Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử Nghiệm Khí Công.

1968 chữ

Đêm đến, hắn bắt đầu có hành động kỳ lạ.

Hắn ngồi giữa giường trong tư thế xếp bằng như người đang tu luyện mà nhắm mắt, thế nhưng hô hấp của hắn tựa lúc nặng, lúc nhẹ, lúc dài, lúc ngắn, từng khối cơ bắp của hắn cũng lúc phình, lúc hẹp, trông nó rất là không bình thường.

Hắn cứ như thế cho đến sáng, sau đó ngồi dậy khởi động chân tay, ăn sáng rồi tiếp tục dựa theo đúng giờ mà đến khu “Giữa”.

- Hê lô, mấy vị đại ca, mấy vị đại tỷ.

Gương mặt mang theo nụ cười sáng lạn, hắn chào tất cả mọi người nơi đây.

- Xin chào mấy vị đại, mấy vị một ngày mạnh khỏe.

Hắn hơi quay lưng, đung đưa tay vẫy vẫy mà hô lớn với 100 binh lính khiên họ có chút ngờ cũng giơ tay chào lại, hắn tựa như quên cái nổi “nhục” ngày hôm qua. - Không ngờ phế vật nhà ngươi lại không cần mặt mũi đến vậy.

- Mới hôm qua ăn đúng một đòn của “rác” (ý nói người thường) mà ngất đi, hôm nay vẻ mặt lại rất sung mãn, ngươi, con mẹ nó làm mất hết khí độ thiếu gia bọn ta.

Anh em Bình Thường nhìn hắn với vẻ mặt như bị ăn giấm, cứ liên hồi chê bai, chỉ trỏ, trách móc hắn, bọn này từ hôm qua cũng đã hết hứng với việc hắn làm “bao cát”.

Đan khóe miệng giật giật lên, hắn không ngờ hai tên này rãnh rỗi đến quan tâm luôn việc của hắn

- Hai vị đại ca, ta biết hai vị rất quan tâm ta, nhưng mà, người thua là ta, người bị cười chê cũng là ta, liên quan con mẹ gì mấy huynh mà cứ việc phải la lớn, câm cái miệng chút không được à.

Mang theo vẻ khó chịu, Đan nhìn hai người mà nói, hắn bắt đầu thấy không vui với hai người này rồi, sau này thế nào cũng có chuyện.

Bất ngờ nghe Đan nói, hai người trơ mắt nhìn nhau, cơ thể cùng run lên bần bật vì tức giận, đây là lần đầu tiên có người dám nói với bọn họ như vậy

- Ngươi, con mẹ ngươi vừa nói cái gì!

Hai người lập tức rống lên, khí tràng của luyện khí tầng 6 và tầng 7 cùng ra trấn áp về phía Đan.

- Hừ. Tưởng ta xưng các ngươi hai tiếng “đại ca” liền tưởng muốn là gì ta thì làm?

Tưởng chừng như Đan sẽ không thể cử động hay di chuyển được, hắn chỉ có thể cứng ngắc tại chỗ, thế nhưng Đan hoàn toàn như không bị ảnh hưởng gì bởi khí tràng, hắn vẫn là vô tư hoạt động trừng mắt túc giận nhìn anh em Bình Thương. “Cái gì?”

Tất cả mọi người nơi đây, bao gồm cả anh em Bình Thường đều tự hiện lên trong đầu một dấu chấm hỏi, đôi mắt họ nhìn nhau đầy sự khó hiểu.

Dõi theo phản ứng của họ, Đan chẳng có gì kinh ngạc, đối với hắn, khí tràng thật ra chỉ là sự tấn công về mặt tâm thần, tâm thần có yên tịnh, kiên cường tức chẳng bị ảnh hưởng gì, cho nên việc phóng ra khí tràng trấn áp hắn, với hắn chỉ là trò cười, muốn thì giả, không muốn thì không giả. - Nằm mơ nhé.

Giơ ngón tay giữa thuộc bàn tay phải lên trước mặt anh em Bình Thường giây lát, hắn quay người bỏ đi, dựa là tìm về dưới cái cây ngày hôm qua nghỉ ngơi, tách biệt khỏi hai bên (con cháu và 100 người lính).

