Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh lại

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

Chương 05. Tỉnh lại

Tác giả: gakobitmiss

Một giọt nước mưa rơi trên mặt Diệp Phong.

Cảm giác lạnh buốt chạm vào làn da khiến hắn tỉnh lại.

Đầu óc quay cuồng, trong đầu ông ông kêu, như có hàng nghìn âm thanh xì xào trong đó.

Đầu đau như búa bổ, thân thể nát nhừ ê ẩm.

Mở mắt ra nhìn xung quanh, hắn thấy mình nằm giữa một đống túi rác. Một cỗ mùi thiu khó chịu xông vào mũi.

Diệp Phong chật vật nghiêng người lại ngồi dậy.

Toàn thân rã rời, mỗi khối xương cốt đều kẽo cọt kêu la. Hắn khó khăn hoạt động thân thể của mình.

Trong đầu thì mờ mịt trống rỗng, cơn đau khiến hắn không thể tập trung suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra.

Hiện tại điều duy nhất trong đầu lúc này, là hắn cần phải trở về phòng nghỉ ngơi.

Hắn theo bản năng kéo lê thân thể nặng nề đi về phía nhà trọ, lấy chìa khóa mở cửa, mò mẫm trở về nơi ở.

"Tí tách, tí tách".

Một hồi tiếng mưa từ ngoải cửa sổ vang lên, từng giọt mưa đánh xuống mái nhà.

Cơ thể như lại mất đi điểm sức lực cuối cùng. Diệp Phong té xuống giường ngủ thiếp đi.

Xung quanh là sương mù xám xịt dày đặc không nhìn rõ phía trước.

Diệp Phong không biết mình đang ở đâu, cũng không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

Đang lúc hắn mờ mịt, nơi xa một đạo ánh sáng màu đỏ xuyên qua sương mù hấp dẫn hắn.

Diệp Phong tiến về phía ánh sáng.

Hắn đi mãi, đi mãi vẫn không thấy đích đến.

Dường như hắn đã lạc vào một thế giới trắng đục, vô tận không có cuối cùng.

Không biết qua bao lâu, một âm thanh bỗng vang lên bên tai.

“Reng Reng”.

Tiếng chuông vang lên.

Diệp Phong theo bản năng mò mẫm tìm kiếm điện thoại tắt báo thức.

Sau một hồi loay hoay bên giường tìm kiếm, hắn vẫn không tìm được điện thoại của mình.

Diệp Phong mở mắt, đầu óc dần thanh tỉnh một chút.

“Thì ra chỉ là mơ”.

Dù rằng đang thất nghiệp, hắn vẫn có thói quen cài báo thức mỗi sáng.

Lịch sinh hoạt đều đặn khiến hắn cảm thấy an tâm và phong phú hơn mỗi ngày.

Nghiêng người ngồi dậy, tiếng chuông phát ra từ trong túi quần.

Tối hôm qua trở về, hắn không thay quần áo mà cứ thế nằm ngủ.

Diệp Phong lấy điện thoại ra tắt báo thức.

Hắn liếc mắt thấy trên tay mình có vài vết bầm tím, đồng hồ đeo trên tay phải đứng im không nhúc nhích, phía trong mặt đồng hồ có vài vết cháy đen.

Lấy tay đập vào mặt đồng hồ vài cái không thấy chuyển động, hẳn là đã bị hư.

Hắn không nghĩ ra tại sao, hôm qua rõ ràng nó vẫn chạy bình thường.

Diệp Phong cố nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua.

Hắn nhớ không ra hôm qua mình về nhà bằng cách nào.

Mới tỉnh ngủ, suy nghĩ chưa thể hoàn toàn ngay ngắn.

Trên người truyền đến một mùi khó ngửi.

Diệp Phong đi về phía phòng vệ sinh.

Mắt nhắm mắt mở, giải quyết xong nỗi buồn, người hắn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn.

Một vài hình ảnh tối hôm qua dần hiện lên trong não bộ.

“Hình như tối qua có một vật tấn công ta…sau đó…Ta nhớ ra rồi”, Diệp Phong bừng tỉnh.

Hắn nhớ ra được hình ảnh cuối cùng trước lúc bất tỉnh.

Hắn và quái vật kia bị sét đánh trúng.

Diệp Phong có chút hoảng hốt tiến về phía gương.

Lúc này hắn mới thấy rõ tình trạng của bản thân.

Đầu bù tóc rối, một vài sợi tóc còn dính đầy bụi.

