Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông nội bị thương

Phiên bản Dịch · 1423 chữ

Ai ngờ, sau khi ông nội nghe những lời tôi nói ra, lại nhìn tôi từ trên xuống dưới mấy lần, sắc mặt tỏ ra mười phần nghiêm trọng.

Hồi lâu, ông nội lúc này mới nói với tôi: "Cháu trai, ông biết là cháu muốn giúp ông, nhưng mà bây giờ ông vẫn chưa thể giải trừ phong ấn cho cháu được!"

"Tại sao ạ?" Tôi lo lắng hỏi.

Ông nội nhẹ nhàng vỗ một cái lên bả vai tôi, ôn hòa nói: "Bây giờ vẫn chưa tới lúc. Quá sớm để giải trừ phong ấn cho cháu, sẽ xảy ra chuyện mất!"

"Cháu trai, cháu đi nghỉ ngơi sớm đi!"

Trước khi ngủ, ông nội lại nấu cho tôi một bát thuốc thang bồi bổ, để cho tôi uống.

Ông nói hôm nay tôi đã nôn ra quá nhiều máu, nhất định phải đem tất cả sinh lực bị tổn hại bù lại.

Nhưng mà, sau khi tôi đi lên trên giường nằm, trằn trọc trở mình, nghĩ đến ban ngày xảy ra chuyện, căn bản cũng không có buồn ngủ.

Nghĩ đến mình cái gì cũng không giúp được cho ông nội, trong lòng lại lo lắng. Ông nội nói quá sớm để giải trừ phong ấn cho tôi, sẽ sớm xảy ra chuyện, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Không biết ngày thứ hai khi tôi ra đời, dưới gốc cây hòe ngàn năm ở đầu thôn, lúc đấy trăm quỷ hướng tôi bái lạy, rốt cuộc đã ban cho tôi năng lực gì, đến nỗi ông nội không dám giải trừ.

Thật khó hiểu!

Cũng không biết thời gian trôi bao lâu, một trận buồn ngủ ập đến, đang chuẩn bị đi vào mộng đẹp, chợt nghe được trong thôn truyền ra một tiếng chó sủa, sủa vô cùng dữ dội.

Ở sa trớ thôn, đại đa số mọi người đều nuôi chó, bình thường vào nửa đêm, thỉnh thoảng truyền ra một, hai tiếng chó sủa, là rất bình thường.

Nhưng cho tới bây giờ không có giống như tối nay, tất cả con chó giống như được nhận hiệu lệnh nào đó, đồng thời sủa lên, thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nghe tiếng chó sủa, giống như có thú dữ vào trong thôn vậy, trong lòng nơm nớp lo sợ.

Tôi ở trên giường bò xuống, muốn đi ra cửa nhìn xem.

Mặc quần áo xong, đi tới gian nhà chính, tôi phát hiện của phòng ngủ của ông nội đang mở liền đi vào phòng ông nội xem, ông nội không ở bên trong.

Chẳng lẽ ông nội giống như tôi, nghe được tiếng chó sủa dị thường, sớm đã đi ra ngoài?

Bên ngoài ánh trăng mờ nhạt, ngõ hẻm trong thôn mờ mờ ảo ảo, tôi phát hiện nơi những con chó đang nằm, mọi khi bọn chúng toàn ngẩng đầu lên sủa giờ lại thay đổi thói quen, đem đầu chôn xuống đất nhắm mắt lại điên cuồng sủa.

Giống như là có vật gì đó đè xuống đầu bọn chúng, khiến cho những con chó này không ngóc đầu lên được.

Âm thanh của bọn chúng không chỉ có lộ ra sự sợ hãi mà còn có đau đớn.

Tôi lấy can đảm đi loanh quanh ở trong thôn, muốn đi tìm ông nội, tôi đi tìm khắp các ngóc ngách ở trong thôn vẫn không thấy bóng dáng của ông nội.

Nửa đêm như thế, ông nội đã đi đâu chứ ?

Tôi nghĩ có lẽ lúc tôi ra ngoài, có phải hay không ông nội đã về nhà, chúng tôi ra khỏi nhà khác nhau, không có đụng mặt nhau ở một chỗ nào.

Đang chuẩn bị chạy trở về nhà, bỗng nhiên tôi phát hiện ở phía xa xa có ba bóng người đang hướng đến chỗ mình đi đến .

Ba người này xuất hiện, làm cho những con chó trên đường thôn bỗng chốc im bặt.

Lúc này, tôi cảm thấy không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên ảm đạm và lạnh lẽo.

Trong nháy mắt, toàn bộ thôn yên tĩnh đến lạ thường!

Tôi vội vàng chợt lách người, trốn vào trong rừng cây bên cạnh.

