Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi án giết người (4)

Phiên bản Dịch · 1515 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Sau khi mọi người thảo luận một hồi, Hứa Quốc Cường bắt đầu phân công nhiệm vụ.

- Mã đội vừa gọi điện yêu cầu chúng ta nhanh chóng điều tra rõ vụ án này, thế nên mấy ngày tới mọi người làm việc vất vả hơn một chút nhé. Dương Phàm và Tôn Nhiễm, hai người đến bệnh viện thành phố và chờ cho đến khi tinh thần Vương Ba ổn định lại, sau đó hỏi kỹ tình hình tại hiện trường lúc đó; tôi và Trịnh Khải đi lấy nội dung trích xuất từ camera giám sát trong khu dân cư và hành lang, đồng thời ghé qua nơi làm việc của Vương Ba để thực hiện một số điều tra bên ngoài. Thế nhé, có chuyện gì phải gọi điện báo cho nhau.

Nói xong ai đi lo công việc người nấy. Khi Tôn Nhiễm và Dương Phàm đến bệnh viện, Vương Ba cũng vừa mới tỉnh dậy, trông anh ta mất hết tinh thần, nhìn bộ dáng có thể chỉ cần hơi kích động sẽ lại ngất đi lần nữa; còn nghi phạm Trâu Khánh Linh vẫn đang được cấp cứu trong bệnh viện. Cả hai nghe xong tình hình chỉ đưa mắt nhìn nhau bất lực.

Có vẻ như họ sẽ không thể tiếp xúc được với Trâu Khánh Linh và Vương Ba vào lúc này, nhưng họ không thể cứ chờ đợi như vậy được, nên đã lần lượt tìm tới người nhà của cả hai để tìm hiểu thêm sự tình.

Người nhà của cả hai đều nói rằng Trâu Khánh Linh quả thực bị mắc bệnh tâm thần, năm nay từng có lần đến bệnh viện tâm thần khám, nhưng tình trạng của cô ấy thất thường, lúc phát bệnh giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Có lúc trầm cảm không nói gì, ai gọi cũng không trả lời.

Thêm vào đó đôi khi còn rất dễ xúc động, lẩm bẩm nói những điều vô nghĩa, không ai hiểu được, vớ được cái gì trong tay là ném bừa bãi, thậm chí ngay cả tới chồng, con trai hoặc cha mẹ Trâu Khánh Linh cũng đánh hết, có điều sau khi tỉnh táo lại không nhớ gì. Những khi không phát bệnh, cô ấy trở lại là người bình thường.

Sau khi hỏi thăm một vòng, Tôn Nhiễm và Dương Phàm đều cảm thấy rất đói, nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ chiều, vì vậy họ quyết định đi ăn trước, có thực mới vực được đạo. Không ngờ vừa ăn được nửa chừng đã nhận được tin tức từ bệnh viện, đó là Trâu Khánh Linh đã qua cơn nguy kịch, còn Vương Bác cũng đã hồi phục và ổn định tinh thần. Hai người nghe được tin tức liền ăn vội ăn vàng cho xong bữa, ngay sau đó lập tức lái xe đến bệnh viện.

Khi đến phòng bệnh, Vương Ba nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai má hóp lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà, cả khuôn mặt lộ ra vẻ thất thần, thấy có người đến cũng không quay ra nhìn, chỉ giữ yên tư thế im lặng không nói.

Trạng thái của Vương Ba khiến Dương Phàm nhất thời không biết nên làm gì, nếu nói thẳng vào mục đích chuyến thăm của mình, sẽ dễ khiến Vương Ba nhớ lại toàn bộ quá trình kia, như vậy có phải là quá tàn nhẫn không? Tuy nhiên thời gian là vàng bạc, một phút cũng không thể lãng phí được.

Dương Phàm sau khi cân nhắc cẩn thận mới bước về phía trước.

- Xin chào, Vương tiên sinh, tôi là cảnh sát thuộc Đội Cảnh sát hình sự chi nhánh Thái Bình Kiều. Tôi rất lấy làm tiếc về những chuyện đã xảy ra ở nhà anh. Bây giờ anh có thể chấp nhận cho chúng tôi thẩm vấn được không?

Dương Phàm hồi hộp không ngừng đánh trống ngực, nhỡ đâu Vương Ba không đồng ý sẽ rất ngại.

Vương Ba nghe xong không có phản ứng gì đặc biệt, máy móc quay người lại, ánh mắt bình tĩnh như ao nước đọng, nhưng môi lại run run: 

- Thật xin lỗi, hiện tại tôi không muốn tiếp nhận bất cứ lời thăm hỏi nào.

Dương Phàm cố gắng thuyết phục: 

- Vương tiên sinh, hy vọng anh có thể cùng cảnh sát phối hợp thực thi pháp luật.

Vương Ba nhếch miệng cười giễu cợt, lắc đầu rồi từ từ nằm xuống, ý tứ vô cùng rõ ràng là không muốn nói chuyện với ai nữa.

