Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không

Tiểu thuyết gốc · 1285 chữ

Đại thiên thế giới, không rõ điểm đầu cũng không rõ điểm cuối, trải dài không biết bao nhiêu lục địa, bắc giá lục địa phía bắc, nóng đỏ chân trời phía nam. Đi qua bao nhiêu tiểu quốc, đếm thực đếm không hết, to lớn địa vực, lớn nhỏ sông hồ, hiểm địa, không thể dùng từ lớn để hình dung.

Cụ Phong Quốc, một quốc gia trôi nổi trên một mảnh đồng bằng, trải dài cả ngàn dặm, bất quá một cái quốc gia nhỏ mà thôi.  Quốc vương trị vì chỉ có 1 người, quyền lực thống nhất, xem như bên trong, không có hắc thủ sau màn mới là lạ. Một người khống chế cả quốc gia, nghe rất buồn cười, nói to nói nhỏ cũng có thể là một đại gia nào đó đứng sau lưng đi. Đến phía dưới lãnh thổ, toàn thể chia làm 80- 90 tòa thành to nhỏ , miệng người gần trăm ức.

Dục Mi Trấn, Biên giới phía nam, Cụ Phong Quốc, mùa tháng 7.

Đây là một vùng đất có địa hình khá bằng, thường xuyêm có róc rách tiếng nước chảy, lúa gạo trải dài trên cánh đồng. Rất rõ ràng, ở biên giới phía nam, phổ biến nhất là trồng lúa, diện tích đất phù sa rộng khắp, dân tình chọn cày ruộng để kiếm tiền là chủ yếu, nông dân chất phác cũng không thiếu.

Lác đác trên cánh đồng, cách hơn chục mét, thi thoảng ta lại thấy mấy bóng người liên tiếp xuất hiện, họ mặc lên bộ đồ nông dân, cúi đầu xuống, tư thế còng lưng, loay hoay trồng lúa.

Để ý sang một gốc cây nhỏ, một chàng trai đang lười biếng nằm ở đấy, mồm hắn ngậm lấy cọng cỏ bay phất phới, nón trùm đầu rủ xuống một nghiêm. Nhíc nhẹ lên cái mũ, khung cảnh đồng lúa trước mắt, tất cả đều được thu hết vào ánh mắt hắn. Thẳng xuống dưới gương mặt, nhìn hắn rất chi là bình thường, quần áo rách nát mấy chỗ, không xem là người có bối cảnh gì nổi bật.

Chàng trai không có biểu hiện gì trên gương mặt, hắn ngáy khò khò nằm trên mặt đất, thư thái mở miệng ra vào, nhìn rất thoải mái.

"Ta vậy mà xuyên không rồi a ? Bình tĩnh, bình tĩnh."

Hoàng Đình giật mình tỉnh dậy, bỗng chốc, hắn đã nằm ở đây, thay thế lấy chàng trai đang ngáy khò khò. Xoa xoa trước ngực mình, hắn cố gắng giữ lấy cái vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt, chắc chẳng giữ nổi đâu.

Hoàng Đình thiết nghĩ, hắn xuyên không cũng quá nhanh chóng mà, làm sao không đến một tia phản kháng, thoắt cái liền bị nó lôi đi, nghe rất nhục.

Xem như bồi hồi tỉnh dậy, hắn có chút mộng: "Bàn tay vàng đâu, quang cầu đi đâu."

Thật là, khả năng là hắn rất nhanh có thể khống chế tâm tình của mình. Lúc trước, hắn đọc qua số tiểu thuyết mạng không ít, biết rõ nhân vật chính xuyên không chắc chắn sẽ có kỳ ngộ. Hệ thống thăng cấp, lão gia tử bên thân, công pháp nghịch thiên hay tool hack,..... Tính toán, hắn hẳn là có mấy thứ đó đi. Bởi vì hắn xuyên không nhờ vào quang cầu nên hắn nghĩ là hắn có.

Ngồi thẩm du dưới gốc cây, hắn bắt đầu lục lọi mấy thứ kể trên, miệng hắn nói không dừng, nào là kiểm tra linh hồn xem có cái gì không, hệ thống ơi, lão tiên gia ơi, các ngươi ra đây cho ta xem.

Bất quá, chẳng có cái chó gì xuất hiện............

"Không có, a, hoàn toàn không có, chết rồi, chết rồi."

