Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương què mất tích

Phiên bản Dịch · 1621 chữ

Tôi đi qua đi lại trong nhà, đứng ngồi không yên.

Tần Lục Nương mệt mỏi ngồi trên ghế.

Mấy lần bị quỷ nhập vào người, cho dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng vẫn đã làm tổn thương dương khí của cô ấy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi cảm thấy đã rất lâu, nhưng khi nhìn đồng hồ thì chỉ mới có mười phút.

Thực ra, lúc nãy tôi đã định hỏi thân phận thực sự của Thẩm Kế, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ nói rõ thân phận của thầy Không, để hóa giải hiểu lầm.

Nhưng cuộc trò chuyện lại bị người dân trong thị trấn cắt ngang, giờ chỉ còn cách trì hoãn. . .

Lại đợi thêm mười mấy phút, tôi có chút sốt ruột.

Theo lý mà nói, nếu như Nhâm Hà bị Thẩm Kế tiếp cận, ắt hẳn sẽ chết không toàn thây!

Tại sao lâu như thế còn chưa có trở lại?

Chỉ sợ là gã sớm đã có chuẩn bị, giăng bẫy?!

"Dì Tần ... con muốn đi ra xem một chút. . ." Tôi khàn khàn lên tiếng.

Nhưng vừa bước đến cửa, tôi lại dừng lại.

Mím môi, trán tôi đầy mồ hôi.

Thẩm Kế đã dặn tôi... không được đi đâu cả.

Còn nữa, sau khi tôi đi, nếu bà lão và lão thần tiên đến, Tần Lục Nương và Trương què chẳng phải sẽ chết chắc sao?

"Hồng Hà? Sao cậu lại dừng lại?" Giọng nói đầy thắc mắc của Tần Lục Nương vang lên.

Tôi đang muốn lui trở về phòng.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy gáy mình lạnh toát, một luồng gió lạnh từ trên cao thổi xuống.

Tôi rùng mình, cảnh giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cái đầu đã bị tổn hại không chịu nổi đang thòng xuống mái hiên.

Tròng mắt nó đen kịt, trên đầu có vài vết nứt, nhưng có thể nhìn thấy phần não trắng hếu bên trong.

Cái miệng há hốc, như không ngừng thổi ra gió lạnh.

Da đầu tôi tê dại, vội vàng rút ra chiếc mai rùa mà Thẩm Kế đưa cho tôi, không chút do dự, tôi vung tay đập vào cái đầu kia!

"Vù" một cái, cái đầu đột ngột rút vào phía trên mái hiên!

Tôi vội vã bước ra khỏi nhà, nhìn lên mái nhà của mình.

Trên đó không có một bóng ma nào, chỉ còn lại một vài viên ngói vỡ.

Lòng tôi lạnh toát!

Tần Lục Nương cũng chạy ra ngoài, lo lắng hỏi tôi có chuyện gì.

Rõ ràng là lúc nãy tôi đã chắn cửa, nên cô ấy không nhìn thấy cái đầu người chết.

Tôi nhíu mày nói: "Rắc rối còn sót lại trong thị trấn này.”

Nói xong, tôi liếc nhìn chiếc quan tài bọc da mèo đen, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Chiếc quan tài ở chỗ này, Lỗ Khang ông chủ tiệm quan tài đã chết cũng không ngủ yên, luôn muốn đưa nó về.

Vấn đề của bà lão và lão thần tiên khiến tôi không dám một mình đưa quan tài đến chỗ góa phụ Tế Phân bên kia ...

Phải đợi Thẩm Kế quay lại rồi mới bàn bạc.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng 'cạch' nhỏ bên tai, như có thứ gì đó mở ra.

Tôi nhìn sang cửa sổ phòng mình, thấy cửa sổ vẫn đóng không có mở ra.

Ngay lập tức, sắc mặt tôi thay đổi.

"Chú Trương!" Tôi vội vã nhổm dậy, xông vào phòng Trương què !

Phòng của tôi hướng ra đường, còn phòng Trương què lại hướng ra ngõ hẻm!

Lúc này, trên giường trống trơn, Trương què đâu mất tiêu?!

Cửa sổ mở toang, trên bệ cửa sổ còn có hai dấu chân to!

Trong chốc lát, tôi kinh sợ không thôi, đầu óc ong ong!

Vì tôi hoàn toàn không ngờ tới, lại có người có thể lẻn vào nhà tôi và bắt Trương què đi!

Là bà lão kia đến rồi?

Sau cơn tức giận và hoảng hốt ngắn ngủi, những gì còn lại trong tôi chỉ là sự rùng mình và sợ hãi.

Tần Lục Nương mặt mày tái nhợt, lo lắng hỏi: "Có phải là bà lão kia không?"

Tôi mặt mày xanh lét, khàn khàn nói: "Không chắc...

Những suy nghĩ đang chuyển động nhanh chóng.

Nếu là bà lão kia, động tĩnh sẽ không nhỏ như vậy, bà ta không thể chỉ bắt Trương què đi.

Cô gái kia bị Thẩm Kế đả thương không phải nhẹ, giờ chỉ còn tôi và Tần Lục Nương, chắc chắn cô ta sẽ cùng nhau tấn công chúng tôi!

Không phải là họ...

Chẳng lẽ là Lỗ Khang?

Y vừa bị tôi dọa chạy bằng mai rùa, sau đó lại cõng Trương què?