Ba người kia đi đến ngày càng gần, khi tôi thấy rõ mặt mũi của ba người kia, cả người không khỏi bị cứng đờ, trái tim thiếu chút nữa từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.

Người đi phía trước nhìn giống như là Tôn Gia Phúc.

Đúng, chính là anh ta!

Quần áo trên người Tôn Gia Phúc bị rách nhiều chỗ, máu tươi chảy ướt đẫm, hai mắt chảy ra dòng lệ huyết, một đôi con ngươi treo ngược ở trên mặt, nhìn hết sức kinh khủng.

Trong tay anh ta cầm một sợi dây và nó đang quấn trên cổ một người phụ nữ ở phía sau .

Người phụ nữ kia tóc tai bù xù, sắc mặt tím bầm, ánh mắt trợn tròn, đầu lưỡi thè ra.

Đó không phải là ai khác mà chính là mẹ củaTôn Gia Phúc, Mã Tú Hoa.

Phía sau cùng là một người phụ nữ lớn tuổi, một cặp mắt thành hai cái lỗ máu, con ngươi không biết đã rơi, làm cho tôi sợ hãi chính là cái cằm ở dưới miệng của bà đã không còn.

Từ cách đi của bà, tôi nhận ra bà ấy là người sống ở phía tây trong thôn.

Bà tên là Đinh Tịch Hương, chân phải tàn tật, ở sa trớ thôn nổi tiếng là người luôn nói những điều cay nghiệt, thích bịa đặt trắng trợn, bịa chuyện đúng sai, có thể nói trắng thành đen, đen thành trắng, vị vậy mà được đặt một biệt danh là bà miệng cay nghiệt .

Lúc này ba người đi thật chậm, giống như ba đạo hư ảnh, nửa đêm đi trên đường làng, nhìn qua trông thật quỷ dị với kimh khủng.

Khi họ đi lướt qua người tôi, hơi thở lạnh thấu xương khiến sống lưng tôi ớn lạnh, mí mắt giật liên tục, cả người dựng tóc gáy thiếu chút nữa nổ tung.

"Đừng lên tiếng!"

Ngay lúc tôi sợ hãi chuẩn bị hét lên, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói rất nhỏ.

Cùng lúc đó, một cái tay bịt chặt miệng tôi.

Tôi vừa quay đầu lại, phát hiện ông nội không biết đã đứng ở đây từ lúc nào, đang đứng bên cạnh người tôi.

Chỗ mà ba người kia đang hướng đến chính là phía sau núi. Chờ bọn họ đi xa, ông nội lúc này mới buông lỏng tay đang bịt miệng của tôi.

"Cháu trai, may là cháu chưa hét lên!"

Ông nội nhìn tôi nói, "Tôn Gia Phúc đã hóa thi sát , Mã Tú Hoa cùng bà miệng cay nghiệt ở phía sau, chẳng qua là những linh hồn sống ."

"Nếu như lúc này cháu phát ra tiếng, liền kinh động đến thi sát, đến lúc đó cháu với ông nội liên thủ cũng không đối phó được với thi sát này!"

Theo như lời ông nội nói thì thi sát ở đây là chỉ Tôn Gia Phúc.

Điều tôi không ngờ chính là trong thời gian ngắn như vậy làm sao Tôn Gia Phúc lại tiếp tay giúp Lưu Hiểu Khánh, thậm chí ngay cả mẹ của mình cũng đối phó!

Tôi đang muốn hỏi ông nội tới đây lúc nào, nhưng ông nội lại kéo tay tôi, vội la lên: "Đi, mau đỡ ông nội về nhà!"

Đến lúc này, tôi mới phát hiện ông nội bị thương, quần áo trên người rách rưới không thể tả, lồng ngực không ngừng chảy máu.

"Ông nội, ông làm sao mà bị thương?" Lúc này tôi bị dọa sợ không nhẹ, lật đật cõng ông nội, vội vàng đi về nhà.

Ông nội toàn thân có chút run rẩy co giật, thở hổn hển nói với tôi: "Cháu trai, chờ khi trở về nhà, ông nội nói lại cho cháu nghe!"

Về đến nhà, tôi đặt ông nội xuống, chân ông đứng không yên, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, cũng may tôi đưa tay ra nhanh, lập tức đỡ ông nội.

Ngay tại lúc này, ông nội há miệng nôn ra một vũng máu tươi xuống đất.

Dưới ánh đèn sắc mặt của ông nội trắng bệch như tờ giấy, hầu như không có chút máu.

Bạn đang đọc Dân Gian Sơn Dã Cấm Kỵ (Dịch) của Gối Ôm Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BíchThủy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.