua tôi vẫn chưa đủ nỗ lực.”

Tống Thần Ngữ không muốn nhìn thấy anh, trực tiếp nằm trên giường, dùng chăn che kín người: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!”

“Tối hôm qua chỉ là bắt đầu, cho em nhớ kỹ tốt thân phận của mình.”

Cô rầu rĩ trả lời: “Thân phận Dung Thiếu phu nhân, là anh áp đặt cho tôi!”

“Tống Thần Ngữ, em đã là Dung thiếu phu nhân, có thể làm gì, không thể làm gì, tự mình suy nghĩ kĩ.”

Nói xong, Dung Diệc Sâm xoay người đi ra ngoài.

Tống Thần Ngữ trốn trong chăn, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cô cắn cắn môi, bỗng nhiên lên tiếng.

“Dung Diệc Sâm, người ở An Thành đều nói tôi có số khắc chồng, anh cưới tôi, không lo lắng sao?”

Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ của anh chậm rãi truyền đến: “Tôi không mê tín, tôi chỉ tin vào bản thân mình.”

Thật là tự phụ!

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.