Toàn thân bốc mùi, quần áo xộc xệch dính đầy vết bẩn.

Trên mặt có vài vết bầm, có một vệt máu khô dính ở lỗ mũi.

Hắn kéo lên tay phải, cánh tay cũng có vết bầm kéo dài từ cổ tay.

Từng sợi lông tay dựng lên riêng tại vị trí vết bầm lại dính chặt trên da.

“Kỳ quái, hình như ta không để ý một chuyện gì đó”.

Nhìn vào trong gương chính mình, hắn cảm thấy có điều gì đó khác biệt ở bản thân, từng chi tiết cơ thể phản chiếu trên gương rõ ràng trong mắt.

“Ta…không mang kính cận”, Diệp Phong lúc này mới nhận ra hắn không hề mang kính cận, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng, thậm chí là còn cực kỳ rõ.

Hắn có thể từ trong gương nhìn thấy từng vết bẩn bám trên quần áo, thấy được đường nét sợi vải trên áo.

Hắn thậm chí còn nhìn thấy sau lưng trên góc trần nhà vệ sinh, một con nhện nhà đang bò trên mạng nhện.

Năm cuối cấp trung học, vì ôn thi đại học căng thẳng và thường xuyên thức khuya, hắn đã bị cận thị.

Từ đó kính cận hầu như là vật bất li thân.

Người bị cận khi không đeo kính, thế giới phảng phất như phủ lên một tầng filter nhòe nhoẹt.

Đường nét mọi vật đều trở nên không rõ ràng, chỉ mơ hồ nhận ra hình dáng.

Hắn chỉ tháo kính cận ra lúc đi ngủ cho thoải mái.

Sáng dậy trước khi ra khỏi nhà, hắn đều phải lục lọi tìm kiếm xem hôm qua mình cất kính chỗ nào.

“Chuyện gì xảy ra?”

Diệp Phong nhéo tay mình một cái, có cảm giác đau.

Lúc này có thứ gì đó chuyển động phía xa lọt vào tầm mắt hắn. Diệp Phàm có chút nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài nhà vệ sinh.

Phía xa ba bốn mét bên ngoài, tại góc phòng của hắn có để một thùng rác.

Trên thùng rác có vài đầu ruồi đang bay qua bay lại.

Tối hôm qua hắn không đổ rác, sáng nay nó đã có mùi lạ, vài đầu ruồi đang bay trên đó kiếm ăn.

Nheo lại hai mắt, hắn tập trung tinh thần nhìn.

Tại cảm nhận của hắn trong, thùng rác không ngừng phóng to, có thể thấy rõ ràng ba con ruồi đang bay loạn phía trên.

Hai cặp cánh lớn đập không ngừng, hai cặp cánh nhỏ hơn phía dưới thì giúp nó giữ thăng bằng.

Chuyển động của chúng từ nhanh tới chậm dần, cho tới hắn có thể rõ ràng bắt được từng lần đập cánh.

“Mắt ta tại sao lại nhìn được như vậy?”.

Lúc đầu hắn còn nghi ngờ chuyện hôm qua chỉ là giấc mơ của mình, nhưng tính huống hiện tại lại khiến hắn dao động.

Chỉ có như vậy mới giải thích được những thay đổi trên người hắn.

Diệp Phong dời ánh mắt nhìn về phía trên trần quạt điện.

Chỉ cần tập trung ánh mắt, chuyển động của quạt trong mắt hắn sẽ ngày càng chậm, cho tới thấy rõ từng vòng quay.

Hắn để ý lúc này mọi thứ chung quanh cũng trở nêm chậm lại, không gian yên tĩnh lạ thường.

Hắn nhìn về phía đồng hồ treo tường, kim giây lúc này cũng đứng yên.

“Không phải mọi thứ chậm lại, mà là suy nghĩ của ta trở nên nhanh hơn”.

Diệp Phong thả lỏng đầu óc, dần dần tốc độ suy nghĩ của hắn chậm lại, xung quanh cũng dần có âm thanh, mọi thứ chuyển động trở lại bình thường.

Hắn có chút hăng hái thử nghiệm loại tình huống này.

Thử hoạt động thân thể, rõ ràng não bộ đã muốn nhấc tay lên, nhưng tay lại chậm chập không chịu động.

Lấy ra điện thoại di động, chọn phát một bài nhạc tua nhanh lên năm lần.

