Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết tôi, người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng

Phiên bản Dịch · 1845 chữ

Tôi đột ngột dừng lại, nhưng tiếng bước chân lại biến mất...

Đó là người đang theo dõi tôi hay là ma quỷ trong bệnh viện bỏ hoang này?

Lần này tôi không quay đầu lại nữa, nhưng cơ bắp tôi căng cứng, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Tiếp tục bước đi, tôi bước đến bên giường.

Ân Oanh nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng có thể nhìn thấy lồng ngực cô ấy mơ hồ phập phồng...

Cô ấy vẫn còn hơi thở!

Tôi lập tức đưa tay bấm vào nhân trung của Ân Oanh.

Ân Oanh khó khăn mở mắt ra, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là kinh ngạc.

Trong chốc lát, đã trở thành sợ hãi.

"Hồng Hà... Đi, đi nhanh đi... Nơi này có quỷ. "

"Nghiên Nghiên đã chết!"

Giọng nói của Ân Oanh run rẩy đến cực điểm!

Nghiên Nghiên đã chết? Nghiên Nghiên là ai?

Tim tôi chợt nảy lên, tôi phản ứng ngay lập tức.

Chẳng lẽ là bạn thân nhất của Ân Oanh sao?

“Chúng ta ra ngoài trước đi.” Tôi cố gắng cho giọng nói của mình bình tĩnh lại, ôm lấy vai Ân Oanh.

Nhưng thân thể Ân Oanh bỗng nhiên cứng đờ.

Cô ấy ngây người nhìn tôi, một giọng nói trẻ con phát ra từ khóe miệng cô ấy.

"Anh trai."

Đầu tôi ong ong, da đầu tê rần.

Tôi đột nhiên buông tay, muốn lùi lại, nhưng tay tôi hình như đã bị dính lên trên vai Ân Oanh.

Ân Oanh mở to miệng, thở hắt ra về phía tôi.

Lúc này, khuôn mặt của Ân Oanh đột nhiên trở nên có phần giống với Tưởng U Nữ!

Tôi nghiêng đầu sang phải để tránh hơi thở này.

Ân Oanh đột nhiên đứng thẳng khỏi giường, hai tay kẹp lấy cổ tôi!

Lòng tôi càng lạnh hơn, nhưng tôi lại không dám dùng dao chặt xác làm tổn thương Ân Oanh.

Tôi nhanh chóng đeo con dao vào thắt lưng, rồi lấy một thứ từ trong ba lô ra.

Đó là một hạt châu có kích thước hai ba cm.

Đây là hạt châu trừ tà được làm từ xương chó đen bảy năm, được ngâm trong máu chó đen, thường được giấu trong hũ gạo nếp và phơi nắng dưới ánh mặt trời.

Dương khí cực kỳ mạnh mẽ và là vũ khí lợi hại để xua đuổi ma quỷ.

Nhưng thứ này quá khó chế tạo, trừ phi là thời khắc mấu chốt, tôi và Trương què không muốn sử dụng, trên người tôi cũng chỉ có hạt châu trừ tà này.

Tôi nhanh chóng nhét hạt châu trừ tà vào miệng Ân Oanh!

Cô ấy phản ứng nhanh hơn, thậm chí còn ngậm miệng lại, chuyển tay từ kẹp sang quét.

Hạt châu trừ tà đánh trúng miệng Ân Oanh, tôi còn chưa kịp dùng tay còn lại bóp miệng cô ấy, thì cánh tay của cô ấy đã đánh vào cổ tôi!

Bị lực đạo mạnh mẽ này đánh trúng, tôi ngã sang một bên và đập mạnh xuống đất!

Ân Oanh nhảy xuống giường.

Cô ấy nhìn xuống tôi, đôi mắt cô ấy trở nên tối tăm và lạnh lùng hơn.

"Anh ơi, anh không tốt, sao anh lại bỏ em một mình?"

Những lời nói trẻ con đó giống như băng giá nơi âm phủ, khiến da đầu tôi càng tê hơn.

Tôi đang định đứng dậy thì nhìn thấy một bé gái toàn thân đầy máu đang đứng dưới gầm giường...