Tôi bước đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào hai dấu chân lớn.

Phụ nữ không thể có dấu chân to như vậy, mười phần là Lỗ Khang đã ra tay.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, Lỗ Khang không phải là người, mà là hung thi!

Y đầy oán khí, tuyệt đối không thể làm được chuyện gì tốt!

Thẩm Kế vẫn chưa về.

Tôi sợ nếu cô ta không sớm quay lại, Trương què sẽ xong đời.

"Dì Tần, cháu phải đến tiệm quan tài ở phố cổ, chú Trương có lẽ đã bị đưa đến đó."

"Dì đi cùng cháu đi." Tôi khàn khàn nói.

Tôi không thể bỏ lại Tần Lục Nương một mình.

Nhưng Tần Lục Nương lập tức lắc đầu, nói không được.

Cô ấy nói, nếu chúng tôi đều đi, lát nữa Thẩm Kế quay lại, không thấy ai, chắc chắn sẽ tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, lỡ đâu lại gây ra rắc rối.

Trán tôi rịn mồ hôi, lại nói lỡ như bà lão kia đến thì sao?

Tần Lục Nương do dự một chút, rồi nói: "Tôi sẽ đi bế em gái cậu."

"À?" Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

Trên trán Tần Lưu lấm tấm mồ hôi. Cô ấy nói với tôi Tưởng U Nữ đã nhập vào cô ấy nhiều lần, con bé rất linh trí, có thể đưa con bé chạy cùng khi gặp nguy hiểm.

Thế nhưng những gì Tần Lục Nương nói cũng đúng, Tưởng U Nữ rất thông minh.

Như vậy, đây quả thật là lựa chọn tốt nhất.

"Dì Tần cẩn thận nhé." Tôi dặn dò Tần Lục Nương một cách nghiêm túc, sau đó nhảy vọt ra khỏi cửa sổ, chạy về phía con phố cũ!

Đêm tối đã không còn tĩnh lặng như trước.

Có những cửa hàng bắt đầu bốc khói bếp, bên tai vang vọng tiếng kêu thảm thiết "Ngang ngang" và tiếng bò rống.

Ở thị trấn, khoảng ba bốn giờ sáng, các quán ăn sáng bắt đầu chuẩn bị buôn bán, lò mổ đang giết lợn, chợ cũng sắp bán thịt.

Tôi biết nếu đợi đến sáng, chỉ sợ tôi sẽ không dễ dàng tìm thấy Trương què. . .

Lòng tôi càng thêm nóng ruột, trán liên tục rịn mồ hôi!

Chỉ trong vài phút, tôi đã chạy một hơi đến cửa tiệm quan tài ở phố cổ!

Nơi đây vẫn rất yên tĩnh, gần như không có tiếng người.

Tôi thở hổn hển, đá văng cánh cửa tiệm quan tài!

Tiếng ầm ĩ vang vọng, cánh cửa gỗ rơi xuống đất.

Thứ đập vào mắt tôi là mùi xác chết khó chịu, và một bóng người hoảng loạn xuất hiện!

Tôi hết sức cảnh giác, đột ngột bước vào trong và túm lấy cổ áo người đó.

Một tiếng thét chói tai vang lên, người đó cầm chặt một đôi đũa, định đâm vào mắt tôi.

"Tên trộm vặt! Đã ăn trộm còn không tha, lại còn vào nhà cướp bóc!" Tiếng mắng chửi sắc bén vang lên, mùi hôi thối xộc vào mặt.

Suýt chút nữa tôi bị cái mùi đó đó hun đến ói ra.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, người tôi đang túm lấy tôi không phải là bà lão ăn mày đã mắng tôi hai lần ở khu phố cổ hay sao? Sao bà ta lại ở trong tiệm quan tài này vậy? !

Bà ta liều mạng giãy dụa, miệng không ngừng chửi rủa tôi.

Tôi nào có thời gian dây dưa với bà ta?

Dùng tay trái làm dao, tôi đánh vào sau ót bà ta, bà ta lập tức ngã xuống đất.

Tay phải phủi phủi bụi bặm và mùi tanh hôi trước mặt, tôi nhanh chân bước vào căn phòng trong.

Có vài chiếc quan tài dựa vào bức tường của căn phòng phía sau.

Liếc mắt, tôi thấy có một người đang đứng ở nơi đặt quan tài gỗ liễu.

Người đó đội khăn trắng trên đầu, trước mặt bày biện một số đồ cúng. Tuy nhiên, đồ cúng chủ yếu là táo thối, quýt và một miếng thịt nhỏ xíu.

Tôi đi thẳng đến, vén tấm khăn trắng ra.

Đột nhiên, cái đầu tan nát của Lỗ Khang lộ ra!

Trên mặt y đầy lông đen, hai tròng mắt đen kịt rùng rợn, mùi xác chết nồng nặc.

Đột nhiên có một cơn gió mạnh từ phía sau, tôi chợt quay lại, chỉ thấy bà già ăn xin mà tôi vừa đánh bất tỉnh đang cầm một chiếc rìu rỉ sét, đánh mạnh vào đầu tôi!

Đồng thời, từ miệng bà ta phát ra một giọng đàn ông kỳ quái.

“Trộm quan tài của người ta, đập phá cửa hàng của người ta, người chết cũng không được yên thân, đi chết đi!”

Bạn đang đọc Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: PhongThuỷ Tông Sư (Dịch) của La Kiều Sâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.