Nhìn thấy cái ngón giữa của Đan, cả đống người nơi này điều không hiểu là cái gì, cũng chẳng có cảm giác ra sao, thế nhưng hai anh em Bình Thường là người bị chỉ định nên cảm giác chắc chắn là có, đây rõ là sự sỉ nhục, sự sỉ nhục không thể tả nguyên nhân. “Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?” Ngọc Linh nhìn bóng lưng hắn mà ngơ ngác, cảm giác lo lắng không tên cho Đan hiện ra, nàng biết chọc tức hai tên biểu ca (hai tên này là con của anh cha nàng) của nàng liền là có chuyện không xong. - Hai người các ngươi không cần để ý đến hắn, trẻ nhỏ nói lời không nên, các ngươi bỏ qua cho hắn đi.

Gia Thảo thấy sắc mặt hai người đang rất dữ dằng mà biến sắc, nghĩ đến Đan còn nhỏ, không biết trời cao đất rộng nên cố gắng ngăn hai người lại.

- Ha ha ha, Cút! Ngươi lấy quyền đéo mà ngăn bọn ta.

Người anh nổi sùng quay qua phía Gia Thảo quát lớn đầy phẫn nộ.

- Tiểu tử hỗn láo, thế đừng trách chúng ta.

Tiếp đến hai người nhanh chóng tiến về phía bóng lưng của Đan.

- Nhận lấy thằng chó!

Tiếp cận phạm vi 2m với Đan, hai người nhảy lên không, đồng loạt đưa ra hai cước mạnh chí cực mà bản thân có thể thoát ra hướng về lưng Đan mà đến, trong cơn giận “mê” giận dữ, bọn hắn hoàn toàn quên đi cái thiết luận quan trọng nhất của Lâm gia “tuyệt đối không được giết con cháu tu luyện giả”.

Đan vẫn cứ từng bước về trước, khi hai cước đầy uy lực nặng đến gần 800 cân (hai cái của hai người nên không được tính là cộng dồn) khí lực trong phạm vi một mét, hắn cái miệng tựa nhếch lên vẻ cười “Đã đến lúc nên thử”

“Hít…”

Hít vào cơ thể một lượng không khí tối đa trong khoảng thời gian cho phép, Đan nhanh chóng khiến cho vùng cơ bắp nơi lưng to lên một cách đầy bất thường nằm sau lớp áo vải có vẻ rộng của hắn để ứng cước. “Phạch”

Hai cước đồng loạt in trên lưng Đan khiến cơ thể Đan nhanh chóng bay về phía trước vài chục mét.

“Hộc” nôn ra một ngụm máu lớn cực kì.

“Bình bịch bình bịch” Đan lăn lóc trên mặt đất một đoạn dài sau đó dừng lại, cơ thể ngay lập tức bất động, hắn tựa chết đi.

- Á aaaaa….

Thấy Đan bất động vì chết rồi, Nhu Yến là tiểu thư chưa từng thấy xác chết, nàng làm sao có thể chịu được, la toáng lên một tiếng đầy khinh hoảng gây náo động khắp Lâm gia, nàng quay người che miệng tựa buồn nôn.

Ngọc Linh kế bên tuy cũng là tiểu thu chưa từng thấy người chết, thế nhưng nàng lại hoàn toàn đứng im, đôi mắt trơ ra, trong lòng đột ngột có vẻ đau xót không nguyên cớ. (cái này có thể gọi là tiếng sét ính tài) Những người còn lại, bao gồm 100 người lính kia đều là tròn mắt nhìn Đan nằm một đống gần đó, không khí bắt đầu im lặng đầy trầm mặc.

- Cho dù ngươi có chết, ngươi cũng tưởng rằng sẽ thoát được việc ăn đòn.

Dù biết rằng bản thân đã cho tên Luyện khí tầng 1 ngủm, hai người cơn tức vẫn không nguôi, họ nhanh chóng lao đến nơi thân thể Đan, dự là muốn đánh đấm cho thân thể này nhừ đi, bọn hắn mới bớt cơn tức. “Đừng ép ta quá đáng, nếu không đừng trách ta!”

Đan nằm tại chỗ bất động cũng không phải là hắn không động được, hắn bất động chẳng qua là để hai người kia tưởng hắn chết bỏ đi, thí nghiệm môn “Khí Công” thành công làm giảm bớt đi phần nào lực lượng, không ngờ bọn này lại khốn nạn đến vậy, muốn làm tới, hắn có lẽ là nên tiễn bọn này một đoạn đường.