Bé gái đang cầm chiếc lục lạc trên tay, không phải là Tưởng U Nữ sao?!

Người đàn ông đó dùng Ân Oanh để dụ tôi đến đây, còn Tưởng U Nữ thì bị đặt ở đây, đây là một trong những thủ đoạn bẩn thỉu của y!

Trong nháy mắt, "Ân Oanh" đã lao tới chỗ tôi, không biết cô ấy lấy con dao găm ở đâu ra đâm vào ngực tôi!

Tôi từ bỏ việc đứng dậy và lăn thẳng về phía giường!

Sau khi né đòn này, tôi đã đứng trước giường!

Tôi đưa tay chộp lấy miệng Tưởng U Nữ, cố nhét hạt châu trừ tà vào miệng con bé!

Tôi không còn có thể quan tâm đến đau đớn nữa, tôi cũng không thể dùng con dao chặt xác chặt đầu Tưởng U Nữ ...

Huống hồ, con bé là Huyết Sát, tôi giết cũng không được…

Ít nhất hạt châu trừ tà có thể trì hoãn đủ thời gian!

Trong khoảnh khắc nhanh như chớp này, tôi sắp thành công.

Ở phía bên kia, một cánh cửa ban công đã thực sự mở ra!

Một người phụ nữ đẫm máu đột nhiên lao ra!

Cô ta quá nhanh và quá bất ngờ, cô ta lao thẳng vào tôi và lăn ra ngoài...

Trong lúc hỗn loạn, hạt châu trừ tà rơi xuống đất.

Một đôi tay nắm chặt lấy cổ tôi, những ngón tay lạnh lẽo và sắc bén của chúng gần như cắm vào da thịt tôi!

Tôi mở to mắt, tôi rút con dao chặt xác từ thắt lưng ra và định cắt cánh tay của cô ta!

Tuy nhiên, bộ ngực lên xuống yếu ớt của cô ta khiến đầu tôi tê rần, tôi dừng lại ngay lập tức!

Vào lúc này, tôi đã bị cô ta dồn vào một góc!

Trong ánh sáng lờ mờ, tôi phát hiện ra những sợi lông tơ trắng mịn trên mặt cô ta...

Bạch sát?

Bạch sát đã không còn là người nữa, nhưng có hơi thở ...

Là xác sống? !

Nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta, cô ta gần như trẻ bằng Ân Oanh, tôi ngay lập tức nhận ra cô ta đang làm gì.

Đây là bạn thân nhất của Ân Oanh ...

Tay cô ta càng lúc càng mạnh, bóp tôi đến mức tôi gần như nghẹt thở.

Tôi không còn do dự nữa và giơ tay lên.

Sau một thoáng dừng lại, một đôi cánh tay mảnh khảnh đã bị con dao của tôi chặt đứt.

Như không hề cảm thấy đau đớn, cô ta mở miệng và cắn thẳng vào mặt tôi!

Tôi co chân lại, hai chân đá mạnh vào bụng cô ta, cơ thể cô ta đột nhiên bắn ra ...

Tôi xoay người đứng dậy, toàn thân bê bết máu đỏ sậm, hai cánh tay bị đứt rơi xuống đất, vô cùng kinh hãi.

Đúng lúc này, Ân Oanh bị Tưởng U Nữ nhập vào người cũng lao tới trước mặt tôi.

Cô ấy giơ dao găm lên, hét lớn “anh trai” rồi đâm thẳng vào tim tôi!

Tôi đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Ân Oanh rồi đi chuyển ra sau lưng Ân Oanh.

Mặc dù cảm thấy đau lòng nhưng nếu bây giờ tôi nương tay, tôi sẽ chết và Ân Oanh cũng không sống nổi!

Nhấc đầu gối lên, đá vào khớp gối của Ân Oanh, 'bịch' một tiếng cô ấy quỳ xuống đất.

Mắt tôi nhanh chóng quét trên mặt đất, phát hiện hạt châu trừ tà ngẫu nhiên rơi ở cửa nhà.

Tôi vội vàng buông Ân Oanh ra, lao về phía cửa!