Chỉ cần tập trung lắng nghe, âm thanh cũng sẽ trở nên chậm lại cho đến nghe rõ từng câu lời hát bình thường.

Khi hắn tập trung suy nghĩ, phân tích một việc gì đó trong đầu, dần dần tốc độ suy nghĩ sẽ càng lúc càng nhanh, cùng lúc đó thế giới xung quanh kể cả thân thể hắn, sẽ dần chậm lại.

Bỗng nhiên hắn thấy đầu hơi váng, hai mắt hoa lên.

“Không được, tập trung quá chăm chú, khiến đầu óc dễ trở nên mệt mỏi hơn”.

Diệp Phong có chút tiếc nuối tạm dừng thử nghiệm. Hắn cần kiếm món gì ăn sáng trước.

Chỉ cần không quá độ chìm đắm trong suy nghĩ, giác quan của hắn vẫn sẽ như bình thường.

Thính giác, khứu giác, xúc giác, thân thể đều không có gì thay đổi. Duy nhất chỉ có ánh mắt, tốc độ tiếp thu và suy nghĩ trở nên nhanh hơn.

Sau khi làm xong vệ sinh thay đổi quần áo mới, Diệp Phong mang theo túi rác xuống nhà.

Phòng trọ của hắn nằm ở lầu bốn trong một căn hộ chung nhỏ. Chủ nhà chia mỗi tầng thành nhiều phòng cho thuê, tầng trệt là nơi để xe máy.

Dạng nhà cho thuê này rất phổ biến ở Sài Thành, giá cả tiện nghi, nhiều sinh viên, người dân lao động và cả nhân viên văn phòng đều lựa chọn để tiết kiệm chi phí.

Lúc còn đi học, hắn ở chung với hai người bạn. Sau khi tốt nghiệp, mỗi người có công việc khác nhau nên giờ phòng ở chỉ còn mỗi mình hắn.

Tiền tiêu xài của hắn hết nhanh cũng là do một mình gánh chịu tiền thuê nhà hơn ba triệu một tháng. Trừ đi chi phí ăn uống đi lại, hầu như mỗi tháng hắn đều không có dư đồng nào từ gia đình gửi cho.

Xung quanh khu vực này khá vắng vẻ, trong hẻm nhỏ ít người đi lại. Chỉ có buổi sáng đi làm và lúc chiều tăng ca mới thấy có nhiều xe hơn đi qua.

Một con chim sẻ bay qua, mắt hắn có chút nheo lại, thời gian một lần nữa chậm lại.

Diệp Phong có thể rõ ràng thấy được từng lần đập cánh của nó, mỗi sợi lông trên người nó đều rõ ràng như đặt ngay trước mắt hắn.

Thế giới còn trở nên cực kỳ rõ ràng và rực rỡ.

Hắn có thể nhìn rõ từng hạt bụi nhỏ bay trong ánh nắng, trên cây một con ong đang chậm rãi đập cánh đáp lên một bông hoa hút mật, trên lá cây còn đọng vài giọt nước từ trận mưa lớn tối hôm qua.

“Đây có lẽ không phải chuyện xấu, ít ra ta không bị cận nữa”.

Nhưng trong lòng của hắn vẫn có chút lo lắng. Sau khi vứt rác, Diệp Phong quyết định quay lại hẻm nhỏ chỗ phát sinh chuyện tối hôm qua kiểm tra.

Tới nơi, Diệp Phong thấy được một túi bánh mì rơi trên mặt đất.

Cách đó vài mét có một đống rác bị đổ nghiêng lộn xộn.

Cơn mưa đêm qua đã xóa đi rất nhiều dấu vết, nhưng hắn vẫn có thể xác định sự việc xảy ra hoàn toàn là chân thật.

Hắn còn tìm thấy mắt kính của mình bị rơi giữa đống túi rác.

“Nhưng sinh vật hôm qua đâu rồi?”.

Hắn nhớ mang máng rằng trước khi bất tỉnh, con Kỳ Nhông Quái Dị kia đã chạm vào khuôn mặt hắn. Nhìn quanh con hẻm lại không thấy bất kì vết tích nào để lại.

“Có thể nó cũng bị sét đánh trúng, sau đó bị thương bỏ đi nơi khác”. Diệp Phong ấm thầm may mắn.

Hắn thực không biết quái vật có thể kia sẽ làm gì sau khi bắt được hắn, nhưng chắc hẳn không phải chuyện tốt gì.

…..

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.