Khí lực vốn thua, nhưng giết người không chỉ cần khí lực.

Thế nhưng vừa tính giết người, Đan lại giả ngất im re không tiếng động.

- Dừng lại, hai tên các ngươi mau dừng lại.

Một tiếng quát lên tràn đầy giận dữ, Vĩnh Phúc lập tức phóng thích khí tràng trấn áp anh em Bình Thường.

Khóa chặc hai người không cho cử động, Vĩnh Phúc cùng với cha của Ngọc Linh là một vị nam tử hơi tuấn tú nhanh chóng di chuyển thật nhanh đến che chắn trước “thi thể” của Đan.

Đến nơi ngay lập tức cha Ngọc Linh vội đưa tay “sờ mó” khắp toàn thân của Đan.

- Hai người các ngươi khiến ta tức chết, lần này gây ra họa, ta xem ai còn cứu các ngươi được.

Nhìn Đan như cái xác không hồn, Vĩnh Phúc tức giận đến xì khói mũi, tuy có lẽ Đan phế thật nhưng mà dù sao cũng là một tu luyện giả, một tu luyện giả a, kiếm đâu có dễ, vả lại Tam trưởng lão vốn từ xưa vì việc con gái chết mà tính tình chợt biến hổ báo bất thường, lần này nghe tin thằng cháu chỉ vừa tỉnh lại hai ngày liền đi đời nhà ma, hắn cũng không biết Tam trưởng lão sẽ phản ứng thế nào, con mẹ nó, chắc là lại vác đao như vài năm trước.

Anh em Bất Thường trong người còn chưa hạ hỏa, liếc nhìn Đan lại nhìn Vĩnh Phúc tựa vẻ xem thường lời nói cao tầng, bọn hắn với thiên phú ngất ngưỡng thế này, bọn hắn không tin bản thân liền bị phạt quá nặng, cao lắm chắc là chỉ bị đánh vài trăm hèo, không cho ra ngoài vài tháng là cùng, dù gì thì người chỉ cũng chỉ là một phế vật.

Vĩnh Phúc thấy cái vẻ mặt biểu lộ của hắn người, hắn run lên bần bật, nếu không phải hai đứa này là có chút thiên phú lại là cháu của Đại trưởng lão, hắn một phát đập chết. - Còn sống, hắn còn sống?

Ngay lúc này, cha Ngọc Linh đột ngột kinh hô tựa việc lạ hiếm thấy, chính bản thân hắn còn không ngờ một Luyện khí tầng 1 bị hai tên con trai khốn nạn của anh hắn đánh đấm thế mà vẫn sống, không lẽ, hai tên này nương tay?

Hắn và Vĩnh Phúc đang bàn chuyện đột ngột nghe tiếng hét lớn từ khu “Giữa” truyền đến liền đi qua, thấy Đan nằm như cái xác, hai anh em Bình Thường thì như sát thần hầm hầm cực nhanh đến, bọn hắn tựa cho rằng Đan chọc giận hai người nên bị dập nhừ tử mới gấp rút ngăn lại, nào ngờ, anh em bất thường dưỡng tính, không còn ác độc.

Cả đám người trố tai khi nghe cha Ngọc Linh kêu lên, bọn hắn còn tưởng bản thân nghe nhầm mà nhìn nhau để thấy sự không dám tin tưởng bên trong.

- Hả? Vậy, thương thế hắn thế nào?

Vĩnh Phúc mặt đổi sắc hỏi, hắn cũng không biết có nghe nhầm không.

- Ngoài 6 cái xương sườn sau lưng bị gãy, còn lại đều bình thường.

“Chuyện gì vậy” cha Ngọc Linh bên ngoài chỉ là thuận miệng nói, còn bên trong là một nồi khó hiểu, tên tiểu tử này gãy hết 6 cái xương vậy mà tất cả các thứ khác đêu bình thường, bao gồm luôn cả khí huyết, nhịp tim đập, cái quái gì đây, ta có sai lầm gì trong việc xem xét sao. “Phì” nghe vậy Vĩnh Phúc cũng thở phào ra một hơi, hắn lại cứ tưởng…

Bạn đang đọc Đan! của ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.