Nhìn thấy Vương Ba như vậy, Dương Phàm càng cảm thấy đau đầu.

Tôn Nhiễm vẫn luôn im lặng lúc này chợt lên tiếng: 

- Vương tiên sinh, có một số việc không thể mãi trốn tránh, cho đến cuối cùng chúng ta vẫn phải đối mặt với nó, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Tôn Nhiễm ngừng một chút.

- Vụ án này có quá nhiều nghi vấn, anh không muốn biết chân tướng sao? Anh không muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra sau khi anh rời khỏi nhà sao? Tôi biết anh rất buồn, nhưng càng hy vọng anh có thể hiểu, chúng tôi không ở đây để ép buộc anh mà ở đây để giúp anh.

Thấy Vương Ba vẫn không phản ứng, Dương Phàm bồi thêm một câu:

- Đại ca à, tôi biết bây giờ anh rất khó chịu, đừng nói là anh mà ngay cả chúng tôi đều cảm thấy rất đau buồn, nhưng bây giờ chúng tôi đều đang phải chạy đua với thời gian, mỗi phút trôi qua là lỡ rất nhiều việc. Trí nhớ của anh sẽ có chút mơ hồ, và thời gian trôi qua càng lâu càng khó nhớ lại được các chi tiết của vụ án, điều này cực kỳ bất lợi cho việc giải quyết vụ án.

Vương Ba nhắm chặt mắt, im lặng, cắn chặt môi như con thú bị thương phát ra âm thanh “ư ư”, bàn tay anh siết chặt lại, đấm mạnh xuống giường phát ra âm thanh “đùng đùng” như búa nện.

Từng âm thanh như đâm vào tim người ở gần đó, nhìn thấy cảnh này, Dương Phàm muốn kéo Tôn Nhiễm ra.

Không ngờ Vương Ba lại lên tiếng: 

- Đồng chí cảnh sát, muốn hỏi gì thì hỏi đi!

Giọng anh ta khàn khàn, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên là đang cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

- Anh cứ bình tĩnh lại đã, chúng ta chuẩn bị một chút, sau đó bắt đầu.

- Dương Phàm nói nói rồi lấy ra máy tính cảnh sát cùng máy ghi âm.

Sau khi điều chỉnh máy ghi âm xong, anh đưa máy tính cho Tôn Nhiễm.

- Cô ghi bút lục được không?

- Ồ được.

Sau khi chuẩn bị các thủ tục cần thiết để thẩm vấn, Dương Phàm đi thẳng vào vấn đề: 

- Tại sao anh lại báo án?

- Bởi vì con trai tôi Vương Giai đã bị vợ tôi là Trâu Khánh Linh chém chết.

- Việc đó đã xảy ra khi nào?

- Hôm nay, khoảng bảy giờ, tôi đã nhìn thấy.

- Nhìn thấy ở đâu?

- Ngay tại nhà tôi.

- Hãy kể cho tôi nghe về vợ anh?

- Vợ tôi tên Trâu Khánh Linh, 35 tuổi, thất nghiệp, hiện đang làm giúp việc trong tiệm làm tóc của em vợ tôi. Đầu óc cô ấy không bình thường, bị mắc bệnh tâm thần.

- Chi tiết về con trai anh?

- Con trai tôi tên là Vương Giai, nó là một cậu bé 10 tuổi, đang học lớp 3 trường tiểu học Đệ Tứ.

- Mô tả chi tiết những gì đã xảy ra vào ngày xảy ra vụ việc?

- Hôm qua khi Trâu Khánh Linh đến tiệm làm tóc của em vợ tôi, cô ấy nói rằng cảm thấy không khỏe và tim cũng khó chịu. Khoảng sáu giờ tối, sau khi ăn tối xong xuôi trong cửa hàng, em vợ tôi nói chúng tôi về nhà nghỉ ngơi sớm.

- Em vợ tôi tên Trâu Đức Dũng, mở một tiệm làm tóc tên là Đức Dũng Hair Design Studio ở phòng 101, đơn vị 5, tòa nhà D, hoa viên Phú Hoa. Vợ tôi thường giúp việc ở đó.

- Tại sao Trâu Khánh Linh lại cảm thấy không khỏe?

- Cô ấy sức khỏe rất kém, thường xuyên nói đau tim, tính khí cũng rất tệ, thất thường và hay nóng giận trong mọi việc nhỏ nhặt. Mấy ngày nay cửa hàng tóc tương đối bận cho nên tình trạng của cô ấy cũng tệ theo.

- Nói tiếp đi.

- Tôi và vợ ra khỏi cửa hàng rồi về nhà. Về đến nhà, chúng tôi thấy khóa cửa nhà không mở được nên không mở. Lúc này, vợ tôi vẫn có thể đi lại được bình thường nên chúng tôi quay lại nhà mẹ vợ. Nhà bà ấy ở cạnh nhà tôi, ngay tòa nhà bên cạnh.

Bạn đang đọc Dẫn Tội (Dịch) của Tước Diệu Đích Ngạch Cốt

Truyện Dẫn Tội (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.