3 canh giờ trôi qua, sắc trời đã xuống xế chiều tà, gió mát lần nữa thổi bay phất phớt. Hoàng Đình treo lên thân một bộ mặt thẫn thờ, hắn như quỷ mất hồn bộ dáng, mặt cắt không còn một hột máu.

Nghĩ đến bước kế tiếp phải làm gì, hắn sợ quá không dám nghĩ.

Con mẹ nó! Ô! Ô! Ta phải làm gì bây giờ.

Không hệ thống, không công pháp, không tool hack, ta lấy gì mà sống, Ô! Ô!

Chờ mong càng lớn, thất vọng càng nhiều, Hoàng Đình cũng không dám tin tưởng chính mình sẽ lâm vào hoàn cảnh như vậy, hắn bị quang cầu lôi đi, không một tia phản kháng, chẳng những không có lãi, ngược lại còn lỗ, xuyên qua đến một cái cổ xưa đến cực điểm thế giới.

Ở chỗ này thế giới, hắn bây giờ mới nhớ ra, mình là một người bình thường, chân chính người bình thường cmnr, thần tiên gì gì đó, hắn liền không có nghe qua đến 1 lần !

Hố người!

Đau khổ chắc chẳng cần tả, Hoàng Đình trực tiếp gục xuống mặt đất, chính là vài phút, khuôn mặt hắn liền hoàn toàn đọng lại như tượng đất.

Không biết qua bao lâu, chắc có thể là rất lâu, một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai hắn, mang chút hương thơm mùi cỏ, nồng nàn đi sâu.

Rất tiếc, giọng nói đó không ảnh hưởng đến hắn được. Dù nó có hay đến mấy, hắn vẫn chẳng thể nghe lọt tai. Kiếp trước, hắn nghe qua vô số ca sĩ hát, giọng ca nào hắn đều nghe lướt qua một lần, không dễ khiến hắn động tâm đâu.

"Ca ca, huynh đứng ở chỗ này làm gì. Lại còn, sao mặt huynh như cá gỗ vậy."

"Ân, ta biết." Hoàng Đình âm thanh cứng ngắc trả lời, đầu như robot quay sang. Vừa rồi, hắn bị cù léc chọc tỉnh, khó lòng đơ tiếp như khúc gỗ.

Nhìn thấy người đến, người tới thấp hơn so với hắn một cái đầu, động tác cù léc chọc chọc, đây rõ ràng là muội muội của hắn, Hoàng Tiên chứ ai.

Nàng này năm nay bất quá chưa tới 15 tuổi, dáng hình khá nhỏ nhắn, khuôn mặt mũm mĩm hình đồng tiền. Vẻ ngoài đáng yêu tất phải có, nũng nịu anh trai cũng ok.

Chỉ là đến thân hình, thật làm Hoàng Đình muôn phần tiếc nuối.

Nàng không có bóng hình của một thiếu nữ xinh đẹp nên có quấn trên thân, khuôn mặt mũm mĩm nhưng dung mạo cực kỳ phổ thông, tầm thường, loại người vứt vào đám đông cũng không có tới một điểm nổi bật nha.

"Chính là, ngươi làm sao tới đây."

Hoàng Đình không nhịn được mồm đi hỏi một câu, tay xoa cái đầu cô gái nhỏ. Một phút trấn an bản thân lại, hắn chẳng thèm nghĩ nữa, đời trước với đời này, hắn bất quá chỉ sống được một trăm tuổi thôi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt.

"Ca ca, ba ba, mụ mụ bảo ta gọi ngươi về." Tất nhiên, cô gái nhỏ chẳng thèm biết hắn nghĩ gì, giương giương cánh tay khoác lấy tay hắn, nhíc nhíc chậm rãi muốn kéo đi.

"Thế, họ bảo ngươi gọi ta về làm gì."Hoàng Đình không tiện một câu trách cứ, nhìn sắc trời còn sớm, hắn hỏi.

Chỉ là, muội muội hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, ngây thơ, hỏi câu này có vẻ thừa. Nàng trực tiếp trả lời hắn: "Muội không Biết."

"Vậy họ còn nói gì khác không ?."

"Muội không biết."

Ân, Không hỏi ra được kết quả sao ?.

Hoàng Đình chỉ có thể thở dài, đi đến đâu lo đến đó vậy: "Ừ, chúng ta trở về."

Bạn đang đọc Đắc Đạo Đế Quân sáng tác bởi KiếmThế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KiếmThế
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.