Trong lúc này, người phụ nữ bị đứt tay chạy về phía tôi với vẻ mặt dữ tợn!

Vừa lúc tôi lao tới cửa nhặt hạt châu trừ tà thì bỗng có một bàn chân bước vào nhà.

Với một tiếng “bụp!”, bàn chân đó giẫm lên hạt châu trừ tà!

Hạt châu trừ tà phát ra tiếng “cạch cạch” nhẹ nhàng.

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, thứ tôi nhìn thấy là một khuôn mặt gầy gò, vô cảm.

Mặc áo dài bình thường, trông cực kỳ chính trực, giống như là một người trí thức, nhưng kì thực, lại âm hiểm ác độc, quỷ dị xảo trá!

Không ngờ y lại đột nhiên xuất hiện ở cửa!

Nhưng với tôi mà nói, y đạp trúng hạt châu trừ tà thì thế nào?

Đây là tìm hoài thì éo thấy, tự nhiên chui tới cửa!

Tôi đứng dậy, con dao chặt xác đâm thẳng lên đầu vai y!

Trên khuôn mặt gầy gò của y hiện lên vẻ nham hiểm, y đột nhiên quay người sang bên phải.

Phía sau y, thật ra còn có một người khác.

Người này gầy như que củi, đeo kính, mặc áo khoác trắng, trong tay cầm một cây gậy dài ít nhất một thước, đập thẳng vào đầu tôi!

Tôi ngay lập tức nhận ra đây chính là thứ đang theo dõi tôi vừa rồi? ! Nhìn bộ trang phục này xem, là xác chết bỏ lại bệnh viện hay là quỷ?

Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể bất ngờ giơ con dao chặt xác lên và dùng sức giật lấy cây gậy.

Âm vang một tiếng, tia lửa lóe lên!

Tôi cầm dao miễn cưỡng đỡ một kích này, gã trừng mắt nhìn tôi rồi đè mạnh xuống.

Tôi suýt chút ngữa đã không ngăn cản được...

Nhưng đúng lúc này, bạn thân của Ân Oanh lao tới phía sau tôi, cắn một phát lên đầu vào vai tôi.

Tôi đau đến mức không nhịn được rên lên một tiếng.

Tôi giơ chân đá mạnh vào eo cô ta nhưng cô ta cắn chặt không chịu buông.

Bị tấn công từ cả hai phía, tôi ngay lập tức rơi vào thế hạ phong!

Ân Oanh cũng bước nhanh về phía tôi, trong tay cầm dao găm, sắc mặt lạnh lùng, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn tôi, không chút cảm xúc nói: “Dù phản ứng của mày nhanh đến đâu, dù mày thông minh đến đâu, thì mày cũng không thể chống lại số mệnh của mình, nhà họ Tưởng đã sớm nên tuyệt hậu!"

"Hãy để cho anh em tụi bây giết nhau đi!"

Tôi muốn rách cả mí mắt!

Bởi vì tôi không cam lòng!

Tôi thậm chí không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với nhà họ Tưởng, người đàn ông này rõ ràng là tới đây để báo thù!

Tôi thực sự không muốn chết trong tay gã!

Hơn nữa, gã ở ngay trước mặt tôi, nhưng tôi lại không thể lấy miếng bùa đá mà ông thầy đã đưa cho tôi ra!

Mồ hôi túa ra trên trán, tôi đồng thời giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi hàm răng của bạn thân Ân Oanh, con dao chặt xác trong tay tôi đã bị tên bác sĩ kia đè lại!

Chỉ trong nháy mắt, Ân Oanh đã ở trước mặt tôi.

Cô ấy giơ tay lên và đâm vào ngực tôi!

Mắt tôi gần như trừng rớt ra ngoài, tôi lạnh lùng hét lên: "U Nữ! Anh là anh của em! Không phải em bảo vệ anh sao?!"

"Giết anh, người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng ! Em đang bị lợi dụng! Mau tỉnh lại đi!"

Bạn đang đọc Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: PhongThuỷ Tông Sư (Dịch) của La Kiều Sâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.